Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Tà áo nơi biên cương » Phần 12

Tà áo nơi biên cương - Tác giả Cu Zũng


Truyện đã hoàn thành

Phần 12

Chúng ta lại tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở ở bãi gửi xe dưới chân đồi, nơi chợ phiên Tả Sín Chài. Mặc dù trong lòng phán đoán chuyện này do chính bản thân Thu Huyền chủ động, nhưng đó là dự đoán, không chính xác, ở chợ phiên, đông người, không chỉ có đồng bào dân tộc nơi đây, còn có người miền xuôi, thậm chí cả người Trung Quốc sang đây buôn bán sản vật. Biết đâu đấy, Thu Huyền gặp chuyện gì thì sao. Thu Huyền là cô gái đẹp nhất trong các cô giáo Pa Thăm, là bông hoa thắm ai nhìn vào cũng mê, cũng muốn sở hữu. Khánh Linh lo là vì phân tích này trong đầu. Con người ta khi bị dồn nén đến bức bách, đến vượt sức chịu đựng rất có thể suy nghĩ mông muội mà sai lầm.

– Khoa, nhanh lên, đi theo chị.

Vừa nói mà Khánh Linh vừa rảo bước đi trước, khuôn mặt thập phần lo lắng làm Khoa cũng lo lắng theo, cậu chạy theo chị ngay tắp lự.

Khánh Linh không vượt lên đỉnh đồi vào trung tâm chợ phiên mà men theo một đoạn đường mòn ôm vòng quanh chân đồi, vừa đi vừa đưa tay lên trán để che ánh mắt trời quan sát xem có động tĩnh gì ở phía rừng rậm không? Thỉnh thoảng chum tay làm loa gọi to:

– Huyền ơi!!! Huyền ơi!!! Huyền Pa Thăm ơi!!!

Tiếng Khánh Linh gọi chưa đủ to để những người đi chợ phía trên đỉnh đồi nghe thấy, tiếng cô cũng chìm lỉm vào đại ngàn Tây bắc. Nhưng mặc kệ, Khánh Linh vẫn vừa đi vừa nhìn, vừa gọi. Chợ phiên Tả Sín Chài này cũng khá quen thuộc với Khánh Linh, hầu như hàng tháng, hoặc cách tháng là cô lại được đi chợ phiên. Ở trường Pa Thăm, ngoài cô Thương là người phụ trách và cô giáo Như Hoa tuổi 35 thì Khánh Linh là người dặn dày kinh nghiệm nhất, linh tính như mách bảo cô rằng, Thu Huyền đang rơi vào chính cái bẫy do mình đặt ra.

Khoa cũng bắc loa tay gọi to theo chị:

– Chị Huyền ơi!!! Chị Huyền ơi!!!

Đoạn đường mòn vòng quanh chân đồi này nhỏ, sát mép với rừng cây chằng chịt, thỉnh thoảng lắm mới có một lối đi nho nhỏ nhưng cũng bị các loại cây dây leo chắn đường, hy hữu lắm mới có một vài vết chém cây, chặt dây của dân bản.

Đến đoạn đường mòn phía bên kia đồi, có một lối đi khá rộng, mặc dù cây cối um tùm nhưng có thể nhìn thấy rõ một lối đi được phát bằng dao đi rừng của người bản địa, không rộng, chỉ đủ một người đi. Khánh Linh lưỡng lự, nếu chỉ có một mình cô, chửa chắc cô dám vác một bướm hai vú vào con đường này. Nhưng may còn có Khoa ở sau đít, Khánh Linh ngó lại nhìn Khoa, bất giác phát hiện ra Khoa cũng đang ngó đít mình, không biết là nhìn đít hay nhìn cây nữa:

– Khoa, theo chị.

Khoa gật đầu rồi tiến lên phía trước, đi trước chị Khánh Linh, dùng hai tay vén những cây leo vừa mới mọc chắn ngang lối đi, chân bước thật cao để tránh những cây thấp mọc tràn lan dưới đất.

Hai chị em cứ lần từng bước, từng bước vào sâu trong rừng, càng đi, cảm giác con đường mòn càng dài ra, cây lại càng rậm rạp hơn, đường càng khó đi hơn. Đây đích thị là con đường tắt mà trai bản tạo ra nhằm đi vào trong rừng sâu. Những bước đi của hai chị em càng ngày càng chậm, phần vì đường khó đi, nhưng phần lớn vẫn là nỗi sợ. Chẳng gì, hai chị em cũng là người miền xuôi, kinh nghiệm đi rừng, sống trong rừng chỉ là con số 0 tròn trĩnh.

Bỗng, chị Khánh Linh đặt một ngón tay lên đôi môi chúm chím của mình ra hiệu cho Khoa im lặng:

– Suỵt!!!

Hai chị em dẩu tai nghe.

Thì đúng rồi, xa xa, thoang thoảng có tiếng người phát ra, không rõ có phải tiếng nói không nhưng khẳng định là tiếng người.

– “Hình như có tiếng gì đó chị ạ”, Khoa nói với chị Khánh Linh.

Khánh Linh cũng gật đầu xác nhận, rồi không ai bảo ai, hai chị em đi mà như chạy về phía có tiếng nói ấy. Càng lúc càng nghe rõ, rõ mồn một luôn, và Khánh Linh khẳng định đó là tiếng nói trong trẻo như dòng suối mát của Thu Huyền:

– Cứu tôi với!!! Các anh định làm gì tôi. Tôi là cô giáo Pa Thăm.

Chưa nhìn thấy người nhưng tiếng thì đã nghe rõ, Khánh Linh mặc kệ dưới chân mình dây rừng chằng chịt, cô vừa chạy vừa bám tay vào các cây nhỏ để mình khỏi ngã, lao như bay về phía tiếng của Thu Huyền.

Khoa cũng như vậy, cậu hồi hộp đến lạ, lần đầu tiên có cảm giác như thế này. Chạy thật nhanh theo chị Khánh Linh.

– “Thu Huyền!”, Khánh Linh trợn tròn mắt vì cảnh tượng cô nhìn thấy khi chạy qua một gốc cây già to tướng.

Thu Huyền hoàn toàn trần truồng, không một mảnh vải che thân, dưới những tán lá của rừng rậm, ánh sáng không nhiều nhưng qua kẽ lá vẫn có vài tia nắng rọi xuyên qua. Thân hình của Thu Huyền trắng trẻo, đôi vú sừng sâu nhọn hoắt chỉa thẳng lên trời, núm vú hồng hồng, vòng eo thon gọn chiết vào trong, mu bướm nổi vồng lên được tô điểm bằng chùm lông đen bóng mượt mà.

Thu Huyền nằm ngửa ở dưới một ngọn cây, dưới mông cô là bộ quần áo của phụ nữ Mông.

Nếu chỉ có Thu Huyền trần truồng thôi thì cũng chưa chắc làm Khánh Linh phải trợn tròn mắt như vậy, chị em sống chung, nhiều lần tắm chung rồi nên Khánh Linh cũng chả lạ gì cái thân hình mượt mà, trắng như trứng gà bản mà mỗi lần nhìn thấy Khánh Linh còn ghen tị, mà bên cạnh Thu Huyền, còn có 2 người đàn ông nữa, đội mũ nồi đen, mặc áo đen của giống của người Mông nhưng ở bên dưới thì… hoàn toàn ở truồng. Khánh Linh nhìn rõ ràng ràng hai cái dương vật to củ khoai cứng ngắc đang lủng lẳng. Một thằng ở phía trên đầu Thu Huyền, hai tay đang ghì chặt tay Thu Huyền ép sát xuống đất. Một thằng đang ở dưới chân, dùng hai tay nắm chặt hai cổ chân Thu Huyền kéo về hai bên. Thu Huyền uốn éo giãy giụa chống cự. Có vẻ như thằng ở dưới chân đang kiên quyết muốn giao hợp với cô.

Nghe thấy tiếng chị Khánh Linh, Thu Huyền như chết vớ được cọc, hét toáng lên, lấy hết sức bình sinh giãy dụa và cô đạp được thằng dưới chân bật ngửa ra đằng sau:

– Chị Linh, cứu em với.

Nói xong, đạp xong, Thu Huyền khóc tu tu: “Hu hu hu hu…”.

Khánh Linh cũng chẳng phải dạng vừa, gặp tình huống hiểm nguy không nản, nhất là phán đoán được đối phương cũng chỉ có 2 người, mình có Khoa và 2 cô gái, nói về số lượng thì còn hơn. Khánh Linh rút một một vật gì đó ở trong cạp quần ra, đó là một con dao nhíp nhỏ của người bản địa, người dân tộc luôn mang bên mình, cô tuốt vỏ bao dao nhíp rồi huơ huơ về phía trước:

– Chúng mày không phải người Mông, chúng mày biết điều cút ngay, bộ đội biên phòng sắp tới đây rồi.

Hai thằng bị bất ngờ, chuẩn bị hiếp được con hàng thì có kẻ phá đám. Chúng bật dậy nói với nhau bằng tiếng Tầu:

– Kuài pǎo ba yuènán shìbīng kuài láile.

Nói xong thì chúng nó cầm quần chạy theo lối mà chị em Khoa vừa mới vào.

Khánh Linh thở dài, thực sự mà nói nếu 2 thằng kia rắn rết thì Khánh Linh cũng đành tụt quần cho chúng địt thôi chứ chống cự vô ích, chỉ hại thân. Nhìn đi nhìn lại, ngoài hai cô gái chỉ có một nhiếp ảnh gia trói gà không chặt.

Thu Huyền vơ vội bộ quần áo người Mông mà cô vừa mới mua quần vào người, cũng chẳng kịp mặc vào đàng hoàng, chỉ cốt làm sao che được cặp vú sừng trâu và cái miệng bướm đã ướt nhoèn nhoẹt cả mấy ngày hôm nay rồi, chẳng lúc nào khô.

Khánh Linh biết ý, vội vàng bảo Khoa:

– Khoa, em ra ngoài kia cảnh giới xem bọn nó còn quay lại không.

Khoa tiếc rẻ quay đi, vừa nãy, toàn bộ thân hình trần truồng của chị Thu Huyền đã lọt vào đôi mắt cậu. Đây có lẽ lần đầu tiên Khoa nhìn rõ thân thể đàn bà như vậy. Còn nhớ, với chị Bích Thảo và chị Tố Quyên, 2 cô giáo mà Khoa đã từng đút buồi vô bướm thì toàn là ban đêm, với lại cũng không hẳn là trần truồng mà vẫn còn mặc áo. Còn đối với chị Thu Huyền thì khác, giờ đang là giờ trưa, rừng âm u nhưng vẫn có ánh nắng xuyên vào, Khoa nhìn thấy rõ mồn một, nhanh thôi nhưng cũng đủ lưu vào đầu mình những hình ảnh cuốn hút và hấp dẫn trên thân thể chị.

Khi thấy Khoa đi rồi, Thu Huyền bối rối mặc bộ quần áo cô gái Mông vào, im lặng chẳng dám nói gì.

Khánh Linh ngồi phệt xuống bên cạnh Thu Huyền, giờ cô mới thấm mệt, nói thật nhỏ:

– Chị Thương đã dặn rồi, trai bản và bộ đội, 2 thứ đó phải tuyệt đối tránh cơ mà. Sao em còn…

Chưa để chị Khánh Linh nói hết, Thu Huyền chặn họng bằng tiếng nấc nghẹn ngào. Điều đó là Khánh Linh dừng lại, không nói tiếp. Chị có lạ gì cái hoàn cảnh của các cô giáo Pa Thăm đâu, chị cũng là một trong số đó mà. Khánh Linh là người có chồng duy nhất theo đúng nghĩa của nó, chị hiểu mà. Như chị một năm về nhà được một đến hai lần là cùng, vẫn còn có tí mắm tí mẻ được với chồng mỗi lần về, ấy vậy mà có đêm nào là không quay quắt đến thắt ruột thắt gan vì thèm hơi đàn ông đâu cơ chứ.

Cái cơ thể đàn bà chết tiệt này, nó không chịu sự điều khiển, chi phối của bộ não, nó cứ tự nhiên đòi hỏi những thứ mà ở đây, các cô giáo không thể có. Nhiều lúc, các cô tự nghĩ không biết có cách nào để triệt cái ham muốn rất đàn bà trong cơ thể của mình đi không? Nhưng than ôi, hỡi ôi! Trên đời này làm gì có cách đấy cơ chứ. Cả như đàn ông thì xẻo quách nó đi là xong, còn đàn bà thì biết xẻo cái gì đây?

Thu Huyền thút thít, cô cũng chẳng ngại nói ra chuyện này với chị Khánh Linh, cùng là đàn bà, cùng cảnh ngộ cả mà thôi:

– Nhưng ở Pa Thăm, ngoài bộ đội và dân bản ra, làm gì còn ai nữa đâu.

Khánh Linh vặn:

– Ở Pa Thăm không có thì em lên đây, giả làm gái Mông để được bắt đi theo tục cướp vợ. Em thừa biết là tục cướp vợ của người Mông gốc không còn nữa, chỉ còn là biến tướng của tục cổ. Em tưởng là ở cả vùng Tả Sín Chài này không có ai biết các cô giáo Pa Thăm hay sao?

– “Em…”, Huyền bối rối không biết giải thích ra sao, cái lồn nó điều khiển hành động của cô chứ có phải bộ não đâu cơ chứ. Thu Huyền vẫn được đánh giá là cô giáo có hiểu biết nhất, cô là cô giáo duy nhất có bằng Đại học Sư phạm.

