Hoặc nói, căn bản sẽ không nghĩ cách ứng phó. Ai cũng không ngốc, cần gì phải chèn ép giá nhà? Giá nhà tăng, đất tăng, chính phủ có thể chỉ cần trông vào đất bán ra là hưởng thụ sự gia tăng nhanh chóng của GDP, cho dù là uống rượu độc giải khát, về sau chắc chắn sẽ có lúc không thể kiểm soát nhưng bọn quan viên đều là thà bị độc chết chứ không chịu bị chết khát, bởi vì sau này là sau này, hiện tại là hiện tại, ai cũng sẽ không nghĩ đến việc xa xôi như vậy. Cũng giống như phần đông tham quan, biết rõ tham ô nhận hối lộ không đúng, biết rõ chỉ cần tham ô là có khả năng bị bắt nhưng ai ai cũng tham. Vì sao? Chính là vì thà chết vì tham ô chứ không muốn sống liêm khiết, hoặc nói thông tục hơn là thà chết trong đống tiền còn hơn sống trong bần cùng.
Sau bữa cơm trưa, Hạ Tưởng và Nguyên Minh Lượng vẫy tay cáo biệt, hắn đã không để Nguyên Minh Lượng đưa hắn quay về Quận ủy, cũng không cho tài xế tới đón mà đi bộ về Quận ủy.
Quận ủy cách khoảng 500m, Hạ Tưởng đi được hơn mười phút, hắn vừa đi vừa nhìn ngắm, mặc dù lúc này thời tiết lạnh cóng nhưng vẫn đang có rất nhiều công trường còn đang thi công. Trên cơ bản, sau mùng 5 phần lớn công trường đều bắt đầu khởi công, rất nhiều công nhân ở phía nam năm mới không về nhà mà ở lại quận Hạ Mã. Hạ Tưởng đặc biệt sắp xếp Phó Hiểu Bân và Thi Trường Nhạc tiến hành thăm hỏi các anh em công nhân vẫn đang duy trì cương vị công tác, và nhờ họ truyền đạt lời chúc phúc của hắn.
Hạ Tưởng đứng trên một gò đất, nhìn ra toàn bộ quận Hạ Mã, trong lòng tràn ngập lòng hăng hái.
Vô số tòa cao ốc mọc lên, vô số công trường sục sôi ngất trời, thời tiết lạnh giá nhưng không làm rét lạnh được lòng hăng hái hướng về phía trước của nhóm công nhân, quận Hạ Mã đang ở tốc độ thay đổi từng ngày cho người đời thấy.
‘Vi hữu hi sinh đa tráng chí, cảm khiếu nhật nguyệt hoán tân thiên’ (câu thơ của Mao chủ tịch). Quận Hạ Mã năm 2004 là một năm đặt nền tảng toàn diện, hy vọng không chỉ ở trên kinh tế có được thu hoạch, trên chính trị cũng có thể duy trì một cục diện chính trị yên ổn đoàn kết mới tốt.
Đương nhiên, nếu không có Nguyên Minh Lượng trốn ở chỗ tối thì tốt biết bao, toàn quận Hạ Mã sẽ vững vàng, yên ổn, chỉ có điều bất cứ một địa phương phồn thịnh phát đạt nào luôn dẫn dụ những ong bướm có ý đồ kiếm lợi ùn ùn kéo đến. Hạ Tưởng nghĩ đến cuộc gặp mặt giữa Nguyên Minh Lượng và Triệu Tuyền Tân, trong lòng luôn có một tia lo lắng, chỉ sợ quận Hạ Mã năm sau sẽ bởi vì việc thay đổi nhân sự của tỉnh Yến, cục diện chính trị thành phố Yến điều chỉnh cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Chờ đợi xem thế nào đã, tuy rằng chưa chắc là xe đến trước núi ắt có đường nhưng sự việc là do con người làm ra, luôn luôn có thể linh động xoay chuyển.
Buổi chiều không có chuyện gì, Hạ Tưởng và Phó Hiểu Bân, Kim Hồng Tâm ngồi lại một lát rồi mạnh ai nấy tự về nhà.
Về đến nhà, vừa vào cửa, không ngờ gặp được Lam Miệt và Phương Cách.
Hôn lễ của Phương Cách và Lam Miệt là vào mùng hai, ngay trong đêm hai người đã bay ra nước ngoài du lịch đi hưởng tuần trăng mật. Hạ Tưởng còn tưởng rằng phải qua mười lăm họ mới quay về, không ngờ còn khá chuyên nghiệp, trở về sớm để đi làm.
Tuy nhiên xem vẻ mặt hí hửng của Phương Cách, Hạ Tưởng liền đoán biết là đã xảy ra bất ngờ nhỏ. Quả nhiên, Lam Miệt còn chưa nói được mấy câu với Tào Thù Lê liền cảm thấy buồn nôn, chạy vào nhà vệ sinh.
Hạ Tưởng rất thả lỏng ở trước mặt Phương Cách, tuyệt không có ý thức của một Bí thư Quận ủy, cười giơ tay đánh Phương Cách một quyền:
– Chả trách Lam Miệt vội vã đòi kết hôn sớm, hoá ra anh đã trúng chiêu.
Phương Cách cười ha hả:
– Tôi cũng không biết là xảy ra chuyện gì, rõ ràng là đã tính đúng kỳ an toàn mới lớn mật thử một lần, không ngờ vẫn bị trúng chiêu. Lam Miệt luôn luôn cẩn thận, không ở kỳ an toàn đều bắt tôi dùng biện pháp phòng ngừa…
Lại lắc đầu:
– Lòng của phụ nữ như kim đáy biển, thật khó đoán. Cô ta mang thai cũng không nói cho tôi biết, liền thúc giục tôi kết hôn. Sau khi kết hôn mới nói cho tôi biết, nếu chẳng may tôi không đồng ý với cô ta, cô ta sẽ bỏ đứa bé, anh nói có đáng sợ hay không? Hai người ở cùng nhau đã lâu như vậy, có chuyện gì sao không thể cùng nhau bàn bạc, sao cứ phải đoán tới đoán lui thử đi thử lại?
– Giữa nam và nữ chính là một người thích ra đề tài để người kia đi suy đoán, anh đoán càng đúng cô ta cảm thấy anh càng yêu cô ta.
Hạ Tưởng tràn đầy cảm xúc nói:
– Đừng cảm thấy phiền việc phụ nữ có lòng dạ hẹp hòi, trời sinh ra các cô là như thế, cũng đành chịu. Thân là đàn ông, đối với phụ nữ phải rộng lượng một chút, một người đàn ông ngay cả sự phiền não của người phụ nữ của chính mình cũng không thể chấp nhận thì còn có tâm trí nào để quan tâm đến thiên hạ?
Phương Cách trịnh trọng mà gật gật đầu:
– Lãnh đạo đúng là lãnh đạo, có thể khiến lãnh đạo cấp trên yêu thích đồng thời cũng khiến phụ nữ thích mới là lãnh đạo toàn năng, mới là thần tượng trong lòng tôi.
Nói thì hay nhưng Phương Cách vẫn chưa nói xong thì bắt đầu nháy mắt ra hiệu khiến cho Hạ Tưởng cảm giác y có chút dụng tâm bất lương, liền vừa giận vừa cười:
– Ít nói nhảm lại đi, làm nhiều việc thực tế hơn, Lam Miệt mang thai về sau cố mà chăm sóc tốt cho cô ấy, phụ nữ sau khi mang thai rất dễ nóng nảy, còn hay ngờ vực vô căn cứ, anh nên chú ý nhiều chút.
Vừa dứt lời, Lam Miệt từ nhà vệ sinh đi ra, vừa lên là đánh một cú vào sau lưng Phương Cách:
– Đàn ông các anh đều là người xấu, thoải mái xong rồi như không có việc gì, chỉ có phụ nữ chúng em phải chịu tội. Ông trời ơi! Phải mang thai 10 tháng, mới bắt đầu đã khó chịu vậy rồi, em phải làm thế nào bây giờ?
Hạ Tưởng tuy đã là cha của ba đứa nhỏ nhưng đối với phản ứng của phụ nữ mang thai vẫn chưa có ấn tượng gì quá sâu, chủ yếu là Mai Hiểu Lâm từ khi mang thai đến khi sinh đứa nhỏ, hắn từ đầu đến cuối đều chẳng hay biết gì. Còn Liên Nhược Hạm khi mang thai, phản ứng khi bắt đầu cũng không rõ ràng, sau lại bay ra nước ngoài. Đương nhiên chủ yếu là Tào Thù Lê phản ứng khi có thai là nhẹ nhất, gần như là bụng cứ lặng yên mà to ra không một tiếng động, sau đó thì thuận lợi sinh con, Hạ Tưởng liền vô cùng thoải mái mà trở thành bố.
Ba đứa con, hai trai một gái, mẹ của bọn nhỏ đều không cho Hạ Tưởng trải nghiệm phản ứng kịch liệt khi thai nghén, hôm nay Lam Miệt xem như khiến hắn hiểu biết thêm về sự chênh lệch giữa người với người quả nhiên rất lớn.
Lam Miệt vừa mới mắng Phương Cách một câu, lại không kìm nổi nhanh chóng chạy về buồng vệ sinh, ói tới trời đất mù mịt. Hạ Tưởng liền bất đắc dĩ mà vỗ vỗ vào vai của Phương Cách:
– Tự bảo trọng đi! Ai cũng có số mệnh, tự giải quyết cho tốt.
Phương Cách tỏ vẻ mặt đau khổ:
– Vì sao tôi lại khổ thế này?
Hạ Tưởng giả bộ thấu hiểu nói:
– Nghe nói nếu nhóm máu đứa nhỏ và mẹ hợp nhau thì phản ứng nhẹ, nếu cùng mẹ không hợp, thì phản ứng rất kịch liệt…
Lời còn chưa dứt vẻ mặt Phương Cách liền biến sắc:
– Lãnh đạo anh ngàn vạn lần đừng làm tôi sợ, tôi rất nhát gan, đừng hù dọa tôi. Tuy rằng Lam Miệt tính tình nóng nảy nhưng tôi rất yêu cô ấy, không muốn cô ta làm càng làm ẩu.
– Sao vậy?
Hạ Tưởng không hiểu Phương Cách nói cái gì.
– Tôi là nhóm máu B, Lam Miệt cũng là nhóm B, đứa nhỏ cũng phải là B mới đúng, nếu đứa nhỏ không phải nhóm B có phải là nói Lam Miệt xảy ra vấn đề gì, cô ta cắm sừng tôi hay sao?
Phương Cách vẻ mặt vô tội, buồn rười rượi.
– Anh đừng trêu đùa Phương Cách nữa, xem anh đã dọa cậu ấy thành bộ dạng gì rồi kìa?
Tào Thù Lê không thể nghe tiếp, cười đánh Hạ Tưởng một cái, lại nói với Phương Cách:
– Ai nói với cậu cha mẹ nhóm B, thì đứa nhỏ nhất định là nhóm B? Cậu đừng tự nghi ngờ lung tung, có một bảng so sánh nhóm máu có thể xem qua.
Hạ Tưởng ở một bên cao hứng mà cười to:
– Mấy người đừng có chán nản có được không, một lời giải thích không thể hiểu rõ đâu, lại cũng không thể nắm bắt được trọng điểm của vấn đề.
Phương Cách và Tào Thù Lê đều tỏ vẻ kinh ngạc:
– Trọng điểm của vấn đề? Là cái gì?
– Trọng điểm chính là vừa rồi tôi đã nói nhóm máu đứa nhỏ cùng người mẹ có phù hợp hay không, là điều kiện tiên quyết của việc phản ứng kịch hay không khi mang thai, giả thiết này không thành lập, chính là sai lầm, cho dù dùng phương pháp gì đi chứng minh cách nói của tôi thì cuối cùng cho ra kết luận đều không có giá trị!
Hạ Tưởng ha hả cười, ở trên chính trị lúc nào cũng có việc lãnh đạo cấp trên đưa ra một đề nghị sai lầm để cấp dưới đi chứng minh, kết quả cấp dưới cố gắng hết nửa ngày mới phát hiện bản thân mệnh đề mà lãnh đạo đưa ra đã sai sẵn rồi, tự dưng lãng phí thời gian và sức lực, có lẽ còn có khả năng kinh tế.
Từ việc nhỏ giữa Phương Cách và Lam Miệt, sau khi Hạ Tưởng cười xong bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng, nhớ tới chuyện qua lại giữa hắn và Nguyên Minh Lượng, kỳ thật chính là dựa vào tiền đề mà một bên cho rằng bên kia sai lầm mà so chiêu với nhau. Vấn đề là, hắn biết động cơ của Nguyên Minh Lượng, Nguyên Minh Lượng không biết ý nghĩ thật sự của hắn, nhưng vấn đề sâu xa là thật ra hắn cũng không hiểu rõ khẩu vị của Nguyên Minh Lượng là bao nhiêu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |