Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Tân Tiếu ngạo giang hồ » Phần 66

Tân Tiếu ngạo giang hồ

Phần 66

Hành trình tới Phúc Châu.

Sau ba tháng ở nhà Lục Trúc Ông, tài nghệ đánh đàn cầm tiêu của Lệnh Hồ Xung có tiến bộ rõ rệt, trong thời gian này, chỉ có sư nương của chàng là cách vài ngày thì lại cùng Lao Đức Nặc đến thăm, nói là đến thăm, nhưng thực ra là hai người họ che mắt mọi người, trốn đi hành xác, thỏa mãn cho nhau thì đúng hơn, hai người địt nhau mọi lúc, mọi nơi khi có cơ hội, lúc thì trong rừng trúc, khi thì bên bờ suối, có khi còn cả ngay trong phòng ngủ của nàng lúc Nhạc Bất Quần đi vắng. Còn sư muội của chàng có lẽ giờ đây đã say sưa bên Lâm sư đệ mà quên đi hẳn hình bóng của chàng rồi. Ở đây quá lâu, nội thương cũng đã bình phục được 5, 6 phần Lệnh Hồ Xung bái biệt hai người họ và trở về nhà Kim Đao môn tìm sư phụ. Bóng chàng khuất hẳn đi rồi, Doanh Doanh mới từ từ bước ra khỏi phòng, tấm rèm che được mở ra, khuôn mặt rạng ngời của nàng ẩn chứa một nỗi buồn man mác. Lệnh Hồ Xung vừa về thì đã thấy Lao Đức Nặc chuẩn bị thu dọn hành lý:

– Đại sư huynh, huynh về rồi.

– Sao đệ lại thu dọn hành lý vậy?, Đi đâu à?

– Sư phụ dặn mọi người thu dọn hành lý, sáng sớm ngày kia sẽ lên đường đi Lạc Dương.

– Đi Lạc Dương, đi đâu? – Chàng ngạc nhiên.

– Đi Phúc Châu. – Đúng Lúc đó thì Nhạc Bất Quần và sư nương của chàng đi vào.

– Sư phụ, vì sao chúng ta lại đi Phúc Châu.

– Xung Nhi, linh cữu của cha mẹ Lâm sư đệ của con phải đưa về Phúc Châu an táng, sắp đến đại lễ một năm rồi. Sư đệ con muốn được tận tay tảo mộ làm tròn chữ hiếu, hơn nữa chúng ta cũng không thể lưu lại lâu ở Vương gia. – Nhạc phu nhân lên tiếng.

– Sư nương, con tạm thời chưa muốn rời Lạc Dương?

– Lạc Dương này rốt cuộc có nhân vật quan trọng nào có thể giữ được con vậy. – Nhạc Bất Quần khó chịu lên tiếng.

– Không phải vậy, thưa sư phụ, cầm nghệ của con còn chưa luyện thành thạo, con muốn tiếp tục học.

– Hoang đường, con quả là mê muội đến mất hết lý trí rồi. Con là đại đệ tử của phái Hoa Sơn, lại đi mê muội mấy thứ thanh sắc vớ vẩn kia, con đừng quên kết cục của sư thúc con Lưu Chính Phong.

– Đệ tử không dám.

– Nếu con muốn luyện đàn bồi dưỡng tính cách, cũng là một việc tốt thôi, thế này đi, đợi chúng ta làm song việc, có cơ hội, con sẽ trở về Lạc Dương đến tìm Lục Trúc Ông xin học cầm nghệ, ý con thế nào? – Nhạc Phu nhân lên tiếng khuyên can.

– Vâng, sư nương. – Chàng gật đầu miễn cưỡng.

