“Anh ơi! Năm sau mình mua 1 cái bánh gato rồi sang nhà cháu anh cùng đón noel nhé!”
Tôi nắm bàn tay em xiết nhẹ:
“Rồi năm sau mỗi đứa 1 cái thật to! Tha hồ mà noel”.
Em reo lên trong cái giọng trong trẻo thường ngày:
“Anh nhớ nhé! Năm sau noel em sẽ bắt anh đi mua từ sớm đấy”.
Giờ đã là noel năm sau vậy mà chỉ có tôi lẻ bóng với con bọ ngựa trên đường.
Tiếng còi ô tô xin đường sau lưng làm tôi thoát khỏi dòng suy tư, quay người đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn vào cái oto như muốn dằn mặt rồi tôi rồ ga phóng đi. Về đến nhà bật chiếc điều hòa số to nhất, tôi thả mình lên chiếc đệm với tay bật nhạc để cố vùi mình vào giấc ngủ. Nhưng tôi không tài nào chợp mắt được, tôi thấy buồn, thấy hụt hẫng, tôi muốn có ai đó bên cạnh thủ thỉ những lời nói dễ thương để xua đi cái cảm giác trống trải này. Và tôi nhớ đến Hồng, người luôn sẵn sàng đến bên tôi, phục vụ tôi, an ủi, ca tụng, khen ngợi tôi nhu một ông hoàng, như một ngôi sao sáng giúp tôi lấy lại tinh thần để tiếp tục trượt dài trên con dốc.
Hồng chưa bao giờ từ chối tôi và lần nào cũng thế, cúp máy điện thoại tôi nở một nụ cười thỏa mãn và lại lăn ra giường chờ tiếng chuông cửa, tiếng chuông của sự phục tùng, tiếng chuông của cam chịu và tôn thờ. Chẳng mấy chốc tiếng chuông cửa tôi mong đợi đã vang lên, nhảy chân sáo dọc theo cầu thang tôi mở cửa đón Hồng. Hồng dắt xe vào với khuôn mặt buồn rười rượi, đôi mắt như có gì muốn nói nhưng tôi chẳng bao giờ buồn để ý, kéo chiếc cửa sắt đóng lại bàn tay lạnh giá tôi luồn thằng vào quả núi ấm áp mà tìm hơi ấm. Hồng co người lại vì lạnh nhưng chẳng buồn kêu lên oai oái và ôm tôi như những lần khác khiến tôi hơi ngạc nhiên.
“Chắc hôm nay lại cãi nhau với ai” tôi tự đoán rồi kéo Hồng lên phòng luôn.
Chưa kịp đứng vững trong phòng, đôi bàn tay tôi đã thô bạo đẩy Hồng xuống giường thám hiểm, nó quen thuộc trèo lên hai cái đỉnh đồi ấm áp mềm mại, rồi đi xuống khe suối với những đám cỏ lau mọc rậm rì. Đang hào hứng thì Hồng gạt mạnh tay tôi ra:
“Anh! Em muốn nói chuyện”.
Tôi ngỡ ngàng:
“Chuyện gì! Để tí nói sau anh đang thèm quá! Làm tí đã” rồi lại lao vào Hồng.
Nhưng Hồng không cam chịu gạt mạnh tay tôi ra thêm lần nữa:
“Em không thích! Em muốn nói chuyện đã”.
Hai lần bị từ chối khiến tôi từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận:
“Sao! Muốn nói chuyện gì! Thích bỏ xừ cứ lắm chuyện”.
Hồng cất giọng buồn buồn:
“Anh nghĩ em thế sao! Anh nghĩ em thích lén lút đến bên anh phục vụ anh để rồi lặng lẽ chờ anh kiếm lý do tống cổ em về sao”.
Tôi vẫn cao giọng:
“Thế muốn nói chuyện gì!”
Hồng vẫn cái giọng buồn buồn tiếp tục:
“Anh và chị em đã chia tay! Vậy còn lời nói hôm nào của anh với em anh có định thực hiện không”.
“Ôi con này hôm nay giở quẻ rồi!” Tôi thầm nghĩ, đang tính cách trả lời thì Hồng đã tiếp:
“Anh không cần trả lời em đâu! Em biết anh trước giờ chỉ coi em như 1 con búp bê để anh cần thì anh gọi đến vui đùa, không thích thì anh cũng mặc phải không”.
Tôi không đáp lời.
“Em biết em đã trao cho anh đời con gái nên em không thể đến với ai khác ngoài anh! Nhưng em cũng mong anh nói thẳng cho anh biết tình cảm của anh với em chứ” – giọng Hồng đã bắt đầu nức nở.
Những câu nói của Hồng nghe thật đau lòng và bi thương nhưng với tôi lúc này thì tôi chẳng để ý, mục đích của tôi là được thỏa mãn thú vui xác thịt nên tôi đến lại gần ra chiều an ủi. Đưa bàn tay vuốt nhẹ lên khóe mi đã rơm rớm nước mắt, tôi ôm Hồng vào lòng:
“Em cũng phải cho anh thời gian chứ”.
Hồng lại rưng rức:
“Thời gian! Lúc nào cũng thời gian! Em tin là chẳng bao giờ có đâu”.
Tôi vẫn vỗ về:
“Chỉ nhanh thôi! Anh thi xong là được” vừa nói tay tôi vừa luồn qua lên lưng Hồng bật chiếc khuy áo lót, tay còn lại thì nhanh chóng đưa lên 2 quả đồi mơn mởn mềm mại. Hồng giật mạnh người lại như muốn thoát khỏi tay tôi:
“Em không muốn thế này nữa! Em cần tình cảm chứ không phải tình dục”.
Đến lúc này thì tôi hết chịu nổi, tôi chẳng buồn nhường nhịn an ủi vỗ về nữa, tôi gằn lên:
“Thế muốn thế nào! Lúc sướng lên cô tìm tôi cho bằng được để thỏa mãn! Giờ tôi cần thì cô giở quẻ hả” rồi không chờ Hồng phản ứng tôi lao vào Hồng vật xuống giường ngồi đè lên hai chân để hồng không dãy dụa.
Bàn tay tôi không buồn thám hiểm phía trên nữa, ấn mạnh hai tay vào chiếc cúc quần của Hồng để cởi, Hồng dãy dụa lấy tay phản kháng:
“Không! Không! Đừng mà! Em không muốn thế này nữa”.
Tiếng Hồng gào lên trong nước mắt, tôi mặc kệ sức thanh niên với thể hình gấp rưỡi Hồng nên chẳng mấy chốc tôi đã giật một cách thô bạo toàn bộ quần jean và chiếc quần lót nho nhỏ ra khỏi người Hồng. Khe nứt tự nhiên thấp thoáng giữa hai bờ lau sậy hiện ra trước mắt tôi, cởi vội chiếc quần thể thao mặc trên người tôi lao vào Hồng như con hổ đói vồ mồi.
Nước mắt Hồng tuôn ra trong tiếng gào thét, tiếng chân đập vào người tôi vào giường khi giãy giụa, Hồng nhất định không để tôi thâm nhập như một cô gái còn trinh nguyên khiến tôi càng ham muốn tợn. Cảm giác được phục tùng và cam chịu lâu nay đã khiến tôi nhàm chán thế nên sự dãy dụa của Hồng càng làm tôi phấn khích, tôi đè mạnh thằng nhỏ xuống tiến về cái khe nứt tự nhiên ấy. Dãy dụa nhiều cộng thêm cơ thể tôi đè mạnh phía trên khiến Hồng khó thở và mau xuống sức chẳng mấy chốc Hồng đã nằm yên thở dốc, giương đôi mắt bất lực nhòa lệ nhìn tôi.
Tôi không buồn nhìn đến Hồng, thò tay chỉnh hướng cho thằng nhỏ không lạc lối, tôi ấn mạnh cho nó tiến vào. Dòng suối Hồng hôm nay cạn khô vì chẳng có bàn tay mơn trớn khiến thằng nhỏ hơi đau rát, nhưng tôi vẫn cứ cho nó tiến vào thô bạo tôi biết là Hồng sẽ đau nhưng tôi muốn trừng phạt sự ương bướng của Hồng. Tôi dồn sức ấn xuống cơ thể Hồng trong tiếng lạch bạch của bụng tôi va vào bụng Hồng.
Mặt Hồng lộ rõ vẻ đau đớn khi tôi đi vào, mỗi cú dập xuống lồn nàng là nước mắt Hồng lại trào ra chảy ngang dọc trên khuôn mặt nhăn nhó vì những cơn đau. Nhìn thấy thế tôi hả hê lắm, càng dập xuống tợn, chẳng mấy chốc thằng nhỏ đã căng phồng như lực sĩ thể hình, rút vội thằng nhỏ tôi đưa lên miệng Hồng như mọi khi nhưng cái miệng quen thuộc ngậm chặt và lắc qua lắc lại kiên quyết không khuất phục. Tức mình tôi đưa bàn tay thô kệch nhưng đầy sức mạnh bóp chặt vào hai bên má khiến cái miệng Hồng từ từ mở ra trong hai hàng nước mắt, tiếng ú ớ van xin của Hồng như méo xẹo dưới cái bóp của tay tôi. Thằng nhỏ tiến vào cái miệng ấm áp quen thuộc và tôi trân người dập thêm vài cái nữa rồi xuất quân.
Những dòng nước trắng đục sền sệt trào khỏi miệng Hồng như dung nham núi lửa hòa quyện với nước mắt Hồng vẽ lên những đường nét nguệch ngoạc trên khuôn mặt méo mó vì đau đớn và uất ức của Hồng khiến tôi không dám nhìn vào. Tôi thấy phát sợ khuôn mặt méo mó ấy, ghê tởm những dòng nước trắng đục bò ngang dọc như những con bọ lẹt trên mặt Hồng. Tôi thấy ghê tởm cả chính mình, kẻ tạo ra tác phẩm ấy.
Chạy như bay vào nhà wc tôi mang thau nước cái cốc và chiếc khăn mặt ra lau đi những nét vẽ ghê rợn ấy, Hồng giật mạnh lấy cái khăn từ tay tôi lau nốt những thứ ghê tởm sót trên gương mặt, súc miệng nhổ nha chất trắng nhờ nhợ kèm nước bọt. Tôi quay người lại không dám nhìn cho đến khi tiếng Hồng yếu ớt vang lên:
“Anh hài lòng chưa! Anh thỏa mãn chưa?”
Tôi quay lại, mặt Hồng vừa lau khô đã đẫm nước mắt trở lại từ bao giờ, tiếng Hồng tiếp tục đều đều trong tiếng nấc:
“Tôi biết chẳng đời nào anh chịu cưới tôi! Tất cả chỉ là giả dối để tôi tiếp tục phục tùng cái ham muốn thể xác của anh. Nhưng tôi đã trao cho anh đời con gái của mình nên tôi bắt buộc phải nhắm mắt đưa chân mong một ngày anh đổi ý”.
Ngừng một lúc để lấy hơi và những tiếng nấc nghẹn bớt lại Hồng tiếp tục:
“Có lẽ anh chẳng bao giờ đổi ý cả, con người như anh chẳng bao giờ biết trân trọng bất cứ cái gì thì một kẻ như tôi đời nào anh ngó tới”.
“2 Tháng nữa tôi sẽ tốt nghiệp, tôi sẽ về quê tìm cho mình sự bình yên và thanh thản bên gia đình, mặc dù cả sự bình yên và thanh thản cũng bị anh tước mất từ lâu rồi”.
Tôi bàng hoàng lắp bắp:
“Có cần thiết phải thế không?”
Hồng gào lên trong nước mắt:
“Anh còn hỏi có cần phải thế không ah! Ở đây tôi còn có thể ngẩng mặt lên không! Tôi có thoát khỏi sự giày vò của bản thân không!”
Tiếng khóc Hồng chợt to hơn bao giờ hết tiếng khóc của uất ức, của sự tổn thương và mất mát nó còn hơn cả những tiếng khóc trong đám tang mà tôi thi thoảng được nghe. Tôi chỉ biết trân mắt nhìn Hồng khóc, cả người tôi như hóa đá, Hồng bớt khóc hơn nhìn tôi đầy phẫn uất và rít qua kẽ răng:
“Tôi ước tôi có thể hận anh! Tôi ước tôi có thể cầu mong anh chết đi”.
Rồi Hồng lại nức nở khóc:
“Anh có biết tại sao tôi không thể không? Đấy là vì chị tôi! Chị tôi vẫn còn yêu anh và quá yêu anh anh biết không! Anh có biết chị tôi tối ngày lao vào công việc và học hành chỉ để quên anh không! Anh có biết khi màn đêm buông xuống chị ấy ôm lấy tôi và khóc cho đến tờ mờ sáng không!”
“Tôi thì sao! Tôi cũng muốn khóc muốn hơn chị tôi rất nhiều nhưng tôi phải nuốt nước mắt vào trong để an ủi chị tôi! Để nói rằng anh vẫn là 1 con người tốt chỉ là anh bồng bột thôi! Rằng anh sẽ quay trở lại với chị! Để chị dịu đi và chìm trong giấc ngủ! Còn tôi thức nốt đến sáng để những giọt nước mắt vừa chảy ngược của mình trào ra ngoài”.
Nhìn tôi qua những giọt nước mắt đã cạn dần:
“Tôi không thể hận anh được! Suốt đời này không thể! Tôi chỉ hận tôi đã quá dại dột và mù quáng! Cả đời này tôi không tha thứ cho tôi! Tôi đã làm hỏng bản thân tôi rồi làm anh thay đổi bởi sự dễ dãi và cam chịu của mình để rồi bây giờ chị tôi phải khốn khổ vì anh”.
“Tôi mong anh hãy thay đổi con người anh! Quay lại với chị tôi và mang cho chị ấy điều chị ấy xứng đáng được hưởng! Đừng để nước mắt chị tôi tiếp tục lãng phí vì anh”.
Hồng nói câu cuối cùng rồi cất bước ra về.
Hồng về từ lâu mà tôi vẫn ngồi hóa đá, lần đầu tiên bị mắng chửi mà tôi không thấy uất ức, giận dữ. Chợt nhận ra tôi đã gây ra quá nhiều tai họa em dịu dàng, Hồng cam chịu, tâm hồn của cả hai người con gái, hai chị em gái đã bị hủy đi dưới bàn tay tội lỗi của tôi. Thêm một người con gái nữa tiếp tục khóc vì tôi do tôi dù tôi chưa hề chết…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Sống trong tội lỗi |
Tác giả | Lãng Tử Cô Độc |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh, Truyện sex sinh viên |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 01/11/2022 01:11 (GMT+7) |