– Làm phép so sánh, tôi kiên trì cho rằng trang trại chăn nuôi của Tập đoàn Tứ Ngưu vẫn là càng có triển vọng lâu dài hơn…hay là chúng ta mở cuộc họp thảo luận một chút?
– Vậy hãy mở cuộc họp hội ý trước, trưng cầu một chút ý kiến của mọi người hay hơn.
Thái độ của Lý Hàm cũng rất kiên định, không có dấu hiệu buông lỏng.
– Nghe nhiều thì sẽ sáng tỏ, tin một phía thì tối tăm, thôi thì chúng ta đã không có chung quan điểm thì cứ do tập thể quyết định.
Hạ Tưởng nhìn vẻ mặt giữ vững kiên định của Lý Hàm, cũng không tranh luận thêm gì với y. Xem ra lần so chiêu đầu tiên giữa Bí thư và Chủ tịch quận là phải mặt đối mặt rồi. Hắn gật đầu cười:
– Được, tôi xem thời gian, nhanh chóng sắp xếp một cuộc họp hội ý trước.
Bí thư cuối cùng vẫn là Bí thư, có quyền quyết định thời gian mời dự họp hội nghị, Lý Hàm không tiện nói thêm gì nữa, gật đầu rồi đi mất.
Lý Hàm vừa đi, Hạ Tưởng vứt điếu thuốc mà y chưa hút một miếng vào gạt tàn thuốc lá, lắc đầu cười. Trong lòng nghĩ cuối cùng Lý Hàm vẫn là lộ ra mặt bảo vệ lợi ích cho Phó Tiên Phong, bởi vì dự án của Trịnh Nghị, đến thành phố Yến sớm nhất là tìm kiếm sự giúp đỡ của Phó Tiên Phong.
Đương nhiên là Phó Tiên Phong không cần lộ diện, khắc có Lý Hàm chu toàn bên trong. Là nhân vật số một của quận Hạ Mã, Hạ Tưởng cũng sẽ không từ chối bỏ lỡ đầu tư lớn, không hợp với lợi ích của quận Hạ Mã, cũng không phù hợp với nguyên tắc làm người của hắn. Hắn không có thành kiến gì về bản thân Trịnh Nghị, chỉ là có chút ý kiến về sự lựa chọn đầu tư của y. Nhưng Tập đoàn Chúng Đại đã kiên trì muốn xây dựng nhà máy ở quận Hạ Mã, hắn cũng không thể ra tay cản trở?
Mấu chốt là, khu sản xuất linh kiện còn muốn xây dựng tại thôn Thành Tây non nước hữu tình thì có chút lãng phí tài nguyên rồi. Nếu không phải vì chuyện của Tập đoàn Tứ Ngưu làm cho hắn có chút phải vò đầu, hắn chỉ cần nhấc thôn Thành Tây ra giành cho nhà bất động sản khai thác thành khu nhà cao cấp là được rồi, tuyệt đối có thể ngăn chặn được biện luận của nhiều người. Nhưng hiện giờ hắn đột nhiên quyết định muốn khởi công dự án trang trại chăn nuôi, chỉ sợ muốn thuyết phục mấy vị Ủy viên thường vụ là phải mất một phen sức lực đây.
May mắn là hắn có Phó Hiểu Bân xứng đáng trọng dụng.
Sắp đến giờ tan sở, Phó Hiều Bân đi ra từ văn phòng của Hạ Tưởng, vẻ mặt cười nhạt, đi thẳng đến văn phòng làm việc của Trang Thanh Vân. Lãnh đạo đã giao nhiệm vụ xuống thì nhất định phải cố gắng hoàn thành. Phó Hiểu Bân tin vào Hạ Tưởng, thừa tự tin vào khả năng nói và năng lực của mình.
Phó Hiểu Bân triển khai công việc thế nào Hạ Tưởng không cần quan tâm, Khúc Nhã Hân tiếp xúc với Dương Quốc Anh thế nào hắn cũng không cần lo lắng. Vấn đề tiếp theo hắn phải giải quyết chính là gặp mặt với các thành viên tổ chức kinh tế khác của hắn, thảo luận và bố trí hành động tiếp theo.
Địa điểm gặp mặt được chọn là nhà hàng Thấm Viên Xuân.
Nhà hàng Thấm Viên Xuân nằm ở phía đông đường cái Trường Chinh quận Hạ Mã, láng giềng với trung tâm tắm hơi Phượng Hoàng truyền kỳ đầu tiên của quận Hạ Mã. Lúc này ban nhạc nam nữ Phượng Hoàng truyền kỳ đã bộc lộ tài năng, ông chủ của trung tâm tắm hơi có phải là người hâm mộ Phượng Hoàng truyền kỳ không thì không biết, dù sao Phượng Hoàng truyền kỳ được trang hoàng cực có phong tình.
Phượng Hoàng truyền kỳ được trang hoàng tốt hay xấu thì không liên quan đến mấy người Hạ Tưởng, bởi vì bọn họ là đến Thấm Viên Xuân dùng cơm, chứ không phải là đến Phượng Hoàng truyền kỳ để tắm.
Thấm Viên Xuân không có một xu quan hệ gì với Lý Thấm, nếu là nhà hàng do Tề Á Nam mở, thì có thể coi đó là biểu hiện tình yêu của Tề Á Nam đối với Lý Thấm, nhưng Thấm Viên Xuân lại là nhà hàng đầu tiên của Sở Tử Cao mở ở quận Hạ Mã, Sở Tử Cao không hề quen biết Lý Thấm là ai, do đó dù Lý Thấm cảm thấy không hiểu Hạ Tưởng làm thế nào mà biết có một nhà hàng Thấm Viên Xuân, và đặc biệt sắp xếp gặp mặt tụ họp tại Thấm Viên Xuân, Hạ Tưởng cũng không giải thích gì với cô hết.
Tuy nhiên khi Hạ Tưởng giới thiệu Sở Tử Cao với mọi người, nghi hoặc trong lòng Lý Thấm mới tiêu tán. Bởi vì cô vừa nhìn thấy là có thể nhìn ra mối quan hệ giữa Sở Tử Cao và Hạ Tưởng không phải bình thường. Hơn nữa Sở Tử Cao mang hình tượng một thương nhân điển hình, vừa không có khí chất văn hóa, lại không có cảm giác nho nhã, liền khiến cho cô hiểu được tên Thấm Viên Xuân và tên của cô là trùng hợp.
Thấm Viên Xuân được trang hoàng đủ phong cách khác nhau, mắt nhìn ra xa là thiết kế mô phỏng theo Thiên An Môn. Đẩy cửa bước vào, nghênh đón trước mặt một bức họa sông núi rất có khí thế. Phía trên bức tranh là Giang Sơn vạn lý, hơn nữa còn đề một bài thơ rồng bay phượng múa ” Phong quang nước Bắc, băng đóng nghìn dặm, ngàn dặm tuyết rơi…” là một bài thơ nổi tiếng của lãnh tụ xưa.
Bên trong được trang hoàng cũng rất thanh lịch, bàn bát tiên, ghế bành, ấm trà cổ, còn có một bếp lửa cực lớn đang đun nước sôi sùng sục phía trên, đều khiến cho mọi người cảm giác thấy tươi mới và hiếu kỳ. Nhất là người chưa từng được gặp qua số đồ vật này như Tề Á Nam và Lý Thấm, càng khiến bọn họ kêu lạ liên mồm, tán thưởng không đủ.
Khi Lý Thấm được biết thiết kế từ trong ra ngoài của nhà hàng đều do một tay Sở Tử Cao làm ra, cô liền thay đổi ấn tượng về Sở Tử Cao, vì cô không thể không thừa nhận Sợ Tử Cao quả thật rất có tài kinh doanh. Mặc dù khắp nơi đều thể hiện không phải khiến người ta kinh ngạc về trí tuệ, nhưng cũng xem như là khoản tài năng kinh doanh hiếm có.
Lý Thấm liền thu lại sự coi thường, cũng tự cảm thấy xấu hổ trước kiểu trông mặt mà bắt hình dong của mình.
Thấm Viên Xuân có tất cả ba tầng, Hạ Tưởng vừa đến, tầng một, tầng hai đã ngồi gần như đầy chỗ rồi. Sau khi đến phòng đơn tầng thứ ba, mọi người mới phát hiện phòng đơn cũng được trang hoàng theo một phong cách khác, còn có băng ghế kiểu cổ xưa.
Băng ghế không phải là để người ngồi, người đều có thể ngồi trên ghế bành ăn cơm, băng ghế chỉ là để ngắm mà thôi. Nhưng Lý Thấm và Tề Á Nam gặp qua băng ghế nhỏ, chưa thấy qua bang ghế dài, hai người cảm thấy hiếu kỳ, hứng thú tăng lên, liền không hẹn mà cùng ngồi lên trên. Do tranh nhau quá ham, hai người liền sát vào nhau.
Tay của Tề Á Nam không cẩn thận đánh vào mông Lý Thấm một chút, Lý Thấm biết rõ là Tề Á Nam không phải cố tình nhưng vẫn không kìm nổi đỏ mặt, lại không nói gì thêm.
Hạ Tưởng phát hiện ra động tác nhỏ giữa hai người, trong lòng nghĩ có chuyện xem rồi, Tề Á Nam và Lý Thấm có xu thế càng ngày càng gần với nhau cũng coi như là chuyện tốt.
Mọi người sau khi ngồi yên vào chỗ, theo thường lệ sẽ do Hạ Tưởng định ra nhạc điệu của buổi tụ họp hôm nay, Hạ Tưởng cười gõ gõ chén trà, nói:
– Có một cách nói là, gõ bát cơm chửi sư phụ, tôi gõ chén trà nhưng không phải để mắng ông chủ, là có ý cảnh tỉnh mọi người yên lặng một chút…
Mọi người đều cười, Sở Tử Cao cười ha ha:
– Lãnh đạo mắng tôi cũng không sao, dù sao da mặt tôi dày. Với lại lãnh đạo phê bình là chuyện tốt, người không bị lãnh đạo phê bình là bị lãnh đạo chuẩn bị cho vào lãnh cung rồi.
Sở Tử Cao cũng rất biết ăn nói, một câu có thể đùa cho mọi người cười không ngớt.
– Hôm nay tụ họp có ba chuyện.
Hạ Tưởng đợi mọi người yên lặng trở lại mới thanh cổ họng nói:
– Một là để mọi người quen biết Sở Tử Cao, anh ấy là bạn nhiều năm của tôi, sau này mọi người muốn ăn uống thì tới tìm anh ấy. Anh ấy có nghiên cứu về ăn uống, cũng rất chú ý, còn có món tự làm cực quý, nghe nói có tác dụng đẹp da, ai muốn ăn thì có thể giao lưu riêng với anh ấy.
Sở Tử Cao đưa hai tay chắp lại ra hiệu.
– Việc thứ hai chính là mọi người gặp mặt nhau, ăn cơm, sau đó nghiên cứu một chút về động hướng tiếp theo, bố trí công việc sắp tới. Lễ mừng năm mới đã qua, nên hồi tâm thôi.
Sở Tử Cao biết là lúc y nên đi rồi, liền mượn cớ đi xuống an bài cơm rượu, không đợi Hạ Tưởng nói câu tiếp theo đã chủ động rời khỏi phòng.
Sở Tử Cao vừa đi, Hạ Tưởng nhìn lại mọi người đang ngồi, Thẩm Lập Xuân, Tôn Hiện Vĩ, Tiêu Ngũ, Lý Hồng Giang, Tề Á Nam và Lý Thấm, ngoài Tập đoàn Viễn Cảnh không ở đây ra, cơ bản đều là toàn bộ năng lượng mà giai đoạn hiện thời Hạ Tưởng có thể vận dùng. Trong lòng Hạ Tưởng hơi hơi cảm thán, cũng may là hắn có một đội anh em luôn đồng tâm hiệp lực với hắn, nếu không thì đúng là hết cách đối kháng đến cùng với Thương mại Trường Cơ, dù sao đối phương là con cá voi siêu cấp, là quái vật lớn.
– Chuyện thứ ba chính là tôi muốn giải thích một chút vấn đề miếng đất thôn Thành Tây với Lý Thấm và Tề Á Nam.
Tất cả mọi người đều là vẻ mặt chăm chú lắng nghe.
Lý Thấm tuy không hiểu quyết định của Hạ Tưởng, cũng có một chút tâm lý mâu thuẫn, nhưng thấy Hạ Tưởng muốn nói rõ tình hình với mình trước mặt mọi người, trong lòng cũng hơi có chút xúc động. Thực ra Hạ Tưởng ngoài đôi lúc có chút lộng quyền ra, đại đa số hắn cũng được coi là một cấp trên anh minh, bởi vì rất nhiều quyết định mà hắn ra có thể lúc đó khiến người khác không lý giải nổi và tiếp nhận, nhưng sau khi chuyện xảy ra lại luôn phát hiện chính xác đến kinh người.
Nhưng Lý Thấm có tính cách không phục, tuy rằng cô thua mấy lần trước mặt Hạ Tưởng, có điều đều là gây chuyện nho nhỏ. Cho tới nay Hạ Tưởng vẫn chưa muốn để cho cô thấy một lần quyết định anh minh trọng đại, do dó cô vẫn muốn hỏi Hạ Tưởng rõ ràng, nếu không cô cho rằng là do cô không làm trọn bổn phận.
Thẩm Lập Xuân, Tôn Hiện Vĩ, và Lý Hồng Tâm, bao gồm cả Tề Á Nam đều thấy qua sự nắm bắt tương lai của Hạ Tưởng có tỷ lệ thành công kinh người thế nào, cho nên trong sự tin tưởng của bọn họ đối với Hạ Tưởng có một kiểu tâm lý mù quáng nghe theo. Đương nhiên cũng không hoàn toàn mù quáng nghe theo, mà là từ khi bọn họ quen biết Hạ Tưởng đến nay, gần như quyết định của Hạ Tưởng đều chưa từng sai lầm, nên khiến bọn họ nhiều lúc lười chất vấn suy nghĩ của Hạ Tưởng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường – Quyển 7 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/10/2017 13:38 (GMT+7) |