Sau đó Lệnh Hồ Xung đến rừng trúc nói lời bái biệt. Doanh Doanh ngỡ nàng vô cùng, nàng không nghĩ rằng cái ngày này lại đến nhanh như vậy, những ngày thàng ở bên cạnh Lệnh Hồ Xung, tính tình thẳng thắn, phóng khoáng và không câu nệ của chàng đã ăn sâu vào con người nàng mất rồi. Bây giờ chàng đến nói lời bái biệt, trong lòng nàng cảm thấy trống vắng và buồn bã vô cùng. Đơn giản bởi trong ba tháng qua, Doanh Doanh đã quen với cuộc sống có chàng bên cạnh, dù rằng chàng vẫn nghĩ nàng là một lão bà bà tính tình cổ quái, dù rằng chàng vẫn chưa biết nàng chính là Thánh Cô tôn quý của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nhưng với nàng, chỉ cần được dạy chàng đàn, nghe chàng tâm sự, như vậy cũng là quá đủ rồi. Thế nhưng từ sau hôm nay, Lệnh Hồ Xung sẽ không còn xuất hiện trước mặt nàng nữa. Nghĩ đến điều đó, hai hàng nước mắt chợt lăn dài trên má của Doanh Doanh. Nàng cố kìm nén cảm xúc trong lòng, bảo Lục Trúc Ông đưa cho chàng cây đàn và vài cuốn phổ nhạc và bảo chàng hay chịu khó siêng năng luyện tập. Nếu có duyên nhất định sẽ gặp lại. Lệnh Hồ Xung đi rồi, Doanh Doanh buồn bã vô cùng, cảm giác như nàng vừa mất đi thứ gì đó vô cùng quý giá vậy.

Sau khi giã rừ Kim đao vương gia. Đoàn xe người ngựa của Nhạc Bất Quần chạy một mạch thẳng hướng Phúc Châu, nơi chôn cất cha mẹ của Lâm Bình Chi, đến một thị trấn nhỏ, họ chọn một quán trọ dừng chân, Nhạc Bất Quần và Nhạc Phu Nhân cùng nhau đi dạo. Hai người không biết mình đã bị một người theo dõi từ lâu. Trong khi hai người vừa đi dọc con phố, tìm vào những quàn tò he, vòng ngọc, vừa đi vừa ôn lại kỷ niệm xưa. Nhạc phu nhân thấy rất vui, không hiểu sao hôm nay phu quân của mình lại đem nhưng chuyện ngày xưa ra kể. Lớn lên với nhau từ bé, vào cùng môn phái, rồi kết nghĩa phu thê. Hạnh phúc đối với hai người đáng lẽ ra có thể như một vòng tròn khép kín vậy, tất cả có lẽ đã thay đổi từ tham vọng của Nhạc Bất Quần và tâm sinh lý của Nhạc phu nhân.

Trong lúc Nhạc Bất Quần để kiếm xuống để mua một chiếc vòng ngọc tặng cho phu nhân của mình, thanh kiếm của ông đã bị một nữ nhân chạy vụt qua và trộm kiếm mang đi mất. Ngay lập tức Nhạc Bất QUần phát hiện ra và đuổi theo. Cô gái kia không chạy được, quay người lại giao đấu, nhưng chưa đến mười chiêu thì đã bị Nhạc Bất Quần đánh bại, đúng lúc đó, đám đồ đệ của ông cũng chạy đến và vây kín lấy cô ta. Cô gái này có tên là Lam Phượng Hoàng, dù bị đánh ngã sõng soài ra, nhưng tay cô gái này vẫn ôn khư khư lấy thanh bảo kiếm của Nhạc Bất Quần. Nhạc phu nhân lúc này từ từ lên tiếng:

– Cô nương, không biết vì sao cô lại có ý định lấy thanh bảo kiếm của phu quân ta?

Lam Phượng Hoàng lúc này mới lên tiếng:

– Tôi có nỗi khổ bất đắc dĩ, đại hiệp, tôi rất cần thanh bảo kiếm này, người có thể tặng nó cho tôi được không.

– Thanh trường kiếm này, mặc dù không phải cực kỳ quý giá, nhưng là năm xưa tiên sư đã trao tặng cho Nhạc mỗ, sao có thể tùy tiện cho người khác được chứ?

– Thanh Hi Di kiếm này mặc dù không phải binh khí thượng cổ, nhưng nó có thể cứu được mạng tôi, ngài hãy tặng cho tôi đi mà.

– Sao nó có thể cứu mạng cô nương được chứ? – Nhạc Bất Quần mơ hồ.

