Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 9 » Phần 167

Quan Trường - Quyển 9

Phần 167

Đây không chỉ là sự cố tạo ra bởi con người. Mà là căn nguyên nguồn gốc sỉ nhục của thành phố Thiên Trạch. Cũng là do thành phố Thiên Trạch bần cùng gây nên. Điều đáng cười là hắn muốn phát triển nền kinh tế của Thiên Trạch thì lại có người luôn gây phiền toái. Thật là vấn đề khó khăn. Thật sự là vô cùng đáng buồn cười.

Nếu không phải bởi vì bần cùng, không phải thành phố Thiên Trạch làm không tốt vấn đề thu nhận, nếu như thành phố Thiên Trạch lớn như vậy có thể dung nạp được cuộc sống và hạnh phúc của mấy chục người lang thang thì bọn họ sẽ không bị ném vào nơi hoang dã thế này.

Gió tuyết đan xen nhau, lại thêm là ở trong núi, gió lạnh thấu xương. Lửa giận trong lồng ngực Hạ Tưởng trào dâng, nhiệt huyết sôi trào, tuyệt đối không cảm thấy lạnh, chỉ hận là mình không thể dốc hết sức để cứu được nhiều người hơn. Hắn hạ quyết tâm, sự kiện lần này tuyệt đối sẽ không nuông chiều, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của những người có liên quan. Xét xử nghiêm túc, tuyệt đối không nhẹ tay, dù là có đề cập đến Trần Khiết Văn, hắn cũng sẽ không tiếc trở mặt với bà ta.

Có một số việc có thể không đấu tranh, nhưng có một số việc không thể nhượng bộ. Hạ Tưởng chính là Hạ Tưởng, giữ vững điểm mấu chốt trong đối nhân xử thế của mình.

Nếu như nói cái chết của Kỷ Phong Thanh khiến cho Hạ Tưởng nghĩ đến sai lầm trong việc dùng người. Vậy thì tai nạn xe trước mắt đây càng khiến cho hắn nghĩ đến sự tiêu cực không đấu tranh của mình khi đến thành phố Thiên Trạch, có phải là quá hàm súc quá ôn hòa hay không? Lẽ nào chỉ là vì che giấu ý đồ chính trị thực sự của hắn với thế lực gia tộc mà không thể không tiếp tục thỏa hiệp?

Chẳng lẽ sau khi đảm nhiệm chức Thị trưởng thì không thể không bị trở thành thành một quan liêu thuần chất. Hơn nữa lại còn phải ngụy trang, còn thông đồng làm bậy?

Không, Hạ Tưởng đang dùng sức của mình để giúp một người đang bị biến dạng dưới sức ép của ghế ngồi thoát ra. Cố sức hồi lâu mà vẫn không lôi anh ta ra được, hơn nữa một chân của anh ta bị đè gãy rồi, vẫn còn đang rên rỉ. Rõ ràng là anh ta sắp không chịu đựng được nữa rồi.

Hạ Tưởng cũng không biết có phải là nghĩ nhiều quá đến nóng vội, hay là cứu người không được nên lo lắng, đột nhiên hét lớn lên một tiếng, một chưởng đập vào chỗ ghế ngồi, lập tức da tróc thịt bong, tay phải ứa máu tươi chảy ròng ròng.

Bành Vân Phong hoảng sợ, vội vàng kêu bác sĩ đến giúp Thị trưởng Hạ băng bó. Hạ Tưởng vung tay lên:

– Không cần lo cho tôi. Mau giúp anh ta đi. Nhanh lên, anh ta sắp không xong rồi.

Hạ Tưởng không biết người này. Bành Vân Phong thì lại biết. Ông ta kinh hoàng kêu lên một tiếng.

– Cục trưởng Điền. Chính là Phó cục trưởng thành phố Điền Tinh Vận.

Bùi Nhất Phong vốn vừa đến là muốn cứu Điền Tinh Vận. Nhưng thấy mọi người đều tản ra cứu người, ai dễ cứu thì cứu người đó. Ông ta cũng không tiện đơn phương đi tìm Điền Tinh Vận. Nhưng bây giờ ông ta không như ngày xưa nữa, bụng tròn, eo cứng, cũng không muốn tự mình ra tay. Nhưng Thị trưởng Hạ cũng đã đích thân ra tay, y cứ đứng một bên giả vờ giả vịt chỉ huy thì cũng không hay. Đành phải cúi người xuống cứu người, trong lòng còn nghĩ, có một vị lãnh đạo trẻ cũng không tốt. Người trẻ tuổi sức khỏe cường tráng, việc gì cũng làm được, lại là lãnh đạo. Hắn ta làm gì mình cũng phải làm theo.

Cũng là một cấp trên già một chút cũng tốt. Dù sao thì việc gì cũng không động đến, chỉ chỉ huy bừa thôi. Ông ta cứ thế ở bên chỉ dùng miệng chứ chẳng cần phải động chân tay thế này.

Tuy nhiên chỉ làm được một lúc là ông ta thấy thật khâm phục Thị trưởng Hạ. Cứ tưởng rằng Thị trưởng Hạ là muốn thể hiện, nhưng nghĩ lại thì không phải thế. Dù sao thì cũng không có lãnh đạo cấp trên ở đây, cũng chẳng có phóng viên, thể hiện thì ai xem. Sự thể hiện từ xưa đến nay đều là để lãnh đạo và cơ quan thông tin truyền thông nhìn thấy chứ không phải là để cho cấp dưới thấy. Hơn nữa nhìn thấy dáng vẻ liều lĩnh cứu người của Thị trưởng Hạ, Bùi Nhất Phong nói mình không cảm động thì là nói dối. Ông ta xuất thân là cảnh sát, năm xưa cũng đã từng vượt qua nước sôi lửa bỏng. Tuy là lăn lộn trên chốn quan trường, chai lì và quan liêu rồi nhưng thật sự vẫn rất khâm phục vị lãnh đạo tận tâm thực sự này.

Ai cũng từng có giấc mơ tạo phúc cho nhân dân. Ai cũng không muốn mình trở thành một cán bộ vô tích sự.

Bùi Nhất Phong toàn thân toát mồ hôi. Khi đỡ một người phụ nữ trẻ trên người đầy máu lên, người phụ nữ tỉnh lại, bám lấy cánh tay ông ta:

– Xin cảm ơn ân nhân. Ông đã cứu mạng tôi. Cả đời này tôi xin tạ ơn ông.

Sau khi lên làm cục trưởng đã nghe bao nhiêu lời cảm ơn và lời chửi nhưng chưa bao giờ thực sự cảm động khi nghe một câu nói như hôm nay. Trong nháy mắt, ông ta không còn coi mình là Cục trưởng cục công an nữa mà chỉ coi mình là một người bình thường, gật đầu đáp lại:

– Không cần cảm ơn đâu. Đây là việc tôi nên làm mà.

Một hành động cứu hộ ở cấp bậc cao nhất chưa từng có trong lịch sử thành phố Thiên Trạch, dưới sự dẫn dắt của Thị trưởng Hạ, Cục trưởng Công an, Phó thị trưởng thường trực cùng với Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, đều quên thân phận của mình, với thân phận là một người bình thường gia nhập vào đoàn quân cứu hộ. Hơn nữa không ai là khoe mẽ, làm chơi cho có, ai cũng dốc sức hết mình.

Quần áo của Hạ Tưởng bị rách mấy chỗ, tay phải chảy máu. Cánh tay trái của Dương Kiếm đông cả máu, máu đông bên ngoài. Bùi Nhất Phong trẹo chân, đi đường khập khiễng, vết thương nhẹ thôi. Bành Vân Phong trên đầu sưng một cục, ngay cả quầng mắt cũng sưng lên. Mấy nhân vật cấp quan trọng của bộ máy Ủy ban nhân dân thành phố không cần biết trước đây đã xảy ra mâu thuẫn gì, không cần biết lập trường khác nhau ra sao, bây giờ đều đồng tâm hiệp lực, cảm giác mối quan hệ với nhau gần hơn một nấc.

Sau đó, những dân cư vùng núi đó từ huyện Kim Sơn tới cứu hộ. Công tác cứu hộ coi như dần dần xong xuôi. Lần tai nạn xe này có ba mươi lăm người chết, bị thương nặng mười người. Ngoài ra có năm người bị thương nhẹ. Tổn thất thật là nghiêm trọng. Trong những người bị chết thì người lớn tuổi nhất là 65, nhỏ tuổi nhất là 15.

65 tuổi, đáng lẽ là nên an hưởng tuổi già. 15 tuổi là tuổi đẹp như hoa. Thế mà đều phải đi xuống cõi âm phủ. Hơn nữa lại chết thảm trong trận tuyết ngập trời. Thật là khiến người ta phải thổn thức.

Đợi công tác cứu viện chấm dứt, mấy người Bùi Nhất Phong khi chỉ huy dọn dẹp hiện trường thì Hạ Tưởng một mình đi đến di thể của người chết nhỏ tuổi nhất, im lặng hồi lâu, trong lòng bi phẫn và thê lương.

Tất cả mọi người không dám tiến lên quấy rầy Hạ Tưởng đang suy nghĩ. Ai cũng biết rằng được nổi đau nặng nề và kịch liệt trong lòng Thị trưởng Hạ. Bùi Nhất Phong thậm chí trong nháy mắt còn sinh ra dao động, có nên nói sự thật cho Thị trưởng Hạ biết hay không? Nhưng sau đó thì lý trí của ông ta lại chiến thắng tình cảm. Tuy rằng ông ta đã từng kề vai sát cánh chiến đấu với Thị trưởng Hạ nhưng ông ta biết dù thế nào thì cũng không phải là cùng đi trên một con đường, mâu thuẫn giữa hai người với nhau lớn hơn nhiều so với hợp tác lợi ích.

Tuy nhiên không lâu sau, Bùi Nhất Phong hối tiếc không kịp, căm hận chính mình đáng lẽ nên thật nhanh quyết định dựa vào Thị trưởng Hạ, sớm một bước nói ra chân tướng sự việc thì sẽ không đến nỗi có kết cục như ngày hôm nay.

Công việc cứu viện vừa kết thúc, Mấy người Hạ Tưởng và Bùi Nhất Phong, Dương Kiếm quay trở về thành phố thiên Trạch. Để Đới Quân Luân và mấy người khác ở lại xử lý ổn thỏa công việc. Dọc đường đi, Hạ Tưởng nét mặt nghiêm túc, không nói câu gì. Bùi Nhất Phong liền biết sự tình sẽ không lắng xuống đâu, mấu chốt vẫn còn, hội nghị Hội đồng nhân dân còn chưa tuyên bố thành công bế mạc.

Bí thư Thành ủy nằm viện, Thị trưởng, Phó thị trưởng thường trực ra ngoài cứu người, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Sử Đại Hải rối loạn. Phương diện Thành ủy thì còn tốt, Ngô Minh Nghị có thể đảm đương, nhưng về phương diện chính phủ thì Hứa Phàm Hoa tâm thần bất an, không trông cậy được chút nào.

Rất nhiều người đều vô cùng lo lắng. Nghe nói công tác cứu giúp đã chấm dứt, Thị trưởng Hạ đang trên đường về. Ai mà biết được sau khi Thị trưởng Hạ trở về thì sẽ xảy ra cơn gió lốc gì đây.

Quan trường của thành phố Thiên Trạch, ai nấy đều cảm thấy bất an.

Chuyện có liên quan đến việc đề xuất kiến nghị lâm thời, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Sử Đại Hải kỳ thật trước đó ít nhiều có biết một chút nội tình. Bởi vì Trần Khiết Văn đã từng tiết lộ một chút với ông ta. Tuy chưa nói rõ nhưng ông ta trong lòng cũng đã rõ. Nhưng sau khi danh sách đề cử đưa ra không phải là Hứa Phàm Hoa mà là Dương Kiếm. Ông ta liền biết là chuyện xấu. Tuy không biết là sai lầm ở đâu nhưng việc thay đổi người không hề có báo trước thì ngay cả Chủ tịch Hội đồng nhân dân cũng chẳng hay biết gì thì chính là ông ta đã không làm tròn bổn phận.

Tuy nói rằng ông ta hai năm nữa là sẽ lui về, cũng chẳng có khả năng thăng quan tiến chức nữa rồi. Nhưng là một nhân vật chính trị, anh cũng muốn lui về trong vinh quang. Không ai muốn bị xử phạt rớt đài cả. Một đời làm quan không hề dễ dàng, nhất thời lại gây nên tiếng xấu, như thế sẽ là tiếng xấu cả đời.

Sử Đại Hải cũng hận Hứa Phàm Hoa.

Bây giờ ông ta lại hận thêm Bùi Nhất Phong.

Làm cái gì cơ chứ? Một chuyện nhỏ dọn sạch những người lang thang cơ nhỡ mà cũng thành chuyện lớn năm mươi mạng người. Lại là vì hai hội (hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc) mới làm, dường như trên đầu treo thanh kiếm vậy. Ông ta là Chủ tịch Hội đồng nhân dân, tuyệt đối là người đứng mũi chịu sào chịu trách nhiệm đầu tiên.

Thật sự là xui, năm hạn xui xẻo. Càng sợ thì chuyện càng tìm đến. Bây giờ sợ nhất là điện thoại trong Tỉnh gọi đến, điện thoại kêu lên một tiếng thì ắt chẳng phải là chuyện hay. Nghe nói Phó bí thư tỉnh ủy Mai Thái Bình trực tiếp mắng Trần Khiết Văn? Đáng lắm. Tự làm tự chịu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 9
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/11/2017 22:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 20
Càng nghĩ càng tức, Hoàng Phủ Quân Nhu giật mạnh hai tay bị kiềm chặt: Khốn nạn, ngươi không hề để ta trong lòng, ngươi xem ta như đồ chơi có cũng được, không cũng chẳng sao! Miêu Nghị hất hai tay Hoàng Phủ Quân Nhu ra làm nàng lảo đảo thụt lùi mấy bước, hắn chỉ ra ngoài, cười khẩy nói: Nàng...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Nàng quận chúa và cô người hầu - Tác giả The Kid
Truyện lấy bối cảnh nước Đại Việt thời xưa. Quận chúa An Thu xinh đẹp có một cô người hầu trung thành tên Trâm Trâm. An Thu sở hữu làn da nâu, cặp ngực vừa phải, thân hình cao ráo; còn Trâm Trâm sở hữu làn da trắng, cặp ngực to, thân hình nóng bỏng không kém quận chúa. An Thu đem lòng yêu...
Phân loại: Truyện nonSEX
Đường Môn – Quyển 3
“Vinh Vinh, ngươi đang làm gì vậy?” Áo Tư Tạp tiện tay đóng cửa lại. Trữ Vinh Vinh xoay người đi vào bên trong, Áo Tư Tạp bây giờ bộ dáng không còn như trước kia nữa. Râu mép trên mặt cạo rất sạch sẽ, tóc cũng đã cắt tỉa chải chuốt rất chỉnh tề, một thân màu vàng phục sức tiêu...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Đường Môn
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân