Cậu đứng trước cửa, hít sâu một hơi rồi mới gõ nhẹ ba tiếng.
“Vào đi.”
Giọng cô An vang lên từ bên trong, đều và bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra hôm qua. Nhưng khi Huy bước vào, không khí trong phòng dường như dày hơn.
Cô ngồi ở bàn làm việc, vẫn là mái tóc búi cao và dáng vẻ chững chạc quen thuộc. Hôm nay, cô mặc váy bút chì màu xanh thẫm, cùng áo sơ mi trắng tay lỡ, cài kín cổ hơn hôm qua. Như thể lớp phòng bị của cô đã được kéo lên lại, kỹ càng và sắc sảo hơn.
“Ngồi đi. Mang theo bản thảo mới chưa?”
“Dạ có…”… Huy khẽ đặt tập giấy lên bàn, ánh mắt lướt nhanh qua cô rồi lập tức tránh đi.
Cô không nhìn cậu, chỉ lật giở bản thảo, tay cầm bút, gạch nhanh vài đoạn, gật đầu với chính mình rồi nói:
“Khá hơn hôm trước. Nhưng vẫn chưa phải nghiên cứu.”
“Em sẽ sửa lại…”
“Không cần hứa. Tôi không muốn nghe lời hứa nữa.”
Lời cô sắc, nhưng không phải giận. Là một kiểu tự bảo vệ. Là cách cô giữ khoảng cách. Nhưng chính điều đó lại khiến Huy thấy… gần cô hơn bao giờ hết. Cô An không phải là một bức tượng sắt. Cô đang run lên… dù chỉ bên trong.
Cậu nhìn cô, ngập ngừng:
“Cô… còn giận chuyện hôm qua?”
Cô dừng bút.
Ánh mắt từ từ nâng lên. Trong đó không có phẫn nộ. Mà có một thoáng gì đó… giống như một vết nứt mảnh nơi lớp mặt nạ lạnh lùng.
“Em nghĩ tôi giận?”
“Em thấy mình… đã vượt giới hạn.”
“Tốt. Em biết là tốt.”
Giọng cô trầm xuống. Tay buông bút. Cô ngả nhẹ người ra sau ghế. Lại là tư thế ấy… chân bắt chéo, gót giày hất hờ vào không khí. Nhưng hôm nay, dù gấu váy vẫn lộ một đoạn đùi trắng mịn, Huy không còn dám nhìn thẳng như hôm qua nữa. Cậu cảm thấy… nếu hôm qua là sai lầm, thì hôm nay là bài kiểm tra.
Cô An quan sát cậu trong im lặng. Mấy giây sau, cô nói, chậm rãi:
“Tôi từng nghĩ em là kiểu sinh viên ít nói, an toàn. Nhưng hôm qua em đã khiến tôi bất ngờ.”
“Em không cố tình.”
“Và cũng không hoàn toàn vô tình.”
Câu nói ấy như lưỡi dao lướt qua tim Huy. Cậu không biết phản bác, cũng không muốn phủ nhận. Có gì đó trong cô… trong cái cách cô nhìn… khiến cậu muốn thừa nhận mọi thứ. Dù là một khao khát nguy hiểm.
Không khí đặc quánh.
Một lúc sau, cô lại cúi xuống xấp giấy. Nhưng giọng đã dịu hơn, gần như thì thầm:
“Tôi là giảng viên của em. Và em sẽ không được phép chạm vào tôi lần nữa. Rõ chứ?”
Huy gật đầu.
“Nhưng…”… cô ngừng lại, mắt không rời trang giấy… “nếu em thực sự nghiêm túc với bài nghiên cứu này… tôi sẽ hướng dẫn đến cùng.”
Cô không nói gì thêm. Không cảm xúc. Nhưng trong lòng Huy, câu nói ấy như một tia sáng kỳ lạ… vừa là cấm đoán, vừa là mở cửa.
Và cậu hiểu: Từ đây, mọi lời nói, mọi ánh mắt, mọi động tác đều phải thật cẩn trọng. Nhưng cũng từ đây, mỗi khoảnh khắc bên cô An sẽ là một lần thách thức lòng mình.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sau cánh cửa văn phòng khoa |
Tác giả | cogiaodamdang |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện sex có thật |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 13/06/2025 21:33 (GMT+7) |