Cô không khóc nữa. Mắt đỏ hoe nhưng khô khốc. Chỉ trong hai tiếng, mọi thứ được gói gọn vào ba cái vali cũ và năm cái thùng carton: Quần áo, nồi niêu, vài quyển sổ tay kế toán, cái máy tính xách tay. Cô không mang theo cái giường cũ, không mang theo cái gương vỡ, cũng không mang theo bất cứ kỷ niệm nào của những đêm kinh hoàng.
Chủ trọ ngái ngủ ra nhận tiền đặt cọc còn lại, thấy mặt cô bầm tím thì lắp bắp hỏi han. Dương chỉ lắc đầu, đưa tiền rồi quay đi.
9 giờ sáng, xe ba gác chở cô rời khỏi con hẻm ấy mãi mãi.
Điểm đến là một chung cư cũ ở phường Linh Trung, Thủ Đức, tầng 12, phòng studio 30m², có bảo vệ 24/24, camera hành lang, khóa vân tay, cửa thép chống cháy. Cô trả tiền trước sáu tháng bằng đúng số tiền tiết kiệm cuối cùng còn lại trong tài khoản.
Khi cánh cửa thép đóng lại, Dương mới ngồi bệt xuống sàn, lần đầu tiên sau bao ngày được thở thật sâu.
Cô mở vòi sen, để nước nóng xối thẳng vào người gần một tiếng đồng hồ, kỳ cọ đến khi da đỏ ửng, như muốn rửa sạch mọi mùi tinh dịch, mùi rượu, mùi thuốc lá còn bám trên cơ thể. Xong xuôi, cô cắt phăng mái tóc dài tới ngang lưng, chỉ còn ngang vai. Màu tóc nhuộm nâu hạt dẻ cũng bị gột sạch, trở lại màu đen nguyên bản.
Chiều hôm đó, cô đi làm thủ tục. Đổi số điện thoại mới. Xóa hết Zalo, Facebook cũ, lập tài khoản mới không bạn bè. Mua thêm một cái điện thoại cùi chỉ để nghe gọi công việc. Đăng ký chuyển ca làm hành chính sang ca tối (18h – 22h) ở công ty, tránh gặp mặt Huy và những ánh mắt cũ.
Tối đầu tiên trong căn hộ mới, Dương không dám tắt đèn. Cô kê cái ghế chặn cửa, ôm con dao gọt trái cây ngủ thiếp đi trên sofa. Nhưng ít ra, không còn tiếng đập cửa lúc nửa đêm, không còn mùi rượu nồng nặc, không còn năm cái bóng đen lởn vởn ngoài cửa.
Trước khi ngủ, cô nhắn một tin duy nhất vào số mới:
“Dương đã dọn đi chỗ khác. Từ nay đừng tìm nữa. Cảm ơn.”
Không nói gửi ai, nhưng cô biết Huy sẽ hiểu.
12 giờ đêm, chung cư yên ắng. Lần đầu tiên sau rất lâu, Dương ngủ mà không mơ thấy ác mộng. Cô mơ thấy cánh đồng quạt chong chóng ở Bạc Liêu ngày nhỏ, gió mát rượi, và không có lấy một bàn tay nào chạm vào người cô ngoài gió.
Căn phòng nhỏ tầng 12, dù cũ kỹ và chật, nhưng là lãnh thổ an toàn đầu tiên của Nguyễn Thùy Dương sau những ngày địa ngục.
Cô thì thầm với chính mình trong bóng tối:
“Từ giờ, chỉ mình tao với tao thôi. Không ai đụng được tao nữa.”
| Thông tin truyện | |
|---|---|
| Tên truyện | Sau giông bão |
| Tác giả | Chưa xác định |
| Thể loại | Truyện sex dài tập |
| Phân loại | Đụ tập thể, Truyện bú lồn |
| Tình trạng | Update Phần 12 |
| Ngày cập nhật | 26/11/2025 23:48 (GMT+7) |