Mai Hiểu Lâm và Hạ Tưởng trong lúc nói chuyện với nhau mấy câu đầu thì hỏi thăm tình hình công việc, sau đó dần chuyển sang nói về Mai Đình. Là kết tinh giữa hai người tình ý mê loạn, Mai Đình đối với Hạ Tưởng mà nói tuyệt đối là một điều ngoài ý muốn. Còn với Mai Hiểu Lâm mà nói thì là tình yêu của một đời.
Chỉ chốc lát sau, Mai Đình từ hiếu kỳ và sợ hãi Hạ Tưởng, dần dần trở nên quen thuộc. Hạ Tưởng cũng lúc lúc đùa với cô bé vài câu để kéo gần mối quan hệ. Không bao lâu, rốt cuộc Mai Đình cũng được Hạ Tưởng ôm vào lòng.
Hạ Tưởng ôm Mai Đình trong lòng bỗng dưng cảm thấy hạnh phúc pha chút cảm thán. Cô bé trước mặt là con gái duy nhất của hắn. Cái mũi và lỗ tai thì giống Mai Hiểu Lâm nhưng ánh mắt và cái miệng thì lại giống hắn. Hắn tin rằng, sau này cô bé lớn lên thì sẽ giống hắn rất nhiều.
Khác với Liên Hạ hay nghịch ngợm, Mai Đình khi được Hạ Tưởng ôm vào lòng, đúng là con gái, cô bé vẫn để im, không nhúc nhích mặc Hạ Tưởng ôm, tựa đầu vào vai Hạ Tưởng như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Hạ Tưởng trong lòng cảm thấy yên bình. Con gái giống như một tấm áo bông thân thiết, chỉ bé bỏng thế này thôi đã khiến cho hắn cảm thấy thân thiết và ấm áp.
Mai Hiểu Lâm ở một bên nhìn Hạ Tưởng ôm Mai Đình với thái độ yêu thương, trong lòng cô cảm thấy rất vui mừng nhưng lại chua xót. Máu mủ tình thâm, Mai Đình không biết Hạ Tưởng là cha của cô bé mà lại có cảm giác như thân gần tự nhiên. Lại nghĩ đến cô bé còn bé nhỏ như vậy mà phải chịu cảnh tuổi thơ không có tình yêu của cha cũng làm cho người ta cảm thấy bất lực.
Nhưng Mai Đình sinh ra đã mang đến cho cô một niềm vui bất ngờ. Cô sẽ không yêu cầu thêm bất cứ cái gì, chỉ hy vọng Mai Đình có thể vui vẻ mà lớn lên. Và Hạ Tưởng có thể một năm đến thăm con vài lần là cô cảm thấy quá đủ rồi.
– Haha, Hạ Tưởng, đừng nói là Mai Đình có nét giống cậu. Hơn nữa cô bé luôn luôn sợ người lạ, có thể cho cậu ôm cũng đã chứng tỏ là cô bé thích cậu đấy.
Mai Thái Bình kịp thời xuất hiện, y đi bộ xuống tầng, còn đỡ ông cụ Mai đi cùng.
Xem như là cuộc kiểm tra đã được thông qua? Hạ Tưởng thấy ông cụ Mai lại xuất hiện, trong lòng liền có suy tính, liền vội chuyển Mai Đình cho Mai Hiểu Lâm, cười ha hả đứng dậy:
– Trưởng ban Mai, bỏ khách ở lại một mình, còn mình thì đi lên lầu uống trà. Đây không phải là đạo đãi khách đâu.
Lời nói của Hạ Tưởng không phải là oán giận mà chỉ nói đùa mà thôi.
Mai Thái Bình cười lớn:
– Tôi lần đầu tiên thấy cậu nhỏ mọn như vậy. Đàn ông thì nên hào phóng một chút. Biết tha thứ, có năng lực thì mới có khả năng thành đại sự, phải không?
Y cố ý, vô tình nhìn Mai Đình, ý chừng muốn Hạ Tưởng thừa nhận có hay không mối quan hệ phụ tử giữa hắn và Mai Đình.
Hạ Tưởng làm bộ hiểu sai ý:
– Hiểu rồi, hóa ra là chú đi lên lầu sắp xếp bữa cơm. Xem ra là cháu đã nghĩ nhiều quá. Mong rằng Trưởng ban Mai không trách tội. Quả thật sáng nay thức dậy quá sớm, chưa kịp ăn sáng nên giờ đói bụng.
– Tiểu Hạ thích ăn cái gì? Để ông bảo người làm làm cho cậu ăn.
Ông cụ Mai chen vào một câu, trên mặt lại khôi phục lại nụ cười hiền hòa, dễ gần, dường như chưa từng có vẻ mặt lạnh lùng như vừa rồi.
– Nghe nói cậu rất thích ăn vịt nướng Toàn Tụ Đức? Ông vừa rồi đã sai người đi Toàn Tụ Đức mua về cho cậu rồi.
Hạ Tưởng nhìn thấy vẻ mặt bình thản của ông cụ, không hề cập đến chuyện vừa rồi một chữ. Hắn đương nhiên cũng không tiện nhắc lại, liền gật đầu cười:
– Cám ơn ông rất nhiều. Không ngờ ông lại biết cháu thích ăn vịt nướng. Ông làm cháu thấy khó xử quá.
Ông cụ Mai không giằng co chủ đề này nữa mà hứng thú hỏi việc khác:
– Khâu Nhân Lễ muốn đưa ai đến tỉnh Yến?
Hạ Tưởng cũng thành khẩn đáp:
– Việc này thì cháu cũng không rõ lắm. Trưởng ban Khâu chưa nói, cháu cũng không hỏi.
– Khó khăn không nhỏ đâu. Chỉ dựa vào lực lượng mỏng như nhà họ Khâu thì vị trí Trưởng ban thư ký sẽ khó mà có được. Chủ yếu là cửa của nhà họ Ngô không dễ lọt qua, phỏng chừng nhà họ Ngô sẽ chặn cổ nhà họ Khâu đấy.
Ông cụ Mai phất tay ra hiệu mọi người ngồi xuống, rồi mình ngồi xuống sau:
– Nhà họ Ngô không chỉ có quản lý Ban tuyên giáo trung ương, mà ở Ban tổ chức Trung ương cũng có tiếng nói rất lớn đấy.
Hạ Tưởng tuy không rõ lắm việc phân bố thế lực của bốn đại gia tộc ở trung ương, nhưng ít nhiều cũng biết một chút. Đối với nhà họ Ngô thì hiểu tỉ mỉ hơn một chút. Ngô Tài Dương là quản lý Ban tuyên giáo trung ương, Ngô Tài Giang đảm nhiệm chức vụ ở nơi khác, ông cụ Ngô thì đã lui về sau, vẫn còn nhiều thực lực khác ẩn phía sau, nhưng Phó trưởng ban tổ chức thường trực trung ương Hạ Ngôn Thành và Ngô Tài Dương là kết giao tâm đầu ý hợp, thì Hạ Tưởng lại biết được sự việc đằng sau điều này.
– Bổ nhiệm Ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy tỉnh Yến đều cần phải thông qua Ban tổ chức trung ương. Ít nhất là cũng phải qua cửa của Phó trưởng ban thường trực, nhà họ Ngô muốn chặn cổ nhà họ Khâu thì đúng là cũng có khả năng.
Khi nghe ông cụ Mai nhắc vậy, Hạ Tưởng liền hiểu ý của ông. Ông cụ Mai là muốn mượn cơ hội liên kết với nhà họ Khâu. Khi nhà họ Khâu bị nhà họ Ngô phá thì lúc ấy sẽ ra tay tương trợ.
Đương nhiên, lúc ấy ra tay là vì muốn đổi lấy sự cảm kích của nhà họ Khâu, là vì muốn nhà họ Khâu ở tỉnh Yến phải báo đáp lại nhiều cho nhà họ Mai. Hiển nhiên, ông cụ coi hắn trở thành nhân vật trung gian, muốn hắn truyền đạt đến Khâu Nhân Lễ.
Thái độ của ông cụ Mai hoàn toàn nằm trong dự liệu của Hạ Tưởng.
Ông cụ Mai cả đời chìm nổi trong chốn quan trường, hiểu rõ thế sự. Hắn vừa rồi nói ra những lời tâm huyết, dù mặt ông cụ Mai biến sắc mà bỏ đi, nhưng trên thực tế, đó chỉ là biểu diễn nhiều hơn mà thôi. Hạ Tưởng tin rằng, ông cụ Mai tuyệt đối nhìn thấy rõ thế cục, biết lợi hại trong các mối quan hệ. Hạ Tưởng cũng tin rằng, hắn đứng trên lập trường của người ngoài cuộc, trải qua suy xét kĩ càng mới cho ra quyết định, khẳng định là phù hợp với lợi ích của hai nhà trong bốn nhà.
Thứ nhất, đương nhiên nhà họ Khâu là người thu được lợi ích. Thứ hai, đó chính là nhà họ Mai.
Về phần nhà họ Phó thì không nằm trong phạm vi suy xét của hắn. Còn về nhà họ Ngô thì hắn không tự tin cho lắm, cảm thấy nhà họ Ngô có khả năng là có ý tưởng khác.
Tuy nhiên, với lời nói của ông cụ Mai, Hạ Tưởng cho rằng mình không nên nói tiếp, chỉ im lặng mà gật đầu.
Mai Thái Bình thấy thời cơ đến, liền mở miệng:
– Tiểu Hạ, thay tôi truyền đạt lại cho Khâu Nhân Lễ một tiếng. Nhà họ Mai sẽ ủng hộ nhà họ Khâu có được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng gật đầu cười:
– Nhất định là tôi sẽ truyền đạt.
Ông cụ Mai cũng mỉm cười:
– Nói chuyện thăm hỏi xong rồi, bây giờ đến lúc dùng cơm. Hiểu Lâm hỏi xem thức ăn chuẩn bị đến đâu rồi? Hiểu Mộc có mua được vịt nướng về không? Đứa Hiểu Mộc này, làm việc gì cũng tay chân lóng ngóng.
Nói đến Mai Hiểu Mộc, ông cụ quay sang Hạ Tưởng gật đầu:
– Ông còn phải cám ơn cháu đã chiếu cố cho Hiểu Mộc ở thành phố Yến. Đứa nhỏ này, thật sự luôn làm cho người ta lo lắng.
Hạ Tưởng hiểu ông cụ Mai kỳ thật là đang căn dặn, muốn hắn chiếu cố Mai Hiểu Mộc một chút, coi như là một cây cầu nối giữa nhà họ Mai và Hạ Tưởng. Hạ Tưởng liền gật đầu đáp lại:
– Ông đã quá khách sáo rồi, con người Hiểu Mộc cũng không tồi mà. Cậu ấy đã rất sinh động khi làm việc ở nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì ở quận Hạ Mã. Có hy vọng làm nên thành tích tốt sau này.
– Nghe nói Hiểu Mộc thích một cô gái tên là Nghiêm Tiểu Thì?
Ông cụ Mai dường như vô tình nhớ ra, vẻ mặt thân thiết hỏi Hạ Tưởng:
– Hiểu Mộc khi mà thích ai rồi thì khó mà thay đổi. Ông nghe nói cháu và Nghiêm Tiểu Thì quen nhau, có thể thay ông tác hợp cho chúng không?
Yêu cầu này hơi đột ngột nhưng cẩn thận suy xét thì rất hợp tình hợp lý. Ông cụ Mai có chủ ý này cũng là mượn cơ hội lôi kéo Phạm Duệ Hằng, nhân vật số một tương lai của tỉnh Yến. So với việc mất công mất sức sắp xếp người ở tỉnh Yến sau này thì việc này có ý nghĩa sâu xa hơn rồi.
Đều là những cao thủ đa mưu túc trí cả. Hạ Tưởng âm thầm cảm thán. Giao tiếp với mấy ông cụ thì phải cẩn thận một chút, thận trọng từng cạm bẫy. Nói không chừng khi nào đó mình sẽ bị bọn họ kéo vào lúc nào không biết.
May mắn là Hạ Tưởng có một chỗ dựa vững chắc nhất chính là hiện giờ những gì mà hắn đã làm, không có lợi ích ngắn hạn, cũng không thể hiện ý đồ cá nhân rõ ràng, không có dục vọng nên người càng thanh thản, nên hắn không có nhiều cạm bẫy để mà nhảy vào.
– Để cháu thử xem.
Hạ Tưởng đành phải mỉm cười đáp ứng.
– Tuy nhiên cháu cũng muốn nói trước một chút. Ông cũng biết là tình cảm không thể miễn cưỡng được, cháu xin cho Hiểu Mộc vào nhà máy vật liệu xây dựng kiểu mới Tiểu Thì xem như là đã giúp đỡ cậu ấy đắp đường rồi. Về sau thì cùng lắm trước mặt Nghiêm Tiểu Thì nói giúp giùm cậu ấy vài câu. Về phần Nghiêm Tiểu Thì có thích Hiểu Mộc hay không thì phải xem sức hấp dẫn của Hiểu Mộc rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |