Nhắn nàng tìm một căn hộ khác tốt hơn ở trong thành phố, vừa có thể dễ dàng đi lại vừa đảm bảo an toàn hơn.
Khi đọc xong tin nhắn chợt làm nàng xúc động một chút, trong lòng nở một vài bông hoa. Bởi nàng nhận thấy được ít nhiều gì Phương cũng có quan tâm tới nàng, trước đó Mỹ Hoa đã có ý định rời khỏi căn chung cư cũ này để tìm một nơi khác an toàn hơn.
Ở đây rõ ràng tiềm ẩn vô số nguyên nhân gây nguy hiểm tới cuộc sống của nàng, bên cạnh việc cũ kỹ thì chỗ này lại kém an toàn về phòng cháy chữa cháy. Mấy ngày nay thời tiết oi bức và liên tục có những tin không tốt về hỏa hoạn làm nàng phải suy nghĩ lại.
Phương cũng đề cập việc tìm một chỗ ở khác mọi chi phí hắn sẽ lo cho nàng, vậy thì làm sao có thể bỏ qua thành ý của người ta được cơ chứ.
Khẽ mỉm cười một phen, Mỹ Hoa mới nhớ lại Phương không những vậy còn chấp nhận chi thưởng cho nàng vô số món đồ hữu ích.
Hôm trước đã mua sắm cùng Phương vài bộ đồ rồi, hôm nay lại có thể mua thêm những món mà nàng ấp ủ bấy lâu nay.
Mỹ Hoa vui hơn bao giờ hết, mở hai chiếc giày kèm chiếc túi để ngăn nắp trên giường, không quên chụp một kiểu ảnh để post lên dòng thời gian.
Vòng bạn bè của nàng khá nhiều và vô cùng hỗn tạp, có rất nhiều kẻ âm thầm ganh ghét nhưng bên ngoài lại treo lên đó một nụ cười thân thiện làm nàng vô cùng xem thường.
Lần này phải cho đám đó thấy cuộc sống của nàng đang bắt đầu thay đổi, không phải là Mỹ Hoa của lúc trước nữa. Bây giờ nàng đã là trợ lý của một ông chủ nhỏ, tài sản của ông chủ nàng không phải bất cứ ai có thể so sánh được.
Sau khi vui vẻ post bài khoe khoang xong, Mỹ Hoa lại chú ý tới hai túi xách mà Phương đã tặng nàng khi nãy. Mỹ Hoa không nhớ được cái túi bỏ quên kia là mua từ lúc nào.
Không biết cũng là chuyện dĩ nhiên bởi Phương đã dùng một cái túi khác để chứa nó. Làm sao mà Mỹ Hoa có thể nhận thức được cơ chứ.
Mở chiếc túi bí mật kia ra, chiếc hộp màu đỏ vô cùng bắt mắt khiến Mỹ Hoa dựng đứng cả người dậy.
Một cảm giác khó tin lan tràn khắp trí não của nàng.
“Cái hộp này…”
Mỹ Hoa thốt lên mấy chữ kèm theo biểu hiện sửng sốt, nàng nhận ra chiếc hộp này. Chiếc được sơn màu đỏ, những đường nét bên trên lại được thếp vàng một cách vô cùng bắt mắt.
Bàn tay đang run rẩy sờ lên bề mặt chiếc hộp, cảm giác mát lạnh khiến nàng run rẩy cả người.
“Bảy trăm triệu… Bảy trăm triệu…”
Đôi môi mấp máy, Mỹ Hoa nhận thức được cái hộp này chứa đựng thứ gì.
Bên trong nó là bộ trang sức bằng ngọc mà ngày hôm đó nàng đã chiêm ngưỡng, nàng không nghĩ rằng Phương lại có thể mua để tặng nàng.
Giá trị của bộ trang sức này quá cao, nàng không thể nào tiếp nhận nó được. Hôm đó Mỹ Hoa đã bỏ đi suy nghĩ nhận món đồ này, nàng mặc định món đồ này Phương không mua để tặng nàng.
Mỹ Hoa nhấc máy gọi ngay cho Phương, âm thanh có phần run rẩy. Phương đang lái xe, thấy Mỹ Hoa gọi đến nó không ngại bắt máy.
“Bộ trang sức này tôi không thể nhận được đâu…” Mỹ Hoa ngay lập tức thốt lên một câu.
“À… Biết được rồi à?” Phương khẽ cười, lại bình thản nói tiếp: “Không phải cô thích nó sao?”
“Nhưng mà giá trị của nó quá cao… Tôi làm sao có thể… anh…” Mỹ Hoa lắp bắp, nàng đang tìm một lý do nào đó để từ chối vật phẩm này.
Tuy nàng là một cô gái xem tiền như tính mạng, nhưng nàng đã nhận của Phương nhiều lắm rồi. Món đồ này quá đáng giá.
“Tháng sau là sinh nhật của cô đúng không? Xem như quà sinh nhật sớm đi.” Phương cũng tìm một lý do, nó lại nói tiếp: “Xem tìm một chỗ ở khác đi. Một căn nhà cũng được. Người của tôi không thể ở một căn chung cư cũ nát như thế được.”
“Anh… Thật…” Mỹ Hoa lùng bùng lỗ tai, nàng đang cố gắng tiếp thu những lời mà Phương vừa nói.
“Cô nghĩ tôi đang đùa với cô sao?” Phương lại nói tiếp, giọng điệu cứng rắn.
“Cảm… Cảm ơn… anh…” Mỹ Hoa không thể nào không vâng lời, giọng nói bình thường của Phương nàng nghe đã nhiều. Nhưng mỗi khi người kia gằn giọng ra lệnh thì nàng lại như con mèo ngoan vâng lời răm rắp.
“Ngoan lắm. Tôi đang lái xe… có chuyện gì nói sau.” Phương nói xong nhanh chóng cúp máy, để lại Mỹ Hoa đang lâng lâng khó tả.
“Người của anh…” Ba từ kia lúc này đang chạy qua chạy lại trong đầu nàng.
Kể cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng đều làm nàng cảm thấy ấm áp cả. Mỹ Hoa cười một cách khổ sở, nàng sợ bản thân nàng sẽ đánh mất trước ông chủ nhỏ kia.
Ấm áp không được bao lâu, chiếc túi cuối cùng cũng được Mỹ Hoa mở ra. Bên trong là năm chiếc hộp kín, mùi hương dịu nhẹ tỏa ra từ những chiếc hộp khiến nàng mơ màng, bàn tay nàng khẽ mở ra một trong những chiếc hộp nhỏ kia.
“Ôi mẹ ơi…”
“Thật là biến thái…”
“Hắc xì… Ai chửi mình vậy ta…”
Phương lái xe về thẳng căn biệt thự của mình, sau đó chui vào trong giường rồi ngả lưng xuống.
Lái xe bốn giờ đồng hồ khiến nó mệt nhừ cả người, cảm giác giống như nó vừa chống đẩy hai trăm cái vậy.
Nằm nghỉ ngơi một lát, nó mới bắt đầu mở ra điện thoại liên lạc với ông Khải.
“Xin chào cậu…”
“Chào ông… Dạo này tình hình thế nào rồi?”
“Cậu muốn hỏi tình hình của chuyện gì?”
Ông Khải bỗng cảm thấy khó hiểu, bởi mỗi ngày ông và ban huấn luyện đều gửi thông báo của đội bóng về cho ông Định và Phương đều nắm rõ hết cả. Nếu không phải chuyện đó thì còn chuyện nào khác.
“Công ty xây dựng của ông.” Phương lại nói tiếp.
Ông Khải hơi ngập ngừng, bởi từ trước tới giờ ông rất ít đề cập tới vấn đề này. Hơn nữa Phương cũng không hỏi tới chuyện này nên ông cứ nghĩ Phương không quan tâm tới.
“Vẫn đang khá bế tắc… Không tìm được công trình…” Ông Khải hít sâu một hơi, lại nói ra.
Công ty xây dựng lại chính là công ty của gia đình ông, đều là tâm huyết của gia đình ông cả. Nếu công ty giải tán thì người đau buồn nhất đó chính là ông chứ không ai khác.
“Hiện ai đang là giám đốc công ty đó.” Phương lại hỏi tiếp.
“Hiện con trai tôi đang làm giám đốc. Cậu hỏi việc này để làm gì…” Ông Khải trả lời, sau đó tò mò mà hỏi ngược lại.
“Tìm mối làm ăn cho ông. Liên lạc với số điện thoại tôi vừa gửi, nói rằng do tôi giới thiệu. Chỉ bàn về vấn đề thầu xây dựng chứ không bàn các vấn đề khác.” Phương nhanh chóng nói ra một lèo, sau đó chốt lại một câu: “Chắc chắn làm tốt chứ?”
“Chắc chắn… Chắc chắn rồi… Lấy danh dự tôi ra đảm bảo.” Ông Khải không nhịn được gật đầu lia lịa, đã sáu tháng rồi không tìm được một công trình nào, bây giờ Phương lại là người đề xuất thì làm sao ông có thể bỏ qua được cơ chứ.
“Được… Nhanh chóng liên hệ rồi hoàn thành sớm. Tôi nghỉ ngơi đây.”
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện, Phương gửi số điện thoại của cô Diệu Hiền sang cho ông Khải, sau đó dặn dò vài câu rồi nó mới nghỉ ngơi.
Qua một ngày nữa đó chính là cuộc họp ở bệnh viện Hạnh Phúc, nó còn phải chuẩn bị một số thứ cho cuộc họp ngày kia.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyensexhay.org/sinh-vien/
Ngày bắt đầu cuộc họp cũng đã tới, lần này Phương cùng chú Định đi với nhau. Có một vài việc cần ông Định hợp tác xử lý sẽ trở nên nhanh hơn, bởi vì các thủ tục pháp lý không ai có thể nhanh bằng ông Định được.
Chú Định lái xe cùng Phương tới bệnh viện, sau khi đỗ xe xuống thì mới bước vào bên trong sảnh.
“Tôi đến tham gia họp cổ đông ngày hôm nay.” Ông Định đưa ra thư mời, sau đó được nhân viên hướng dẫn lên phòng họp.
Bên trong phòng họp.
Lúc này ngoài chủ tịch mập mạp kia, thì ở bên dưới bao gồm bốn người cổ đông lớn và giám đốc Duy lúc này đang vô cùng rối bời.
Bốn vị cổ đông kia ngoài Phương đang có 23 phần trăm cổ phần thì lần lượt một vị chiếm 11 phần trăm, một người phụ nữ chiếm 10 phần trăm, hai vị còn lại một người chiếm 5 và một người kia là 2 phần trăm cổ phần.
Tổng năm người là 51% cổ phần bệnh viện Hạnh Phúc, còn tên mập mạp kia là số còn lại lên đến 49% cổ phần.
Con số này là do qua thời gian dài hắn đã bắt đầu thâu tóm lại số cổ phần lúc đầu bằng vô số cách khác nhau. Mà bốn người ngồi ở dưới là bốn người không bán cho hắn. Ngày hôm nay hắn quyết định bằng mọi giá phải thâu tóm lại, nắm ít nhất 50% cổ phần thì hắn mới có thể yên tâm.
Bên cạnh đó, hắn đang nằm giữ một con bài vô tiền khoán hậu mà trong thời gian trước vô tình đạt được. Lần này nhất định phải đá tên kia ra khỏi cổ đông của bệnh viện thì hắn mới có thể hài lòng được.
Trong căn phòng này, ngoài giám đốc Duy thì không ai biết được thông tin phương thức điều trị ung thư phổi của Phương cả. Bởi vì đến hiện tại mọi việc đã bị đình chỉ do tên mập kia nhúng tay vào.
“Vị kia tới chưa…” Tên mập giọng nói ồn ồn vang lên.
“Vẫn chưa tới…” Giám đốc Duy vừa định mở miệng, cánh cửa đã bị một người nào đó đẩy vào.
Hai thân ảnh một già một trẻ bước vào, người già đôi mắt hoắm sâu vào, tròng mắt trong suốt giống như có thể nhìn thấu tất cả. Người trẻ dáng vẻ cao ráo, gương mặt cười như không cười, đôi mắt sáng ngời đảo một vòng quanh phòng họp.
“Xem ra chỉ còn thiếu tôi đúng không nhỉ?” Phương lúc này mới khẽ cười, sau đó ngồi xuống ghế dành cho mình. Ông Khải đứng sau lưng Phương làm thư ký.
Sáu người ngồi trên ghế lúc này mới nhận thức được, vô cùng kinh ngạc. Với số tuổi như chàng trai trẻ kia thì làm sao có thể nhiều tiền tới như vậy.
Hơn nữa người này giống như từ trên trời rớt xuống, trước đó không hề có một tí thông tin gì cả. Bây giờ đùng một cái chui ra, sở hữu 23% cổ phần bệnh viện khiến ai nấy đều không tin được.
“Còn trẻ như vậy. Cậu cũng can đảm lắm.” Chủ tịch mập mạp ồn ồn nói, bởi vì quá mập nên giọng nói không thể phát ra như người bình thường.
“Cảm ơn vì lời khen.” Phương khẽ cười gật nhẹ đầu, sau đó lại nói tiếp: “Bắt đầu được rồi.”
Chủ tịch mập ánh mắt giật một cái, tên này đến đây lại dám ra lệnh cho hắn, dáng vẻ khiêu khích làm hắn ngứa mắt vô cùng.
“Được… Vậy bắt đầu đi.” Chủ tịch mập mới nói tiếp. Thư ký bên cạnh hắn là một cô gái trẻ tuổi, gương mặt xinh xắn nhưng lại khá nhợt nhạt lên tiếng: “Đầu tiên là báo cáo tài chính trong quý vừa qua. Mời giám đốc Duy.”
Giám đốc Duy lúc này mới nghe tới tên mình, đứng lên mở máy chiếu và làm tròn nhiệm vụ. Bên cạnh báo cáo tài chính còn thêm một vài thông tin liên quan.
Sau khi giám đốc Duy báo cáo xong, cô thư ký kia lại nói tiếp: “Theo như báo cáo của anh Duy, mọi người có ý kiến gì không?”
“Tôi không.”
“Tôi không.”
“Tôi không ý kiến.”
“Tôi cũng vậy. Không có ý kiến.”
Sau khi bốn cổ đông kia đã lên tiếng, không một ai có bất kỳ dị nghị nào, Phương mới lên tiếng:
“Tôi có một chút ý kiến. Được chứ.”
Bốn vị cổ đông kia nhìn Phương bằng ánh mắt quái lại, tên này vừa mới mua cổ phần thì làm sao có thể biết trong bốn tháng vừa qua bệnh viện đã làm gì. Nhưng không biểu lộ ra bên ngoài, chỉ biết âm thầm ngồi xem mà thôi.
“Được. Mời anh…” Cô thư ký lại nháy mắt, gật nhẹ đầu.
“Chú Định, nhờ chú phát cho mỗi người một bản.”
Phương lại nói tiếp:
“Giám đốc Duy… Trong tháng vừa qua bệnh viện đã nhập tổng cộng hai mươi sáu lô thuốc, trong đó có ba lô thuốc không rõ nguồn gốc. Anh giải thích như thế nào?”
“Trong tháng trước đó tổng cộng có bảy bác sĩ đi công tác nước ngoài, chi phí lên tới bảy tỷ, anh đã kê khai đầy đủ chưa.”
“Trong tháng trước đó nữa, bệnh viện ký khoản bồi thường cho năm bệnh nhân hết tổng cộng mười hai tỷ. Đây là chuyện như thế nào? Xin mời anh làm rõ.”
“Trong tháng đầu tiên của quý này. Tổng cộng hai mươi tỷ vay ngân hàng đã làm vào việc gì tại sao không kê khai rõ ràng.”
Mỗi tháng đều có vấn đề phát sinh, tuy nhiên trong bảng kê khai tài chính lại không đề cập tới, việc này quả thật không thể nào chấp nhận được.
“Nếu không phải vì bốn khoảng chi tiêu này, bệnh viện đã có thể tập trung phát triển công nghệ mới. Bác sĩ đi công tác ở nước ngoài về tại sao lại không thể sử dụng máy mới, tại sao lại vẫn dùng máy cũ. Đây là những vấn đề như thế nào?”
“Anh nắm rõ chứ hả?”
Từ câu hỏi của Phương vang lên trong phòng họp, giám đốc Duy lúc này đang lật đi lật lại xấp tài liệu mà Phương đã giao cho anh. Đây chính là bản kê khai bao gồm tất cả các khoảng chi tiêu trong bốn tháng vừa qua.
So với bảng kê khai mà anh nhận được từ phòng tài chính thì con số này lệch tới hơn ba bốn mươi tỷ. Xem ra thì ngoài những việc mà Phương đề cập ở trên thì vẫn còn vô số việc khác không kê khai một cách rõ ràng.
Bốn vị cổ đông kia tâm trạng cũng như giám đốc Duy, ánh mắt đổ dồn về những tập tài liệu kia. Không chỉ kê khai, mà có cả các hóa đơn vô lý đến cực điểm. Nhưng các hóa đơn này lại không được kê khai rõ ràng.
Số tiền thất thoát là vô cùng lớn, dẫn đến việc trong quý này lợi nhuận không có bao nhiêu.
“Chỉ bằng vào mấy tờ giấy này mà dám lớn tiếng như vậy. Tôi còn chưa lên tiếng thì đến lượt cậu lên tiếng hay sao?”
Ngay lúc mọi người đang xôn xao bàn tán, thì chủ tịch mập kia mới tức giận lên tiếng.
Bởi vì tất cả những việc này do ông mà ra, tất cả chi phí đó đều do ông đề ra để rút vốn từ bệnh viện một cách thỏa đáng.
… Bạn đang đọc truyện Sinh viên tại nguồn: http://truyensexhay.org/sinh-vien/
Phương vẫn bình tĩnh, ánh mắt khẽ cười hướng về phía tên chủ tịch mập kia: “Vậy thì ông có thể giải thích sao? Tôi vì lợi ích của tập thể chứ không phải vì lợi ích của cá nhân.”
Câu nói của Phương động chạm tới bốn vị cổ đông còn lại, đúng vậy, đã là cổ đông thì đương nhiên là lợi ích chung. Cho dù bệnh viện có làm ăn thua lỗ đi chăng nữa cũng nhất định phải cùng nhau góp sức vực dậy.
Còn đây là có người dám ngang nhiên bòn rút lợi nhuận từ bệnh viện, bốn người kia biết rõ ai chính là thủ phạm nhưng không dám nói. Bởi vì họ không muốn bỏ đi số cổ phần ít ỏi mà họ đang sở hữu.
“Nếu các người không tin tưởng bệnh viện thì có thể bán lại hết cổ phần. Tôi tin chắc rằng sẽ đảm bảo quyền lợi cho các người.” Chủ tịch mập kia lại nói tiếp.
Nếu đã vậy thì hắn ta ngay lập tức ngả bài, có được phương thức điều trị kia thì cho dù một mình hắn thì bệnh viện vẫn có thể ăn nên làm ra.
Hắn đã tính toán đến mức này rồi, làm sao có thể bỏ qua được cơ chứ.
“Nếu đã muốn đi. Ký vào đây rồi cút đi.” Chủ tịch mập nhanh chóng vứt ra một mớ văn kiện, đây chính là hợp đồng mua bán, hắn hờ hững ngồi trên ghế, khóe miệng khẽ cong lên chờ đợi điều tốt đẹp sắp tới.
“Ông nghĩ sau khi chúng tôi rời đi. Ông sẽ sống sót sao?” Phương lại hỏi một câu, ánh mắt âm trầm.
“Hahahaha… Thằng nhóc con. Mày nghĩ mày sẽ làm được gì tao? Cái quy trình đó của mày tao đã nắm được hết rồi. Bên kia cũng đã thử nghiệm xong rồi, tao chính là người sở hữu quy trình đó. Tiền sẽ là của tao… Hahahahaha…”
Chủ tịch mập kia cười lớn, đến nước này hắn không ngại nói ra hết. Sau khi chiếm đoạt được quy trình từ ông John, hắn đã âm thầm cho người đi đến trung tâm kiểm định, một đội ngũ riêng được hắn phái ra ngoài để thực hiện vấn đề này.
Nhóm của ông John đã bị tạm đình chỉ công tác, không thể nào làm được chuyện gì cả. Hắn ta là người đi trước một bước thì đương nhiên là người chiến thắng.
“Ồ… Nhanh như vậy sao? Thế đã có kết quả chưa?” Phương khẽ mỉm cười, vẫn ung dung hỏi tiếp.
“Nhanh thôi… Hahahaha… Nhanh thôi… Trong hôm nay có kết quả… Có muốn đợi không?” Chủ tịch mập vẫn vui cười nói tiếp, mọi chuyện đã nằm hết trong lòng bàn tay của hắn rồi.
Bốn vị cổ đông kia lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì, cuộc nói chuyện khi nãy đến giờ họ không hề hay biết. Cái gì nghiên cứu, cái gì quy trình, cái gì trị ung thư.
Giám đốc Duy lúc này mới thở ra một hơi, ông đã không còn muốn nói gì nữa rồi. Quá thất vọng trước sự ngang ngược của vị chủ tịch này. Ông không còn gì để nói cả, lúc này đang trầm ngâm nhìn về mớ số liệu kia.
Ông là con người của công việc, hết lòng vì công việc như vậy mà bây giờ lại ra nông nỗi như thế này.
Cũng phải thôi, vì hắn là chủ tịch, phòng kinh doanh là người của hắn cài vào. Muốn chiếm dụng tài sản bệnh viện là một chuyện quá dễ dàng.
Cái thất vọng nhất đó chính là hắn ta vậy mà dám mặt dày đi ăn cướp công trình nghiên cứu của người khác rồi tự nhận là của mình. Nhưng việc gì rồi cũng có đúng có sai, việc gì rồi cũng phải trả giá mà thôi.
“Được… Vậy tôi sẽ chờ…” Phương mỉm cười đáp lại một câu, thản nhiên vắt hai chân lên ghế rồi chờ tiếp.
Trước ánh mắt khó hiểu của bốn vị cổ đông, duy chỉ có giám đốc Duy là người biết rõ sự tình này, ông khẽ nhếch miệng cười đầy ý vị, rồi sau đó cũng ngả lưng ra ghế.
Thấy thái độ của giám đốc Duy vậy mà lại dửng dưng giống như Phương, chủ tịch kia lại nổi giận quát: “Anh còn muốn làm giám đốc nữa không anh Duy? Nếu không muốn làm thì ký đơn nghỉ đi.”
“Tôi cũng muốn xem khi nào ông nghỉ.” Giám đốc Duy thở ra một câu, sau đó lại ngả lưng ra ghế.
Chủ tịch mập tức muốn nổ phổi, muốn đợi đám người kia ký vào hợp đồng như không một ai ký cả. Cảm giác đang bị đám người này xem thường, nhưng không thể làm gì hơn, ông phải chờ đợi thôi.
Sau hơn bốn mươi phút, rốt cục cũng có cuộc gọi đến phá tan bầu không khí tĩnh lặng của phòng họp.
“Reng… Reng… reng…”
“Alo… Xong chưa…”
Tên chủ tịch hào hứng mở điện thoại lên hỏi, hắn chờ đợi giờ phút này đã lâu lắm rồi.
“Thư ông… Có… có chút… chuyện…”
“Sao hả… Chuyện gì?”
Tên chủ tịch mập gào rống, bây giờ còn xảy ra chuyện gì cơ chứ.
“Quy trình đó… chưa đầy đủ… nếu chữa… theo đó… sẽ chết… chết người…”
Bên đầu dây bên kia, giọng nói ấp úng vang lên.
“Con mẹ nó…” Tên chủ tịch mập lúc này mới rống lên, từng khối mỡ rung lên như động đất.
“Choang…”
“Con mẹ nó… Chúng mày… chúng mày…”
Hắn ta vô cùng tức giận, đôi mắt long sọc lên, tay chỉ về phía Phương rồi hét lớn. Nhịp tim tăng cao khiến hắn ta không thở được, ngã ra ghế thở hổn hển.
“Sao… Không chữa được đúng không?” Phương mỉm cười, quay sang hỏi một câu chọc tức hắn.
Ngay từ khi nhận được cuộc gọi của giám đốc Duy thì Phương đã lường trước được sự việc này. Sau khi bàn bạc cùng ông Duy thì nó đã bày ra một kế hoạch để thử tên này.
Ai ngờ lòng tham vô đáy khiến hắn mắc bẫy, quả thật quy trình kia là đúng, nhưng trang cuối cùng lại bị ẩn đi rồi giấu vào máy của tất cả thành viên trong nhóm, bao gồm cả giám đốc Duy.
Hơn nữa đã có camera quay lại hành tung của tên bác sĩ nằm vùng kia, không thể nào thoát tội được.
“Sử dụng sticker người tốt lên người hắn đi.” Phương mỉm cười ra lệnh cho hệ thống.
“Ting… Xác nhận sử dụng sticker lên đối phương.”
Âm thanh hệ thống vừa vang lên, thì ngay lập tức ánh mắt và gương mặt của tên chủ tịch kia thay đổi hoàn toàn.
Cơn giận dữ lúc này trôi đi như một cơn gió, cảm giác ăn năn hối lỗi lan tràn khiến hắn không thể nào kiềm được nước mắt.
“Huhuhuhu…”
Gào lên một tiếng to lớn, hắn giống như bị quỷ nhập, cả người co lại gào khóc như một đứa trẻ.
Sau khi khóc một hồi lâu, hắn mới bình tĩnh trở lại.
Lúc này thì chú Định đã gọi cho công an, sau khi tiếp nhận bàn giao hắn ta cho công an thì Phương lúc này mới nhẹ nhõm cả người.
Cũng may có hệ thống giúp đỡ, bằng không hắn cũng không thể nào dễ dàng tuân thủ theo pháp luật như vậy đâu.
Bên ngoài bệnh viện, nhưng tên côn đồ mà hắn đã chuẩn bị sẵn cũng trở nên ngây ngốc khi ông chủ của bọn chúng lại trở nên như thế này.
Sau khi công an dẫn hắn ta về đồn để lấy lời khai về việc làm giấy tờ giả để chiếm đoạt tài sản, kèm theo đó là tội trộm cắp tư liệu của công ty.
Tình hình bệnh viện đã rối nay còn rối hơn nữa, sau khi tiến hành điều tra thì gần một nửa số nhân viên của bệnh viện dính vào luật pháp.
Việc này ảnh hưởng khá lớn đến bệnh viện trong thời gian này, áp lực không ai khác ngoài giám đốc Duy phải gánh vác cả.
Bốn vị cổ đông kia nhận thức được Phương, ngay lập tức không một chút có tâm cơ nào hướng về vị thiếu niên kia. Bởi họ hình dung được nếu lỡ may có chuyện gì thì số phận tương tự như tên chủ tịch kia.
Sau khi bàn giao lại công việc cho giám đốc Duy, cả văn phòng đi đến công an lấy lời khai một chuyến và sau đó sẽ có cuộc họp định hình lại bệnh viện.
Phương lúc này mới nhẹ nhõm bước chân về nhà, mọi chuyện cũng đã qua. Công việc kia nên tiếp tục càng sớm càng tốt, ba thằng Đức sức khỏe ngày càng tệ đi rồi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sinh viên |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên |
Tình trạng | Update Phần 127 |
Ngày cập nhật | 07/05/2024 06:38 (GMT+7) |