Khánh Linh tấn công thêm:

– Thế rồi sao em còn chống cự?

– “Vì em phát hiện ra chúng nó là người Tầu”, mặt Thu Huyền đỏ bừng thú nhận với chị Linh.

– Thế nếu không phải là người Tầu mà là trai bản, là người miền xuôi thì em đồng ý phải không?

Thu Huyền không nói gì. Quả thật, đúng như chị Khánh Linh nói. Nếu hai thằng ăn mặc quần áo của người trai Mông, mà cô nhìn qua cũng biết không phải là trai bản kia, chỉ cần là trai Việt thôi thì cô đã buông xuôi rồi.

Khánh Linh trầm giọng xuống, lấy một cành củi nhỏ khô quắt ở bên cạnh, bẻ ra thành từng mẩu:

– Không chịu thêm được nữa à?

Đáp lại câu hỏi của Khánh Linh, vẫn chỉ là tiếng thút thít của Thu Huyền, điều này cũng thay cho câu trả lời rồi.

Không thấy tiếng trả lời, Khánh Linh dịch mông vào sát Thu Huyền, nhìn về phía bóng lưng Khoa ở cách đấy không xa, rồi ghé miệng sát vào tai Thu Huyền nói như rên:

– Muốn “giải quyết” không?

Thu Huyền rùng mình một cái, trợn tròn mắt nhìn chị, nước mắt tự dưng khô ráo, từ “giải quyết” mà chị Linh vừa nói như sét đánh bên tai, đánh thức cảm xúc bị đè nén bấy lâu nay. Đáp lại ánh mắt trợn tròn của Thu Huyền, Khánh Linh gật đầu xác nhận rồi liếc mắt về phía Khoa, như ngầm báo cho Thu Huyền biết đối tác là ai.

– Khoa á? Nhưng…

Lấy tay bịt miệng Thu Huyền vì sợ Khoa ở xa nghe tiếng:

– Khẽ thôi. Đừng lo. Để chị ra nói chuyện với Khoa. Em… không phải là cô giáo Pa Thăm đầu tiên của Khoa đâu.

Thu Huyền hết sức ngỡ ngàng, điều chị Khánh Linh nói là điều mà cô không thể ngờ được. Chính bản thân Thu Huyền cũng từng có nghĩ bậy bạ với Khoa, nhất là trong quãng thời gian sáng nay, ngồi sau lưng Khoa trên xe máy mấy tiếng đồng hồ với cái bướm ẩm ướt. Nhưng Khoa không phải người thường, là con của cô giáo Thương, phụ trách điểm trường, người mà Thu Huyền vô cùng kính trọng và quý mến. Vì thế nên dù có ý nghĩ đó cũng không dám tiến xa.

Khánh Linh lại nói tiếp:

– Bích Thảo và Hạ Vy, hai người đó đã được Khoa “giải tỏa” rồi. Giờ tới lượt em.

Lắp bắp mãi, Thu Huyền mới phọt ra được lo sợ của mình:

– Nhưng… nhỡ chị Thương… chị ấy… thôi, em sợ lắm.

– Em có biết, sáng nay chị Thương nhờ chị mua gì không?

Thu Huyền lắc đầu. Khánh Linh nhìn Khoa rồi quay sang Thu Huyền nói nhỏ:

– Bao cao su… Em thử nghĩ mà xem, ở trường Pa Thăm, người có thể sử dụng bao cao su chẳng lẽ là chị em mình. Nếu chị đoán không nhầm, chị Thương cũng đã biết chuyện Hạ Vy và Bích Thảo. Chị ấy muốn nhờ Khoa giải quyết nhu cầu cho tất cả các cô giáo. Nên em đừng ngại.

– “Vâng, nhưng còn Khoa… không biết…”, Thu Huyền đã hoàn toàn bị đánh sập, nhờ cả vào sự sắp xếp của chị Khánh Linh. Nếu đúng như những gì chị Khánh Linh vừa nói, cô không có cớ gì mà không giải quyết nhu cầu của bản thân, ngay bây giờ, ngay tại đây, với… Khoa.

– Em cứ ngồi đây, chị ra nói chuyện với Khoa.

Thu Huyền hồi hộp nhìn chị Khánh Linh đi về phía Khoa, bướm cô òng ọc làm chiếc quần then màu đen bị ướt một mảng lớn.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Thông tin truyện
Tên truyện Tà áo nơi biên cương
Tác giả Cu Zũng
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex phá trinh
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 19/12/2022 06:38 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Cu Zũng

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân