– Thật ra sủi cảo ở thành phố Lang cũng không tệ.
Liên Nhược Hạm tức giận:
– Bây giờ anh một mình ăn no thì cả nhà không đói nữa phải không? Đàn ông đều chứng nào tật nấy, đều muốn có ngày tự do thoải mái, bây gờ anh được thả rồi chắc đã có người mới ở bên cạnh rồi, tạm biệt!
Nói tạm biệt là tạm biệt, đã ngắt điện thoại, Hạ Tưởng không kìm nổi cười, đúng là chỉ vì một viên sủi cảo lại dẫn đến sự hiểu lầm.
Vừa muốn gọi lại cho Liên Nhược Hạm thì điện thoại lại reo, không ngờ là Cổ Ngọc:
– Có cần em qua đó với anh không? Bây giờ em đang ở Bắc Kinh, qua đó thì chỉ cần một tiếng là tới nơi.
Miếng sủi cảo nghẹn ngay cổ họng của Hạ Tưởng, xém tí là ói ra, tại sao Cổ Ngọc và Liên Nhược Hạm lại nói cùng một giọng điệu? Hắn cố nuốt xuống rồi mới hỏi:
– Đừng gây thêm phiền phức nữa, cứ ngoan ngoãn ở lại Bắc Kinh đi.
– Đùa anh thôi, em đang ở thành phố Yến chứ không ở Bắc Kinh, cho dù ở Bắc Kinh em cũng không đến thăm anh, làm gì có chuyện món hời được đưa đến tận cửa, anh phải tự động đến Bắc Kinh thăm em mới đúng.
Hình như Cổ Ngọc cũng đang ăn đồ, vừa ăn vừa nói:
– Ông nội cũng đang ở thành phố Yến, em đang cùng ông ăn cơm.
Hạ Tưởng liền giật mình:
– Em đang cùng ông ăn cơm, trước mặt ông lại nói giọng điệu đó với anh sao?
Nhưng cũng giật mình, lão Cổ vừa nghe đã biết Cổ Ngọc đang làm nũng, là giọng điệu của một người phụ nữ đang lấy lòng người đàn ông của mình.
Cổ Ngọc hạ giọng:
– Nói cho anh biết, ông nội vừa gặp được một người quen, họ đi sang chỗ khác nói chuyện rồi còn chưa quay lại, nhưng ông cứ nhìn qua bên đây…
Đoán chắc cô ấy cũng có ý trêu chọc Hạ Tưởng, liền làm ra vẻ khẩn trương:
– Ôi, ông nội đến rồi, em phải cúp máy đây.
Nói là cúp máy nhưng vẫn chưa chịu cúp, im lặng một lát cô ấy mới cười khanh khách:
– Hù anh đấy, đúng là kẻ nhát gan, được rồi, không chọc anh nữa! Nói cho anh biết một chuyện, ông nội nói tình hình ở thành phố Lang hơi đặc biệt, phải biết nhìn xa trông rộng và bắt tay vào từ những chỗ nhỏ nhặt.
Lão Cổ hẳn là biết một chút về tình hình bên trong ở thành phố Lang, có thời gian phải đi tìm ông ấy nói chuyện mới được. Hạ Tưởng nhận điện thoại của Cổ Ngọc xong thì cũng đã ăn no, liền nghe thấy cặp nam nữ bàn bên cạnh cãi nhau.
Nam:
– Anh không đồng ý em qua bên công ty Trác Việt làm, công ty Trác Việt là công ty của Nga Ni Trần.
Nữ:
– Em không cần biết là công ty của ai, chỉ cần có lương cao, ưu đãi tốt thì em đi. Công ty Trác Việt khó vào như vậy, khó khăn lắm em mới qua được vòng phỏng vấn, anh không cho em đi thì không được đi sao? Anh nuôi em hả? Lương của anh một tháng có bao nhiêu tiền?
Nam:
– Nga Ni Trần không phải người tốt, em đẹp như vậy, đến công ty của gã lỡ bị gã ta để ý thì em có thoát khỏi bàn tay của gã không? Gã đã hại biết bao phụ nữ, đâu phải là em chưa nghe qua!
Nữ:
– Chỉ là có người bịa chuyện thôi, có người cố ý nói xấu ông ta, Nga Ni Trần là một nhà từ thiện, số tiền quyên góp mỗi năm đều đứng đầu thành phố Lang, vả lại ông ta đã hơn 50 tuổi rồi sao có thể còn để ý đến em nữa? Anh đừng nghi ngờ lung tung.
Nam:
– Em không hiểu, đàn ông trong một chuyện đã rất cố chấp và không bao giờ thay đổi, chính là 18 tuổi thì thích con gái 18 tuổi, 28 tuổi vẫn thích cô gái 18, đến khi 58 tuổi vẫn thích cô gái 18 tuổi!
Nữ:
– Em đã 23 tuổi rồi…
Nam:
– …
Hạ Tưởng cười cười, đứng dậy rời khỏi quán sủi cảo. Việc Nga Ni Trần là nhà từ thiện số một ở thành phố Lang hắn đã biết từ lâu, trong Ủy ban nhân dân cũng có hồ sơ liên quan nhưng có người nói Nga Ni Trần là kẻ háo sắc, hãm hại nhiều phụ nữ thì đây là lần đầu tiên nghe nói. Có lúc cũng cần phải nghe tiếng nói của người dân mới có lợi cho việc tìm hiểu về những gì Nga Ni Trần đã làm.
Mặc dù theo hắn thấy, cô gái cãi nhau với bạn trai lúc nãy thật ra cũng không đẹp gì.
Tháng 11, thành phố Lang đã hoàn toàn bước vào mùa đông, gió đêm thổi đến lạnh thấu xương. Hạ Tưởng đi qua một con hẻm tối, sau đó đi vào một khu dân cư cũ kỹ, đến lầu 3 khu 3 phòng 302 và gõ cửa.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 8 tại nguồn: http://truyensexhay.org/quan-truong-quyen-8-full/
Lý Tài Nguyên quả thật là bị bệnh nhưng không phải trong người bị bệnh mà là tâm bệnh. Từ khi y nghe Phó thị trưởng Hạ muốn sử dụng lại y làm thư ký thì trước tiên là y đã rơi nước mắt, cố gắng biết bao năm không ngờ lại có ngày được ngẩng cao đầu, cứ nghĩ là cả đời của y chỉ tầm thường vô vị như vậy thôi nhưng cũng có thời điểm may mắn như vậy.
Nhưng sau đó đã xảy ra một chuyện, lập tức dập tắt nhiệt huyết của y.
Phó thị trưởng Đồ Quân tìm y nói chuyện, sau khi nói chuyện xong, Lý Tài Nguyên cảm giác như đang trời đông lạnh còn bị dội thêm một chậu nước lạnh vào người, khiến cho y lạnh thấu tim. Cho dù Đồ Quân nói rất hàm súc nhưng y nghe xong cũng hiểu là có người không muốn y làm thư ký cho Hạ Tưởng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Tài Nguyên cũng hiểu được tình cảnh hiện nay của y, ngoài việc ngoan ngoãn nghe lời ra thì không còn cách nào khác. Hạ Tưởng vừa mới đến thành phố Lang, không rõ thế cục hiểm ác của thành phố Lang, cũng không hiểu rõ thế lực đen tối ở phía sau hung hăng và khổng lồ đến mức nào, y không muốn vì tiền đồ của mình mà liên lụy đến Hạ Tưởng.
Dù sao Hạ Tưởng cũng là lãnh đạo Thành ủy, là người duy nhất coi trọng y, ơn tri ngộ khiến cho Lý Tài Nguyên cảm động đến rơi nước mắt.
Lý Tài Nguyên cuối cùng quyết định xin nghỉ bệnh dài hạn, mượn cớ trong người không được khỏe tạm thời trốn tránh một thời gian rồi tính tiếp. Y vừa không muốn trực tiếp từ chối Hạ Tưởng lại không dám nói ra sự thật, đành phải làm đà điểu.
Hoàn cảnh gia đình của Lý Tài Nguyên không được tốt, vợ Thẩm Nhạc Tuyết có bệnh suốt ngày nằm trên giường bệnh, cũng may con trai Lý Nhất Tiểu rất hiểu chuyện, từ nhỏ đã biết chăm sóc người khác, đã biết giúp mẹ thay quần áo, còn giúp ba rửa chén, mới 7 tuổi mà đã giống như người lớn, biết tiết kiệm từng giọt nước, từng hạt gạo.
Bởi vì gia đình nghèo, chỉ dựa vào tiền lương của Lý Tài Nguyên, không những không có tiền trị bệnh cho vợ ngay cả tiền ăn cơm cũng là cả một vấn đề. Con cái của gia đình nghèo đã sớm biết lo liệu việc nhà quả thật không sai, Lý Nhất Tiểu còn nhỏ nhưng đã biết cuộc sống gian khổ, mỗi ngày khi ăn cơm xong đều biết dọn dẹp chén đũa rồi mới đi làm bài tập.
