Thân hình Quyền mập núng nính mỡ, cả người trần truồng, trán toát mồ hôi ròng ròng nhìn xuống… Bên dưới, cô Ngọc Nhi cả người không mảnh vải che thân, cơ thể trần truồng tuyệt đẹp so với Quyền mập tạo thành một sự tương phản cùng cực. Cô quỳ gối, bàn tay nhỏ cầm lấy khúc thịt ngắn ngắn căng tròn của hắn, đưa lên gần miệng…
Đêm đó tôi không ngoảnh đầu được ra sau, cũng không muốn chứng kiến cảnh tượng đau xé lòng đó. Nên giờ nhìn những tấm hình này, lòng bàn tay tôi có chút nóng rang lên… Dù biết cô Ngọc Nhi đã dừng lại đúng lúc, không thật sự hôn lên dương vật Quyền mập. Nhưng nhìn đôi môi đỏ mọng quen thuộc của cô đưa gần đến hạ thể một kẻ khác không phải mình, máu nóng tôi vô thức chạy rần rần. Vừa khó chịu, vừa lại muốn phát tiết giải tỏa…
Vân Nhu bên cạnh liếc nhìn một cái liền đỏ mặt quay đi im thin thít. Khi nảy trên đường đến đây tôi đã kể cho nàng nghe chuyện cô Ngọc Nhi và Quyền mập vì tính mạng của tôi bị ép đến bước đường cùng như thế nào… Nhưng tưởng tượng qua lời kể và nhìn thấy là hai khái niệm khác nhau.
Tôi nghiến răng chọn hết những tấm hình đó xóa đi. Lại vào thùng rác xóa lần nữa… Sau cùng vào icloud tìm kiếm tra soát lại lần nữa mới tạm yên tâm.
– Ơ, cái thằng này… xóa đi cũng phải xin phép chủ nhân một tiếng chứ?! – Dương Đông cười tủm tỉm, nói vậy nhưng không ra tay ngăn cản tôi.
– Ở đâu mày có máy của Hạ Kỳ?!
– Làm sao mày biết cô Ngọc Nhi và tao có liên quan?!
Dương Đông nhăn nhó xua xua tay, như chống đỡ những câu hỏi ồ ạt của tôi. Nó nói:
– Hỏi thì cũng phải hỏi từ từ… Thứ nhất, điện thoại này không phải của Hạ Kỳ mà là điện thoại của tao. Chẳng qua là điện thoại của Hạ Kỳ do tao mua, mật khẩu icloud của cô ta cũng do tao cài đặt. Do tao rảnh rỗi cài tài khoản icloud của con bé đó vào máy mình cho vui thôi, đột nhiên nó sync về một đống hình… Tao thấy trong đó có mấy tấm hình… lạ lạ… bèn mở lên xem… Cô Nhi nghỉ ở trường 3 năm rồi, nhưng website trường vẫn còn hình cô nha… Ai xem qua hình cô mặc áo dài cũng xuýt xoa… Cực đẹp. Cực chuẩn… Ôi cái vòng ba…
– Đủ rồi… – Tôi hậm hực ngắt lời nó. – Quay lại vấn đề… Làm sao mày biết tao và cô Ngọc Nhi có liên quan với nhau…
– Tao vừa nhìn là biết cái hình này có vấn đề… không nói về thằng béo kia có xứng với cô Ngọc Nhi hay không?! Chỉ nhìn tư thế đó… rất gượng gạo ah. Phía sau còn có một con bé nào đó úp mặt vào tường nữa chứ!? Cái này là ép buộc chắc rồi. Con nhỏ kia lại giở trò dơ bẩn gì rồi phải không?! Mà mày yên tâm đi… Tính tao không thích mấy trò cưỡng ép… Hình ảnh đó tao chỉ nhìn qua một lần rồi thôi, không lưu lại hay chia sẻ cho ai hết…
– Tao hỏi… Tại sao mày không tìm người khác mà tìm tao?! – Tôi gằn giọng lặp lại.
– Ơ cái này còn phải hỏi sao?! – Dương Đông ngơ ngác nhìn qua Vân Nhu.
Vân Nhu có chút mất tự nhiên quay qua nói với tôi:
– Trong trường Hồng Nghĩa từ lâu rồi có tin đồn là cô Ngọc Nhi có quan hệ với học sinh… Nên trường đã ép cô nghỉ. Sau đó còn đồn là cô Ngọc Nhi qua Phương Nam liền nhận một học sinh lớp 12, là đội trưởng đội bóng vào nhà ở chung như vợ chồng… Em nghe thấy từ lâu rồi, nhưng không muốn nói cho anh nghe.
Hai mắt tôi khép lại lóe lên hàn quang giận dữ. Tôi gần như khẳng định được là tin đồn dơ bẩn như vậy là do ai làm ra.
– Hắc hắc… Lúc tao mới gặp mày ở Vũng Tàu, nghe mày là đội trưởng đội bóng, tao cũng hơi nghi ngờ rồi… Lại thấy mày cặp với Vân Nhu, nên thôi không hỏi… Vậy ra tin đồn là thật ah?! Ôi! Tao hâm mộ quá đi mất.
Tường Vi đang bấm điện thoại cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi cười tủm tỉm.
– Hừ… – Tôi hậm hực hừ lạnh.
– Ấy ấy… Đừng giận…
Quả thật tôi rất khó chịu với giọng cười dâm tiện của Dương Đông. Nhưng nó vừa giúp tôi một chuyện lớn, không hay lắm nếu tôi nổi giận với nó. Huống chi quan hệ tình cảm của tôi và Ngọc Nhi là chuyện có thật… Dù sao sang tuần cô Ngọc Nhi sẽ nộp đơn xin nghỉ, lúc đó không còn ai có thể chê cười chuyện chúng tôi.
Hình ảnh tôi đã xóa và kiểm tra rất kỹ. Tài khoản icloud của Hạ Kỳ được cài đặt sync tự động tất cả hình ảnh lên icloud, bỏ hình gốc trong máy để tiết kiệm bộ nhớ… Tức là như một cái bình thông đáy, tôi xóa hình bên máy này, máy của Hạ Kỳ cũng biến mất.
Tôi cũng vừa nhận ra một điều. Để không lưu lại chứng cứ phạm tội, Hạ Kỳ chuyển những tấm hình đó qua điện thoại của mình, rồi phi tang chiếc điện thoại của gã Tùng. Cô ta dù cẩn thận thông minh bao nhiêu cũng không ngờ chính chiếc điện thoại của mình lại là điểm hở không an toàn.
– Tao muốn mua lại cái điện thoại này, bao gồm mật khẩu tài khoản icloud của Hạ Kỳ… Mày ra giá đi… – Tôi điềm nhiên nói.
– Ha ha… Mày còn chưa đền ơn tao đó… Tao cứu mày một trái phạt đền đó. Giờ còn đòi mua cả điện thoại của tao?!
– Vậy được… Mày muốn gì nói đi… – Tôi tựa vào ghế, điềm nhiên nói.
Dương Đông cười cười ánh mắt chợt nhìn qua Vân Nhu, làm gương mặt nàng tái nhợt căng thẳng. Tôi hừ lạnh một cái ánh mắt sắc lạnh nhìn nó, nó liền xua xua tay liên tục:
– Đừng hiểu lầm ah. Tao thừa nhận tao rất hâm mộ Vân Nhu… Nhưng tao biết mày và nàng là yêu nhau thật lòng, không phải như tụi tao…
Tường Vi bên cạnh Dương Đông liếc xéo nó một cái, rồi tiếp tục chăm chăm vào cái điện thoại.
– Tao muốn… tối nay… bốn đứa mình vui vẻ chung với nhau… – Thấy tôi vừa định mở lời, nó xua tay ngăn lại. – Để tao nói hết… Không phải swing đâu… không trao đổi gì hết… người của mày là của mày tao chỉ nhìn, không đụng vào… Ngược lại… của tao tao tự ăn, mày nhìn thèm cũng ráng chịu… Chỉ là một trò chơi nhỏ tăng cảm xúc thôi… Thế nào?!
– Không… Đổi điều kiện khác đi… – Không cần suy nghĩ, tôi lắc đầu.
Dương Đông thấy ánh mắt lạnh lùng không thương lượng của tôi liền ỉu xìu chán nản.
Đối với thân thể những người phụ nữ của mình, tôi có thể nói là ích kỷ tuyệt đối… Chuyện cô Ngọc Nhi lộ cơ thể trước mặt Quyền mập là không còn lựa chọn khác. Nhưng giờ đây, hình tôi cũng đã xóa, không việc gì tôi phải hy sinh thân thể Vân Nhu cho người khác, dù chỉ là nhìn ngắm cũng không được.
– Ok… Em đồng ý… – Đột nhiên Vân Nhu mở lời.
Tôi giật mình, quay phắt qua nàng. Vân Nhu nắm tay tôi, không cho tôi nói, nàng nhìn gương mặt phấn khích đỏ bừng của Dương Đông, nói:
– Nhưng ngoài trả lại món ân tình hôm nay, bọn em còn muốn cả cái điện thoại và mật khẩu icloud của Hạ Kỳ…
– Ok… Ok… Dương Đông này chịu chơi nha… Nhất ngôn cửu đỉnh…
Tôi nhíu mày nhìn gương mặt hứng chí bừng bừng của Dương Đông, lại nhìn qua Vân Nhu. Nàng nhoẻn miệng cười thản nhiên như không có gì làm tôi thật sự có chút khó chịu. Tôi rút ra cọc tiền xanh, nhắm cỡ hai mươi triệu đặt lên bàn, nhìn Dương Đông trầm giọng nói:
– Ok. Nhưng tao không cần mày tặng cái iphone. Tao mua nó.
– Ha ha… Rất sảng khoái nha. Ok. Tao trả tiền phòng.
Dương Đông không buồn đếm nhét luôn cọc tiền vào túi, bừng bừng khí thế đi lấy phòng. Tường Vi vẫn ôm cái điện thoại nhắn nhắn rồi cười rúc rích như chuyện sắp xảy ra chẳng liên quan gì đến mình. Tôi quả thật không biết khi Dương Đông hì hục làm tình với cô ta, cô ta có rời chiếc điện thoại ra không?!
– Em… thật là…
Tôi quay qua Vân Nhu, nhíu mày không biết nói gì. Cái điện thoại kia đối với tôi cũng không phải quá cần thiết… Nhưng tôi mua nó vì lời chấp thuận của Vân Nhu, tôi không muốn chuyện đêm nay xảy ra có tính chất gì liên quan đến tiền bạc… Nghĩ đến điều đó làm tâm trạng tôi không thoải mái. Với cái điện thoại này, tôi chỉ muốn thử dùng icloud của Hạ Kỳ, thông qua cổng tìm điện thoại thất lạc của Apple, quan sát hướng đi của Hạ Kỳ. Nhưng bản thân tôi chưa thử lần nào, cũng không sử dụng chức năng đó trên điện thoại cũ của mình… Nếu không đêm hôm qua chúng tôi đã dễ dàng tìm ra căn nhà hoang đó.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Số đỏ |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Thuốc kích dục, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 19/01/2020 06:29 (GMT+7) |