Lam Phượng Hoàng kể lại đầu đuôi câu chuyện. Bản thân cô gái này tướng mạo xấu xí vô cùng, ma chê quỷ hơn, mồm vêu mắt vẹo, trông thật không ra làm sao cả. Năm lần bảy lượt cô ta đi tìm những anh chàng đẹp mã, để xin cưới mình làm vợ, nhưng khổ nỗi, nhìn khuôn mặt cô ta là họ đã buồn nôn rồi, nói gì tới cưới ả làm vợ. Hết những gã trai đẹp mã, thậm chí những tên khố rách áo ôm mỗi khi nhìn khuôn mặt của cô ta là đã kinh hồn bạt vía, ban đêm, có người không may nhìn thấy thì chết giấc cả đêm không sao tỉnh dậy, đến khi tỉnh dậy thì mồm nói luyên thuyên, khăng khăng rằng mình gặp ác quỷ dưới âm tào địa phủ. Đến tất cả mọi người ngồi đó nghe ả kể chuyện cũng phải vận khí tĩnh tâm để tránh không bị buồn nôn vị khuôn mặt xấu xí của ả.

Lam Phượng Hoàng chán nản và buồn bã vô cùng, ả thầm nguyền rủa cha mẹ tại sao lại cho ả khuôn mặt xấu xí như vậy, đến nỗi cứ ai nhìn thấy mặt ả là đêm về gặp ác mộng. Bị mọi người tẩy chay xa lánh, Lam Phượng Hoàng buồn bã đi ra bờ sông định gieo mình xuống tự vẫn, may sao lúc đó, vị sát nhân danh y nổi tiếng trong thiên hạ là Bình Nhất Chỉ đi ngang qua ngăn lại. Ông ta hứa sẽ đại phẫu khuôn mặt của ả để ả có thể trở nên xinh đẹp hơn, qua đó mà có thể lấy được chồng. Lam Phượng Hoàng vui mừng khôn xiết. Nhưng Bình Nhất Chỉ lại bắt ả phải tìm đủ cho ông ta năm thanh kiếm quý về đây. Vất vả lắm Lam Phượng Hoàng mới tìm được Thiên Hà Kiếm, A Tị Kiếm, Tái Nhất Đông Hoàn Kiếm, Tùng Văn Cổ Định Kiếm, và Hi Di kiếm là thanh kiếm cuối cùng ả tìm được. Nếu hội đủ năm thanh kiếm quý này, Bình Nhất Chỉ sẽ giúp ả đại phẫu lại dung nhan và vóc dáng, nhưng vậy ả có thể lấy được chồng và không phải chết nữa.

Vừa kể lại cho mọi người nghe với bộ dạng khắc khổ, nhưng nhìn vẻ mặt của Nhạc Bất Quần, Lam Phượng Hoàng biết ông ta sẽ không bao giờ giúp đỡ, ả bèn dở thủ đoạn dùng yêu thuận cho côn trùng, rắn, rết không biết ở đâu bò đầy lên người Lâm Bình Chii, Linh San và mọi người xúm lại gạt những con côn trùng độc hại đó ra khỏi người hắn. Lam Phượng Hoàng lợi dụng cơ hội đó ôm thanh Hi Di kiếm chạy một mạch mất veo. Nhạc Bất Quần và Nhạc phu nhân thấy vậy liền đuổi theo….

Bình Nhất Chỉ gác thanh Hi Di kiếm lên giá, vậy là đã đủ 5 thanh kiếm quý:

– Nếu đã như vậy rồi, thì ngươi hãy nằm xuống đi.

– Cám ơn Bình đại phu. – Lam Phượng Hoàng khoái trí nhảy cẫng lên, rồi nằm ra bàn mổ.

Bình Nhất Chỉ không rườm ra, ông tiến hành ra tay luôn, Lam Phượng Hoàng vừa uống bát thuốc ông đưa cho thì lăn ra mê man như chết, không còn biết trời trăng gì nữa. Bình Nhất Chỉ từ từ lột sạch quần áo của ả ra. Lam Phương Hoàng xem ra chỉ có khuôn mặt là xấu xí, con thân hình của ả khá cân đối, mông to, ngực nở, chỉ có nước da là hơi nâu nâu một chút, cặp vú của ả chắc chán là chưa ái động vào rồi, vì nam nhân nhìn thấy ả là đã chạy mất dép, nói gì đến chạm tay vào ngực ả mà bóp. Xuống bên dưới là cái eo nhỏ nhắn, dưới một chút là cái lồn nhỏ bé trinh nguyên (Chắc chắn là ả vẫn còn trinh rồi, làm gì có ai gan dạ tới mức dám phá trinh một người mà khuôn mặt con xấu hơn cả ma quỷ cơ chứ) được bao bọc bởi đám lông đen mượt. Bình Nhất Chỉ thầm nghĩ Xem ra ta chỉ cần sửa lại dung mạo của ngươi và làm trắng thân hình của ngươi một chút là được rồi. Ngươi cũng có một thân hình khá đẹp mà, không phải chỉnh sửa nhiều.

Ông rời khỏi thân thể bất động của Lam Phượng Hoàng, lấy ra một cơ số các dao, dĩa, phục vụ cho việc đại phẫu. Ông lấy một gói thốc bột do mình bào chế, trộn với nước thành một thức não nhão rồi đắp kín lên thân thể của Lam Phượng Hoàng sau đó ông vừa lấy dao rạch những lớp da mong tanh trên mặt ả, vừa thầm nghĩ “Muốn đẹp thì phải trả giá, con người sở dĩ tướng mạo khác nhau, hoàn toàn là vì xương thịt khác nhau, cho nên thay đổi dung mạo, chính là thay đổi xương thịt cắt cơ thịt ra, vạt xương cho mỏng hơn, mở mắt, nâng mĩ, cắt miệng, nhổ răng, tất cả thỏa đáng rồi, mới tiến hành may lại và đắp thuốc, đợi khi vết thương liền lại, ngươi sẽ biến thành một mỹ nữ” Sau nửa ngày tiến hành đại phẫu tót mồ hôi vì khuôn mặt của Lam Phượng Hoàng, cuối cùng Binh Nhất Chỉ cũng làm song ca phẫu thuật thẩm mỹ đầu tiên trên thế giới (em thấy phim cảnh này là điêu nhất, bỏ mẹ, ngày ấy mà đã PTTM được mới vãi lồn :D).

Đúng lúc ấy, Nhạc Bất Quần cùng phu nhân lần mò theo dấu vết cũng tìm đến ngôi nhà tranh của Bình Nhất Chỉ. Nhạc Bất Quần và phu nhan đi thăm dò xung quanh, cuối cùng tiến sát vào ngôi nhà, ông nhìn qua cửa sổ, thấy Bình Nhất Chỉ đánh thẳng một luồng nỗi lục vào đầu Lam Phương Hoàng đang băng bó. Lam Phượng Hoang cựa cạy, đám bột đắp quanh người cô bung ra, để lộ ra một thân hình trắng muột như trứng gà bóc, khác hẳn với nước da nâu nâu cách đây nửa ngày, vú và lồn nàng phơi ra lồ lộ trước mặt mọi người. Chỉ còn duy nhất cái đầu nàng là vẫn bị băng kín. Bình Nhất Chỉ lên tiếng:

– Đã tỉnh rồi thì dậy đi, đừng nằm trên giường của ta lâu như vậy.

Lam Phượng Hoàng tỉnh dậy, ả nhìn xung quanh, thấy mình hoàn toàn không mặc quần áo, chỉ duy nhất đầu và khuôn mặt là có cảm giác đau đớn nhưng bị bịt kín cả, chỉ hở mỗi con mắt, ả xấu hổ vơ quần áo mặc vào người, vừa mặc ả vừa lên tiếng:

– Bình đị phu, sao mà vải che kín đầu tôi vậy.

– Đợi khi vết thương lành lại, ngươi tháo ra và xem khuôn mặt của mình.

Bên ngoài, Nhạc Bất Quần trầm trồ khen ngợi:

– Nội công thật thâm hậu, chỉ đánh một chưởng đã khiến nội lực xuyên qua huyệt Bách hội, khiến cô nương đó tỉnh lại.

– Ai ở bên ngoài vậy? – Bình Nhất Chỉ nghe tiếng bình phẩm vội phóng người lao ra, Nhạc Bất Quần định bỏ đi nhưng ông đã bị chặn lại.

– Tại hạ Hoa Sơn Nhạc Bất Quần, hôm nay thấy được y thuật thần diệu của Sát nhân danh y, thật là muôn phần bội phục.

– Phái Hoa Sơn, thì ra là Nhạc Bất Quần chưởng môn phái Hoa Sơn à, thất kính, thất kính. – Bình Nhất Chỉ ôn tồn vồn vã khiến Nhạc Bất Quần tưởng ông ta nể phục mình lắm, nên rất khoái trí trong bụng.

– Nghe nói Hoa Sơn các vị có một vị tên là Lệnh Hồ Xung, Lệnh Hồ công tử, có đến cùng các vị không?

– Chỉ có tại và hạ sư muội cùng đi, tiểu đồ Lệnh Hồ không cùng đi theo. – Nhạc Bất Quần ngạc nhiên khi Bình Nhất Chỉ hỏi tới Lệnh Hồ Xung.

– Nếu Lệnh Hồ công tử không cùng đi theo, vậy thì hôm khác tại hạ sẽ ghé thăm, hai vị, không tiễn. – Bình Nhất Chỉ thay đổi thái độ một cách đột ngột khiến Nhạc Bất Quần vô cùng tức giận.

“Rầm”, về đến quán trọ mà cơn tức vẫn in sâu trong đầu Nhạc Bất Quần, ông đập mạnh tay xuống bàn:

– Tên Bình Nhất Chỉ này y thuật tuy cao, nhưng hành sự vô cùng quái dị, không hề có chút lễ độ nào, xem ra vốn không phải là người tốt gì. – Lệnh Hồ Xung đứng ngay đó, không dám nói gì, Linh San và Bình Chi cũng nín thít miệng lại.

– Được rồi, huynh đừng nghĩ đến tên Bình Nhất Chỉ đó nữa, thêm bực tức trong lòng ra. – Nhạc phu nhân vừa cười vừa nói.

Đúng lúc đó, Lao Đức Nặc chạy vào bẩm báo:

– Sư phụ, bên ngoài, có một người nói tên là Bình Nhất Chỉ, muốn gặp sư huynh.

– Người này, lại dám đến đây nữa à.

Đúng lúc đó thì Bình Nhất Chỉ bước vào, theo sau ông còn có Lam Phượng Hoàng, lúc này đã tháo băng che mặt, trông ả bây giờ khác lúc trước một trời một vực, khuôn mặt thanh tú, đôi môi đỏ mọng, không hề có một chú dấu vết nào của dao keo, Ả như thể vịt vừa được hóa thành thiên nga vậy. Y thuật của Bình Nhất Chỉ quả nhiên vô cùng ảo diệu.

– Tại hạ Bình Nhất Chỉ, cầu kiến Hoa Sơn Lệnh Hồ công tử.

– Tại hạ chính là Lệnh Hồ Xung. – Chàng đi đến trước mặt Bình Nhất Chỉ lên tiếng.

– Quả là một trang nhân tài, thật không giống người bình thường.

– Lệnh Hồ cong tử, mời. – Bình Nhất Chỉ chỉ quan tâm tới Lệnh Hồ Xung, sự có mặt của Nhạc Bất Quần và những người khác ông ta coi như không có, điều này khiến Nhạc Bất Quần càng tức giận, ông bỏ đi ra ngoài trong sự ấm ức.

Bình Nhất Chỉ mời Lệnh Hồ Xung ngồi xuống bàn, sau đó ông đặt tay vào bắt mạch cho Lệnh Hồ Xung, Bình Nhất Chỉ bắt mạch xong, lên tiếng:

– Rất là cổ quái, bình sinh ta chưa từng gặp….

– Bình đại phu cứ nói thẳng, đừng ngại, ta biết mình cũng không còn sống được bao lâu nữa.

– Lệnh Hồ công tử có lẽ đã rất nhiều lần xảy ra những trận giao tranh kịch liệt, dẫn đến phế phủ kih lạc của công tử đều bị tổn thương, chuyện này không đáng ngại, bên trong thì uống thuốc, ngoài thì dùng kim châm giải cứu là có thể lành bệnh, thế nhưng mấy người cứu công tử lúc ấy nội lực tuy mạnh có thể truyền khí trong một lúc, nhưng trong lúc vô ý, lại làm cho nuwcs sông hoàng hà tràn vào ruộng khô lâu ngày, ruộng kho thì được nước, nhưng ngay cả thành trấn cũng bị ngập lụt.

– Lời của Bình đại phu nói chí phải.

– Trong người công tử tụ tập sáu luồng chân khí lạ, trong đó có một luồng cực mạnh chấn áp các luồng khí còn lại, là do cao thủ Hắc Mộc Nhai truyền vào còn hai luồng chân khí nhỏ, một luồng chân khí lớn là do cùng một người phát, tuy ta không nhìn ra võ công môn phái và chiêu thức của người này nhưng đoán chừng có thể cảm giác ra được mấy phần tà khí là hai người này truyền vào người công tử.

Lệnh Hồ Xung thầm nghĩ “Bình đại phu này quả nhiên là thần y, ông ấy vừa bắt mạch là biết trong người mình có sáu luồng chân khí khác nhau, vậy thì không lạ, thần dược ở chỗ ông ấy còn nói rõ được lai lịch của cả sáu luồng chân khí này, nhưng sao ông ấy lại đến đây để bắt mạch cho ta”.

– Bình đại phu, ta nghe nói ông trị bệnh cứu người, có mọt quy tắc, sau khi cứu mạng, ông muốn người đó đi giết một người khác giùm ông, có phải không?

– Không sai, đúng là có chuyện này.

– Vậy thì ta sẽ không giết người cho Bình đại phu đâu, co nên Bình đại phu cũng không cần trị bệnh cho ta.

– Ha ha ha, thứ nhất bệnh của công tử rất nặng, ta không trị được, thứ hai dù trị lành rồi, cũng có người đồng ý giết người giùm ta không cần công tử đích thân ra tay.

Nhạc Bất Quần ngồi bên trong thầm nghĩ “Nhân vật nào tiếng tăm đên vậy, lại mời được sát nhân danh y đến nơi ở bệnh nhân mà chuẩn bệnh, người này và Xung nhi có giao tình gì?” Trong khi đó, Bình Nhất Chỉ tiếp tục lên tiếng:

– Hơn nữa, sáu luồng chân khí trong người công tử, không trục ra được, không hóa giải được, không trấn phục được, không áp chế được, ta tuy được người ta nhờ cậy đến trị bệnh cho Lệnh Hồ công tử, nhưng bệnh tình của công tử có liên quan đến chân khí, không có châm cứu thuốc thang nào có thể công hiệu, từ khi tại hạ hành nghề y đến nay chưa từng gặp chứng bệnh này, lực bất tòng tâm, vô cùng hổ thẹn.

– Bình đại phu, rốt cuộc đại sư ca của tôi có thể chữa lành vết thương không? – Linh San lo lắng hỏi han.

– Thương tích của cồn tử ấy, dù là thần tiên thì cũng rất khos cứu, nhưng hôm nay các người gặp được ta, cũng xem như là có một cơ hội sống. Nhưng ta cũng cần có thêm thời gian nghiền ngẫm, mười viên thuốc Trấn khí an thần hoàn này bao gồm nhiều loại thuốc quý, điều chế thật không dễ dàng gì, cứ mười ngày công tử uống một viên, trong vòng 100 ngày tới, ta nhất định sẽ nghĩ ra cách chữa trị bệnh cho công tử. – Bình Nhất Chỉ vừa nói vừa rút trong người ra một lọ thuốc nhỏ đưa cho Lệnh Hồ Xung, ai ngờ chàng từ chối:

– Bình đại phu, nếu lọ thuốc này quý giá như vậy, hay là giữ lại cho người khác dùng đi, ta sống thêm 8, 10 ngày cũng chả khác biệt gì.

Bình Nhất Chỉ cười lớn nói:

– Gác chuyện sống chết ra ngoài, quả nhiên là bản lĩnh đại trượng phu, chẳng trách, chẳng trách….

Bình Nhất Chỉ định nói thêm câu gì, không biết sao ông lại dừng lại, cầm lọ thuốc ra phía Lam Phượng Hoàng đưa cho ả và lên tiếng:

– Lam Phượng Hoàng, từ nay trở đi, ngươi ở lại đây chăm sóc Lệnh Hồ công tử.

– Cái gì, không được, ta còn phải đi lấy chồng mà. Ai lại đi chăm sóc một người bệnh hoạn như vậy chứ.

– Vậy sao, sau 100 ngày, mặt của ngươi còn cần dùng thuốc định hình, ngươi có thể không làm theo lời của ta, hậu quả ngươi tự lo liệu.

Lam Phượng Hoàng biến sắc, quay ngoắt 180 độ, đổi thái độ niềm nở:

– Thật ra, vị công tử này cũng rất anh tuấn, nếu ta dụ dỗ được hắn, nói không chừng có thể gả cho hắn.

– Nam nhân trên thế gian này, cô lấy ai cũng được, chỉ một mình Lệnh hồ công tử là ngươi không được động đến. – Bình Nhất Chỉ nổi nóng với câu nói của Lam Phượng Hoàng khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu vì sao.

– Sao vậy???

– Nếu không nghe lời ta, có thể trên thế gian này sẽ không còn Lam Phượng Hoàng nữa đâu.

– Nghiêm trọng vậy sao?

– Ngươi cứ thử mà xem.

– Vậy thì thôi, so với việc lấy chồng, tính mạng đương nhiên là quan trọng hơn.

– Được rồi, còn thanh kiếm này, ngươi lấy tử đâu thì trả về đó, nếu không, Lệnh Hồ công tử se rất mất mặt đó. Lệnh Hồ công tử, vậy ta cáo từ trước, đợi tìm được phương pháp trị lành bệnh cho công tử, ta sẽ quay lại tìm cậu.

Sau đó, Bình Nhất Chỉ ra đi, Lam Phượng Hoàn ở lại với mọi người, Nhạc Bất Quần và mọi người tiếp tục lên đường, đi được nửa ngày đường, tới một ngôi làng nhỏ, tiếp tục có một đoàn phái tìm hỏi phái Hoa Sơn nhưng lại là để gặp Lệnh Hồ Xung, họ bỏ qua Nhạc Bất Quần và những người khác, tìm đến chàng bái tạ rồi dâng rượu quý lên tặng, tuy không biết đám người này là ai, nhưng Lệnh Hồ Xung thấy chúng không có ác ý, lại vốn tính tình phóng khoáng phong lưu nên chàng nhận ngay, cứ liên tiếp như vậy, hết người này tới người kia đến tìm, hỏi han bệnh tình khiến cho tên tuổi Lệnh Hồ Xung nổi lên như cồn trong giới võ lâm vậy, Nhạc Bất Quần cũng thấy ngạc nhiên, nhưng trong lòng tỏ ra khó chịu vô cùng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Thông tin truyện
Tên truyện Tân Tiếu ngạo giang hồ
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ tập thể, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện cổ trang, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex mạnh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 31/10/2018 12:38 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Kiệt thiếu gia - Tác giả Bảo Long
Trong công ty Kiệt thiếu gia vừa lo lắng vừa nghĩ tới trận chiến hôm nay liền có cuộc điện thoại trong hộp kính Chỉ có các thủ lĩnh hay là ông Trùm và đặt biệt là đội phòng chống tội phạm của thành phố Văn Minh... Kiệt: Alo tôi là Thái Tuấn Kiệt đây xin hỏi ai đầu dây bên kia... Người bí...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ thư ký Truyện bóp vú Truyện bú lồn
Vợ tôi là cô giáo
Tôi lâm trận với cô đã hơn 1 tiếng. Và đây là lúc chúng tôi thực sự giao hợp. Vì lồn cô đã lâu không được ai đụ nên nó khá khít. Nhưng màn dạo đầu có sự giúp sức của máy rung đã bôi trơn khe lồn đủ rồi. Tôi lôi trong túi ra một cái bao cao su định đeo vào thì cô ngăn lại. Không, đừng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex cô giáo
Khuyết
Ôm nữ nhận tháo chạy Khuyết lúc này đang nắm tay mềm của Nhược Lan chạy hết tốc lực, thế nhưng mà cảm giác hơi thở của nữ nhân hình như đang có vẻ rất mệt rồi. Nhưng lại không thể dừng lại được, đầu hắn đang cấp tốc nhảy số, không biết nên làm cái gì, hắn thở dài một cái nói...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện xuyên không
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân