Không nhắn tin mùi mẫn, không hẹn hò, chỉ đơn giản là:
– Hôm nào Phong nấu nhiều thì gõ cửa 1208: “Ninja ơi ăn ké không?”
– Hôm nào Dương nấu cơm chiên trứng, cá cơm hoặc canh chua cá lóc thì lại bê qua 1205: “Anh ăn thử món miền Tây của em nha.”
Hai đứa ăn chung, rửa chén chung, rồi mỗi đứa về phòng mình, không ai ở lại quá 10 giờ đêm.
Phong rất giữ khoảng cách.
Có lần Dương mặc áo hai dây mỏng vô tình cúi xuống gắp rau, Phong lập tức quay mặt đi, giả vờ ho sù sụ. Có lần tay anh vô tình chạm tay cô khi đưa chén, anh giật lại như điện giật, mặt đỏ lựng: “Xin lỗi xin lỗi!”
Dương nhận ra anh đang cố “không làm em sợ”.
Cô thấy ấm lòng, nhưng cũng thấy buồn cười. Trong lòng cô vẫn còn cái gai cũ: Mỗi lần đàn ông lại gần là cơ thể tự động co rúm lại, dù chỉ là cái chạm tay vô tình.
Một tối thứ Sáu, Phong gõ cửa mang qua hộp chè đậu xanh nước cốt dừa.
Dương mở cửa, mắt hơi đỏ vì vừa khóc một mình trong phòng.
Phong đặt hộp chè xuống, không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng nói:
“Ăn chè ngọt ngủ ngon hơn. Anh về đây.”
Dương níu tay áo anh lại:
“Anh… anh ngồi tí được không? Em… em sợ ở một mình tối nay.”
Phong gật đầu, ngồi xuống ghế sofa, cách cô một khoảng thật xa.
Hai đứa im lặng nghe tiếng quạt trần quay đều đều.
Một lúc sau, Dương mới thì thầm, giọng run run:
“Em từng… bị tổn thương nặng lắm anh ơi. Nên giờ em sợ đàn ông lại gần. Em không biết mình có bình thường lại được nữa không…”
Phong không nhìn cô, chỉ nhìn ra cửa sổ, giọng trầm trầm:
“Em không có lỗi gì hết. Người có lỗi là tụi nó. Em chỉ cần sống cho em thôi. Còn chuyện bình thường lại… cứ từ từ, không ai ép em hết.”
Dương mười phút im lặng nữa, Phong đứng dậy:
“Anh về nha. Mai anh nấu bánh xèo, em qua ăn, không cần nói gì cũng được.”
Dương gật đầu, mắt rưng rưng.
Từ hôm đó, Phong vẫn gõ cửa như thường lệ, nhưng luôn giữ khoảng cách đúng một mét, luôn để cửa phòng mở hé khi cô qua ăn cơm, luôn nói trước khi về: “Khóa cửa cẩn thận nha ninja.”
Cô dần dần bỏ thói quen kê ghế chặn cửa.
Có hôm cô ngủ quên quên trên sofa nhà Phong khi xem phim, anh đắp cái mền mỏng cho cô rồi ra ban công ngồi hút thuốc tới sáng, không hề bước lại gần.
Một tháng trôi qua, không hôn, không ôm, không một cái nắm tay.
Nhưng Dương bắt đầu cười nhiều hơn.
Cô bắt đầu dám mặc áo hai dây mà không co vai lại.
Cô bắt đầu dám nhìn thẳng vào mắt Phong khi nói chuyện.
Một tối mưa to, sấm chớp đùng đùng, Dương chạy qua 1205, mặt tái mét vì sợ sấm từ nhỏ. Phong mở cửa, thấy cô run lẩy bẩy thì chỉ nhẹ nhàng:
“Vào đi, anh mở phim hoạt hình cho em xem.”
Đêm đó cô ngủ quên trên sofa nhà anh, lần đầu tiên sau mấy năm trời cô ngủ ngon mà không mơ ác mộng.
Sáng ra, trên bàn đã có tô cháo gà nóng hổi và mẩu giấy:
‘Ăn sáng rồi về, không cần gấp.
Cứ sợ sấm thì qua đây bất cứ lúc nào, anh để cửa hé.
– Hạc giấy’
Dương cầm tờ giấy, nước mắt rơi xuống tô cháo, nhưng lần này không phải vì đau, mà vì nhẹ nhõm.
Cô biết mình vẫn chưa lành hẳn.
Nhưng ít ra, lần đầu tiên cô tin rằng: Có người đàn ông không cần đụng vào người mình, vẫn có thể làm mình thấy an toàn.
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Sau giông bão |
| Tác giả | Chưa xác định |
| Thể loại | Truyện sex dài tập |
| Phân loại | Đụ tập thể, Truyện bú lồn |
| Tình trạng | Update Phần 12 |
| Ngày cập nhật | 26/11/2025 23:48 (GMT+7) |