Cô An nhìn xuống trang giáo trình, rồi lại nhìn sang cậu. Cậu học trò ấy vẫn im lặng, chăm chú, nhưng cô biết… trong ánh mắt kia có điều gì đó không chỉ là tập trung vào bài.
Và chính điều đó khiến cô bối rối. Giận bản thân. Giận cậu. Nhưng cũng không thể không để tâm.
“Cậu ta đang nhìn mình… như thể mình không còn là một giảng viên.”
Cô đặt bút xuống, đưa tay lên cổ áo như một phản xạ… chạm vào chiếc nút đầu tiên, rồi bất giác tháo nhẹ. Không hẳn là cố tình, cũng chẳng hoàn toàn vô thức. Có thể chỉ là một cái cớ… để tự mình thấy rõ cậu học trò kia thực sự nghĩ gì.
“Em hiểu đoạn khái niệm về hiện tượng học chưa?” – Cô hỏi, cúi nhẹ xuống, chỉ tay vào dòng ghi chú.
Khoảng cách giữa họ gần hơn một chút. Huy hơi ngẩng lên. Cậu thấy cổ áo tím mở khẽ, vải satin ôm nhẹ vào làn da thanh mảnh. Dưới lớp vải ấy, thấp thoáng một đường viền đen mảnh… chi tiết nhỏ thôi, nhưng khiến tâm trí cậu dao động như bị kéo căng.
Huy vội cúi đầu xuống lại. Cậu không nói gì.
Cô nhìn thấy phản ứng ấy. Tim cô đập nhanh hơn, như thể chính mình vừa bước sai một nhịp.
“Cậu ta vẫn là một cậu sinh viên. Sao mình lại…”
Bên trong, cô như bị giằng xé đến tận cùng. Một phần muốn chấm dứt mọi thứ… buổi học, cảm xúc, cả ánh nhìn im lặng kia. Nhưng phần khác… lại không muốn đẩy Huy ra. Cậu không buông lời nào khiếm nhã. Cậu không vượt ranh giới. Nhưng chính sự im lặng ấy mới làm cô hoang mang hơn cả.
Cô An đứng dậy, bước chậm đến giá sách như tìm kiếm một điều gì đó. Nhưng thực ra… cô chỉ cần một khoảnh khắc để lấy lại nhịp thở. Bên trong, tiếng lòng đang vọng lên thành những âm thanh không tên. Mềm yếu. Mâu thuẫn. Và lặng lẽ.
Khi trở lại, thay vì đứng xa hay giữ khoảng cách như mọi khi, cô bước về phía chiếc ghế mà Huy từng ngồi ban nãy… chậm rãi, nhẹ nhàng, rồi ngồi xuống ngay chỗ cậu đã ngồi như muốn cảm nhận hơi nóng từ mông cậu.
Tư thế cô có vẻ bình thản: Chân vắt nhẹ, tay gác lên thành bàn, mắt nhìn về phía trang sách còn mở. Nhưng thực chất, lòng cô thì không.
“Mình đang làm gì vậy? Đây không còn là một buổi hướng dẫn bình thường nữa…”
Và Huy, từ phía bên kia, thấy rõ sự thay đổi ấy. Lần đầu tiên, cô không ngồi đối diện để dạy dỗ, mà đang ngồi đúng vào chỗ cậu từng hiện diện… như thể đã xóa đi một lớp ranh giới vô hình.
Một thoáng ngập ngừng. Rồi như có một điều gì đó thôi thúc, Huy tiến về phía cô. Cậu bước nhẹ, chậm, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Không quá gần. Nhưng cũng đủ gần để hơi thở trở nên thận trọng.
Cô không quay lại nhìn cậu. Nhưng Huy cảm nhận được bờ vai cô hơi căng lại một chút, như một phản ứng cảnh giác… rồi lại dịu đi sau vài giây.
Không ai nói gì. Căn phòng chìm vào tĩnh lặng. Tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường như vang lớn hơn thường lệ.
“Em… xin lỗi vì đã nhìn cô… không đúng mực khi nãy.” – Huy nói, không nhìn vào mắt cô, nhưng giọng nói thật.
Cô quay sang nhìn cậu. Không trách, cũng không tỏ ra mềm lòng. Chỉ là ánh nhìn thẳng – bình tĩnh, nhưng không lạnh lùng.
“Tôi biết.” – Cô đáp ngắn. Rồi lặng im. Như thể… đang đợi xem điều tiếp theo cậu sẽ làm.
Và Huy cũng im lặng.
Chỉ là ngồi cạnh nhau. Không chạm. Không vượt qua bất kỳ ranh giới nào. Nhưng trong khoảng không đó… một thứ gì đó mong manh và đặc biệt đang hình thành.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sau cánh cửa văn phòng khoa |
Tác giả | cogiaodamdang |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện sex có thật |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/06/2025 21:33 (GMT+7) |