Hôm nay ăn tối xong sớm, Lý Nhất Tiểu liền ngoan ngoãn đi làm bài tập, vừa mới làm được một nửa thì có người gõ cửa.
Trong trí nhớ, đã lâu không có người đến nhà, từ lúc mẹ bị bệnh chẳng những không có người ghé qua mà ngay cả bà con họ hàng cũng không có ai đến. Phú tại thâm sơn hữu viễn thân, cùng tại náo thị vô nhân vấn (Nhà giàu ở sâu trong núi cũng có bà con xa, nhà nghèo ở ngay thành phố sầm uất cũng không có ai hỏi thăm), Lý Nhất Tiểu so với các bạn cùng lứa đã gặp không ít thói đời nóng lạnh.
Là ai nhỉ? Ba đang xoa bóp giúp mẹ, cậu bé đánh bạo ra mở cửa, thấy đứng trước cửa là một ông chú xa lạ, ông chú không lớn tuổi, rất phong độ, còn phong độ hơn thầy giáo dạy tiếng Anh trong trường cậu bé, liền khiến cho cậu bé lập tức có thiện cảm:
– Chú muốn tìm ai?
– Lý Tài Nguyên có ở đây không?
Hạ Tưởng hơi sửng sốt, và cũng đoán được đứa trẻ này là con của Lý Tài Nguyên, lại thấy trên tay cậu bé đang cầm cây bút nên liền nhớ đến con trai của mình, trong lòng thấy thương nhớ và xoa đầu cậu bé:
– Cháu mấy tuổi rồi? Cháu tên gì?
– Dạ cháu 7 tuổi, cháu tên Lý Nhất Tiểu, ý là đứa con bé nhỏ của nhà họ Lý.
Lý Nhất Tiểu thấy Hạ Tưởng vô cùng thân thiện nên không một chút đề phòng mà mở cửa cho Hạ Tưởng vào nhà, thấy trên tay Hạ Tưởng còn xách theo trái cây thì liền nuốt nước miếng.
Trong nhà đừng nói là ăn thịt, kể cả trái cây cũng không có, mùa đông lại là mùa trái cây rất đắt, trái cây mà Hạ Tưởng mua đều là những loại đắt tiền nhất, liền gợi dậy sự thèm ăn của Lý Nhất Tiểu, dù sao cũng là con nít, không biết che dấu liền lộ ra hết.
Hạ Tưởng liền lấy một quả ra:
– Nào! Lấy đi rửa đi.
Lý Nhất Tiểu lắc đầu, nhưng cũng không cầm được sự hấp dẫn của trái cây, liền lấy và chạy đi.
Vừa vào nhà Hạ Tưởng đã biết gia cảnh của Lý Tài Nguyên không tốt, trong phòng khách ngoài bộ ghế sofa và bàn trà ra hầu như không có vật dụng gì khác, kể cả tivi cũng không có. Trong nhà cũng không có sửa sang gì, trên tường có nhiều vết ố vàng vì đã lâu năm, sàn nhà cũng tối om, nhìn kỹ thì không ngờ là đất xi măng.
Là một cán bộ phó phòng của Ủy ban nhân dân thành phố, cuộc sống của Lý Tài Nguyên cũng quá nghèo khổ.
Lý Tài Nguyên đang ở trong phòng xoa bóp chân cho Thẩm Nhạc Tuyết thì nghe bên ngoài có tiếng động, y không nghĩ là có khách đến, vừa bưng chậu nước ra vừa nói:
– Nhất Tiểu, làm bài tập đi, đừng phân tâm, sắp thi rồi, phải cố gắng ôn tập.
Vừa bước ra phòng khách y ngây người ra, trước mắt y chẳng phải là Phó thị trưởng thường trực Hạ Tưởng vừa mới nhậm chức hay sao?
Đúng là Phó thị trưởng Hạ. Lý Tài Nguyên sửng sốt, chậu nước trên tay liền rơi xuống loảng xoảng, nước bắn tung tóe. Y vội nhặt chậu nước lên, cảm thấy không ổn lại để chậu nước xuống, nói năng lộn xộn:
– Phó, Phó thị trưởng Hạ, tại sao lại là ngài? Sao ngài lại đến đây?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 8 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/11/2017 12:36 (GMT+7) |