– Mời Thủ tướng hạ lệnh!
Hà Đông Thần hướng về toàn thể cảnh sát và quân nhân mà nói:
– Các đồng chí, bọn họ đều là công nhân, ở giữa bọn họ có Bí thư Quận ủy, còn có cán bộ nữ, các cậu phải nhớ kỹ, trước cứu người, sau giải nguy.
– Báo cáo thủ trưởng, làm không xong nhiệm vụ, chúng tôi không mặt mũi nào trở về gặp ngài!
Người chỉ huy đám quân nhân kiên định mà lập quân lệnh trạng. Một đám anh em công nhân có thể tự phát mà ngăn cản nước lũ tấn công, bọn họ thân là bộ đội của nhân dân, nếu mà lùi bước, trên là xin lỗi quốc gia, dưới sẽ không mặt mũi nào gặp lại hương thân phụ lão.
Hơn 200 quân binh như giao long rời bến, đều lần lượt nhảy vào bên trong nước lũ, sau một lát, vừa lúc kịp lúc con sóng lũ thứ ba ập đến, nhận thay một kích trí mạng cho đám người của Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng cuối cùng thấy cứu binh đến, chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngồi dưới đất. Tâm lực hắn đều mệt mỏi quá độ, bây giờ có thể đứng vững cũng đã là kỳ tích.
Còn một bộ phận quân binh, đem những công nhân đã mỏi mệt đưa đến địa điểm an toàn, Hạ Tưởng còn muốn kiên trì, lại bị hai quân nhân cưỡng ép, cả Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh cùng nhau lôi đi đưa đến chỗ an toàn.
Hạ Tưởng chỉ nghĩ cảnh sát và quân binh theo mệnh mà tới, cũng không có để ý đến ai cùng đến với cảnh sát và quân đội. Hắn không thể không nghĩ tới an nguy của sông Hạ Mã, hướng về phía Trần Thiên Vũ hô:
– Thiên Vũ, xem thay cho anh em công nhân còn lại, ai còn sức lực, tiếp tục lấp bao cát, phải bảo đảm sông Hạ Mã an toàn tuyệt đối. Tiêu Ngũ, tiếp tục bơm nước, mực nước sông Hạ Mã dâng lên tới mức cảnh báo, thì vẫn có sự nguy hiểm…
Hạ Tưởng vừa hô lên, rất nhiều công nhân đang nằm trên mặt đất nghe được, lập tức nghiêng người lại đứng dậy, không nói hai lời lại lần nữa lao đến chỗ chống lũ.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Hà Đông Thần và Diệp Thạch Sinh, lại thêm vài phần đánh giá về Hạ Tưởng. Không giả vờ, hoàn toàn là biểu lộ tự nhiên, bởi vì Hạ Tưởng không biết ở cách đó không xa chính là Thủ tướng Quốc vụ viện và Bí thư Tỉnh ủy!
Rất nhiều công nhân cũng không biết Diệp Thạch Sinh và Hà Đông Thần là người nào, bọn họ cho dù thường xuyên xem TV, cũng cảm thấy Bí thư Tỉnh ủy và Thủ tướng cách bọn họ rất xa, cũng không chắc nhớ rõ hình dáng. Cho dù nhớ rõ, đối diện với nước lũ trước mặt, thì trong mắt bọn họ chỉ có nước lũ và Hạ Tưởng, không có Bí thư Tỉnh ủy và Thủ tướng.
Hà Đông Thần vẫn là lần đầu tiên thị sát hiện trường mà bị người khác không để ý tới, ông cũng không nghĩ đến chuyện đó, thấy Hạ Tưởng đã bình an, trên mặt mới hơi chút thoải mái một chút:
– Thạch Sinh, hỏi thành phố Yến ai đã quyết định xả lũ? Đập chứa nước Nam Sơn vì sao bị vỡ? Điều tra rõ nguyên nhân chưa, ai phải chịu trách nhiệm, điều tra rõ ràng. Nhiều lúc khi xảy ra thiên tai, dân chúng của chúng ta đã làm ra sự hy sinh vô ích rất lớn, đều là nhân họa tạp thành.
Diệp Thạch Sinh gật gật đầu, ông tuy rằng không rõ nguyên nhân nào tạo ra tình thế lúc này, nhưng cũng nghe được một ít, nói là bởi vì Phó Tiên Phong chỉ huy bất lực mới làm cho đập chứa nước Nam Sơn nước lũ trên núi đổ xuống. Thủ tướng đã lên tiếng, chỉ sợ chuyện này phải có một kết luận mới được, mấu chốt là, Thủ tướng tận mắt nhìn thấy cảnh tượng chống lũ cảm động của Hạ Tưởng, còn bị Hạ Tưởng làm cho cảm động mà chảy nước mắt. Ông cũng hiểu biết tính tình của Thủ tướng, rất ít có giọng điệu như đinh đóng cột mà nói chuyện, nhưng tính cách lại như gương sáng.
Sự việc của đập chứa nước Nam Sơn, phải giải thích rõ ràng cho trung ương.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-7-full/
– Bí thư Hạ, phát hiện thi thể một người!
Có công nhân ở bên cạnh một bao cát phát hiện một thi thể người già, người già đã chết lâu ngày, hiển nhiên không biết là bị nước lũ cuốn từ đâu tới đây.
– Đem cụ già lau rửa sạch sẽ, đưa lên trên sườn núi.
Hạ Tưởng thấy cả người cụ bẩn quá, áo cũng bị cuốn trôi đi, không khỏi sinh lòng trắc ẩn, cởi áo đắp lên người cụ già. Người chết là chuyện lớn, tôn kính người chết là mỹ đức truyền thống của người trong nước.
Hạ Tưởng lại tiếp tục cùng công nhân bê bao cát.
Hà Đông Thần từ xa nhìn thấy thế, hơi hơi thở dài:
– Có lúc cậu ta là tấm gương cho cán bộ đảng viên, có lúc lại là người mà nhóm công nhân tin cậy nhất, có lúc, lại là một người trẻ tuổi hiểu được truyền thống mỹ đức phải làm thế nào cho một cụ già đã chết, Thạch Sinh, quốc gia nếu có thêm vài cán bộ trẻ tuổi giống Hạ Tưởng, chúng ta cũng có thể thoải mái mà chuyển giao.
Diệp Thạch Sinh ngoại trừ gật đầu, còn có thể nói được gì? Những gì Hạ Tưởng đã làm thực sự làm ông cảm động, để ông hiểu rõ, so sánh với Phó Tiên Phong, trên người Hạ Tưởng đầy ánh hào quang luôn lóe sáng. Mà Phó Tiên Phong đừng nói cùng Hạ Tưởng so sánh, chính là cùng Khâu Tự Phong, Mai Thái Bình so sánh, cũng là khiếm khuyết rất nhiều.
Thành phố Yến có Thị trưởng là Phó Tiên Phong, cũng không phải may mắn của nhân dân thành phố Yến.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 7 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-7-full/
Bởi vì có cảnh sát và quân đội tham gia, nước lũ nhanh chóng được khống chế. Hạ Tưởng lại bận rộn hơn mười phút, mới nghỉ ngơi một hơi. Hắn và Trần Thiên Vũ cùng nhau, đưa Biện Tú Linh trở lại trên bãi đất nơi làm sở chỉ huy lâm thời… sau khi cảnh sát quân đội tới, trên bãi đất dựng một chỗ lều tạm, cũng không ai nói cho Hạ Tưởng biết ai tới, hắn cũng không rảnh để hỏi, cho nên cũng không có nghĩ nhiều, ba người liền cùng nhau đi vào trong lều.
Vừa mới vào cửa, một người đi tới trước mặt, vẻ mặt ngưng trọng, bên trong ánh mắt có sự an ủi và thưởng thức, liền cầm tay hắn:
– Đồng chí Hạ Tưởng, vất vả rồi!
Hạ Tưởng theo bản năng mà cầm tay đưa tới, tập trung nhìn vào, lập tức hoảng sợ, a, không ngờ là Thủ tướng. Là Thủ tướng cũng không phải lý do khiến hắn kinh ngạc, mà là hiện tại trên người hắn, một thân bùn nước, trên tay cũng bẩn không ra kiểu gì, lại bị Thủ tướng cầm hai tay… còn ra thể thống gì nữa?
Chỉ sợ hắn là người đầu tiên trong cán bộ cấp Phó giám đốc sở để thân trần được tiếp kiến Thủ tướng?
Hạ Tưởng trong đầu còn chưa kịp hiện lên một ý vui mừng, muốn rút tay về, nhưng Thủ tướng Hà nắm thật sự nhanh, đành phải xấu hổ nói:
– Thủ tướng, tôi không biết ngài đã tới… Tôi, tôi đi thay chút quần áo.
– Không cần, bản sắc nam nhi là như thế này, ở trước mặt tôi, cậu chính là cậu, vừa rồi cậu và anh em công nhân sóng vai đứng chung một chỗ chống lại nước lũ, tôi và Thạch Sinh ở phía sau nhìn thấy rõ ràng. Cánh tay trần thì có làm sao? Lúc còn trẻ, tôi cũng từng để tay trần làm việc. Đàn ông để cánh tay trần mới là hảo hán, không mất mặt.
Hà Đông Thần vỗ vỗ lên vai Hạ Tưởng, xúc động nói.
– Trước chịu khổ, về sau hưởng phúc, mới là phong cách phát triển của mỗi một cán bộ đảng viên, không ít người ngoài miệng chỉ nói hay, còn cậu thì thật sự làm được.
Hạ Tưởng muốn nói gì, mà lại không còn hơi để mà nói, không thể nói ra miệng.
Hà Đông Thần nhìn về phía sau Hạ Tưởng, hỏi một câu:
– Hai người họ là ai?
Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh thấy Thủ tướng đại giá quang lâm, tim đập nhanh hơn, vô cùng hồi hộp, không ngờ, rất không ngờ, không nghĩ tới Thủ tướng đi tới tuyến đầu chống lũ cứu tế, hơn nữa còn không có gióng trống khua chiêng, làm cho bọn họ rất nhiều bất ngờ, cũng cảm thấy vui mừng. May mắn không làm Bí thư Hạ mất mặt, không có bôi tro trát trấu lên mặt quận Hạ Mã.
Tuy nhiên vừa nghĩ tới trên người mình đang rất bẩn thỉu, không khỏi có chút xấu hổ.
Hạ Tưởng vội giới thiệu:
– Phó chủ tịch thường trực quận Trần Thiên Vũ, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Biện Tú Linh.
Thủ tướng lại chủ động đưa tay đến, theo thứ tự cùng hai người bắt tay, cổ vũ hai người vài câu, lại hỏi cụ thể tình huống và chi tiết vừa rồi chống lại nước lũ.
Trần Thiên Vũ và Biện Tú Linh đều trả lời theo sự thật.
Cho dù hai người cảm xúc dâng trào, nhưng không có một chút ý tưởng kể công, bởi vì đầu óc họ đã hoàn toàn bị nước lũ chiếm cứ, hơn nữa cũng quá mệt mỏi rồi, vừa rồi khi vật lộn với nước lũ còn có thể kiên trì, hiện tại buông lỏng, chỉ cảm thấy cả người đau, đầu đau muốn nứt ra, nếu không phải cứng rắn chống đỡ, đã sớm ngã quỵ .
Thủ tướng cũng nhìn thấy thể lực bọn họ hết chống đỡ được, vừa định cho người an bài bọn họ nghỉ ngơi, Hạ Tưởng bỗng nhiên nói một câu:
– Thủ tướng, tôi có một tình huống muốn báo cáo một chút…
Thủ tướng khẽ gật đầu:
– Cậu nói đi.
Hạ Tưởng há miệng thở dốc, còn chưa kịp nói ra, lại thẳng tắp mà ngã xuống… cuối cùng hắn đã không thể chống đỡ được, trực tiếp hôn mê ở trước mặt Thủ tướng!
Cũng không ai gần Hạ Tưởng bằng Thủ tướng, cũng thật không ngờ là Thủ tướng đưa tay ra tự mình đỡ Hạ Tưởng, lại ngăn người khác hỗ trợ, chỉ để Diệp Thạch Sinh giúp đỡ… đường đường là Thủ tướng Quốc vụ viện cùng nhân vật số một tỉnh Yến Diệp Thạch Sinh, hai người cùng nhau giúp đỡ Hạ Tưởng, nhẹ nhàng mà đặt Hạ Tưởng lên giường…
Hạ Tưởng hôn mê chỉ sợ là kiểu hôn mê cao cấp nhất trong nước, được Thủ tướng và Bí thư Tỉnh ủy tự mình nâng lên trên giường, chẳng những chưa từng có hơn nữa về sau cũng không có, chăc chắn là người đầu tiên, có khi cũng là người duy nhất.
Trước tất cả quy tắc của quan trường cần chú ý tuyệt đối không sai sót, rất khó tái xuất hiện cán bộ có dũng khí như Hạ Tưởng, không nể mặt Thủ tướng mà trực tiếp hôn mê.
Xem thêm các Quyển khác trong bộ “Quan Trường” tại đây: http://truyensexhay.org/tag/tuyen-tap-quan-truong/
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |