Ngân Nguyệt do bị lấy hai chọi một nên rơi vào thế yếu, đúng lúc đòn đánh của đối phương sắp đánh tới nàng thì Thiên xuất hiện, hắn ôm lấy nàng rồi kích hoạt Long Uy.
Long Uy có tác dụng đối với cả linh hồn, vì vậy chỉ thấy hai mỹ nữ kia xây xẩm mặt mày choáng váng đứng không vững.
Ôm người đẹp trong tay, Thiên nhìn nàng với ánh mắt trìu mến: “Nàng không bị thương chứ?”
Ngân Nguyệt cũng nhìn vào đôi mắt trìu mến ấy của Thiên, đáng ra là có cảnh hôn nhưng vì nàng không nhớ ra hắn nên bèn hỏi: “Ngươi là ai?”
“Ặc!”
Thiên ho khan, hóa ra nàng vẫn còn bị mất ký ức. Nhưng đó không phải vấn đề lúc này, cần phải nhanh chóng loại bỏ hai mỹ nhân kia ra khỏi cơ thể của Ngân Nguyệt.
Thiên đặt nàng xuống sau đó giải thích: “Mặc dù nàng không nhớ ta nhưng ta là phu quân của nàng, hiện tại chúng ta hợp sức đẩy hai kẻ kia ra ngoài. Như vậy nàng mới có thể an toàn.”
Ngân Nguyệt vẻ mặt bán tính bán nghi nhìn Thiên, sau đó đa nghi lầm bầm: “Tên này nhìn tuấn tú mà sao đáng nghi quá.”
Hai mỹ nhân kia bị Long Uy chèn ép đến khó thở, biết là khó khăn nhưng cả hai quyết định liều một phen.
“Ta muốn gặp lại Văn Minh!”
“Ta cũng muốn gặp Vân Nhi!”
Nói rồi cả hai mỹ nhân quay ra hôn môi nhau, Vũ Long trợn mắt vì cảnh tượng không nên diễn ra trong tình cảnh này nhưng nó đã xảy ra.
Khi hai đôi môi chạm nhau, cả hai mỹ nhân giống như dần hòa làm một, luồng sáng tỏa ra khiến Thiên và Ngân Nguyệt chói mắt vô cùng.
Sau khi luồng sáng dịu đi, chỉ còn một mỹ nhân duy nhất mang đặc điểm của cả hai mỹ nhân trước đó, khí tức của nàng tỏa ra cũng mạnh mẽ vô cùng.
Thiên tỏ ra đề phòng rồi nói với Ngân Nguyệt: “Dung hợp linh hồn? Ả ta xem ra khá mạnh, cùng lên.”
Ngân Nguyệt thấy Thiên tỏ ra đề phòng nhưng mắt hắn cứ dán chặt vào bộ ngực đồ sộ căng tròn của mỹ nhân kia, trong lòng bỗng có cảm giác khó chịu không thể hiểu.
Nàng cũng bày ra tư thế chiến đấu rồi nói: “Ta tạm tin ngươi lần này.”
Thiên cười sau đó lập tức phóng về phía mỹ nhân kia, mỹ nhân kia cũng tấn công.
Bỗng một cục băng to như chiếc ô tô bay tới từ phía sau đập vào đầu khiến Thiên ngã đập mặt xuống đất.
Mỹ nhân kia cũng là ngưng tấn công mà tìm hiểu tình hình.
Thiên ngóc đầu dậy, hắn quay lại nhìn Ngân Nguyệt khổ sở hỏi: “Sao đánh ta?”
Ngân Nguyệt là chủ của chỗ này, nhưng vì nàng ký ức mơ hồ nên rất khó để thành thục việc thao túng nó nên đòn đánh vừa rồi là giành cho mỹ nhân kia nhưng đã chuyển thành Thiên.
“Ta… ta không cố ý.” Ngân Nguyệt có chút hối lỗi, sau đó nàng tạo ra một thanh kiếm băng rồi lao lên đối chiến với Mỹ Nhân kia.
Ngân Nguyệt bay tới chém vào mỹ nhân kia, nhưng mỹ nhân kia né được đồng thời tung đòn đáp trả.
Binh binh binh.
Sau khi dung hợp linh hồn, mỹ nhân kia khá mạnh nên hoàn toàn áp đảo Ngân Nguyệt. Thiên không ngồi yên, hắn lao vào hỗ trợ thê tử.
Bình thường nếu đánh với nữ nhân Thiên rất nhường, nhưng bây giờ khác. Tính mạng của Ngân Nguyệt đang bị đe dọa nên hắn ra tay rất mạnh và dứt khoát.
Thiên và Ngân Nguyệt phối hợp tác chiến không được ăn ý cho lắm nhưng vẫn ép được mỹ nhân kia vào thế hạ phong.
Mỹ nhân kia không can tâm, nàng vừa đánh vừa nói: “Ta không thể thua, ta không thể để cơ hội duy nhất gặp lại các con ta rời khỏi tầm tay.”
“Con? Con ngươi liên quan gì đến ta.” Thiên vô cảm nói, hắn tung một cú đá vào lưng mỹ nhân khiến nàng văng ra trước.
Ngân Nguyệt chớp lấy thời cơ, hai tay cầm hai thanh kiếm băng nhảy lên đâm vào bụng mỹ nhân kia khiến nàng ta kêu lên một tiếng đau đớn rồi khụy xuống.
Thiên lạnh lùng tiến tới định kết liễu nàng ta, Mỹ nhân kia không can tâm bật khóc mắng: “Ta không can tâm, hai ngươi chết đi, ta muốn gặp con ta… gặp Vân Nhi, gặp Văn Minh… huhu!”
Nghe hai cái tên không xa lạ gì, Thiên nhíu mày sau đó nhận ra vấn đề.
“Ngươi là mẹ của Lạc Văn Minh và Lạc Vân?” Thiên hỏi, đồng thời đưa tay cản Ngân Nguyệt khi nàng có ý định giết mỹ nhân kia.
Ngân Nguyệt chẳng hiểu sao bản thân cứ có cảm giác nghe lời khi Thiên yêu cầu, giống như trước đó nàng từng làm rất nhiều lần vậy.
Mỹ nhân kia thấy Thiên nhắc về con mình, nàng liền tức giận: “Ngươi biết con ta? Ngươi đã làm gì chúng rồi?”
Thiên quay sang một góc cười sảng khoái: “Haha, vậy là Lạc Hoàng Đế lại phải mang ơn ta rồi!”
Nụ cười như tự kỷ của Thiên khiến Ngân Nguyệt cùng mỹ nhân kia khó hiểu vô cùng.
… Bạn đang đọc truyện Tây du tại nguồn: http://truyensexhay.org/tay-du/
Khi thiên ở trong cơ thể Ngân Nguyệt, bên ngoài đại chiến kinh thiên. Những vị tướng quân ở khắp lãnh thổ sau khi được thông báo có kẻ địch đánh tới Hoàng Cung lập tức có mặt.
Số lượng không dưới 300 tên, trong đó quá nửa là cảnh giới Siêu Việt còn lại là cảnh giới Đại Thừa. Khí thế hung hãn này khiến chúng nữ Vạn Hợp Tông hoang mang vô cùng.
Các nàng tuy người đông nhưng ban nãy Mỹ Nhân Tuyệt Thế trận bị phá khiến các nàng bị thương sức mạnh suy giảm chỉ còn 7 phần.
Kẻ địch tuy ít nhưng tu vi chênh lệch quá cao, có thể đem các nàng đánh bại không mấy khó khăn.
“Tiễn đám yêu nữ này về với đất, để bồi táng cho những huynh đệ đã bỏ mạng… GIẾT!”
Khí thế hung hãn, những tướng quân đồng loạt gầm thét sau đó thì băng, lửa, đất đá, kim loại, khói đen, ánh sáng, sấm sét… hàng trăm đấu kỹ mạnh mẽ bùng nổ cùng một lúc, cả bầu trời rực sáng nhưng đêm giao thừa.
Trước thế công không thể cản phá của kẻ thù, chúng nữ chỉ biết hợp sức tạo ra một phòng ngự, dùng chính pháp lực trong cơ thể mình mà duy trì.
Ầm ầm ầm.
Hàng trăm chiêu thức mạnh mẽ va vào phòng ngự khiến phòng ngự do mấy ngàn nữ đệ tử vỡ vụn.
Thanh Trúc và Hồng Trúc đã hóa lại hình người cơ thể chi chít vết thương lớn nhỏ. Hai nàng cùng kết hợp tạo ra một phòng ngự bao bọc lấy cả hai rồi lao về phía nơi công kích của đối thủ mạnh nhất để tự bạo hòng gây ra chú ý để chúng nữ đệ tử có cơ hội bỏ chạy.
Nhưng không để họ hoàn thành tâm nguyện, một cổng không gian mở ra ngay trước mặt họ đem toàn bộ chiêu thức của đối thủ đi xuyên qua. Sau đó một cổng không gian khác xuất hiện ngay trên đầu những vị tướng kia.
Những chiêu thức đáng lẽ ra phải tấn công kẻ địch thì nay phóng ra từ cổng không gian trên đầu bọn họ.
Ầm ầm ầm…
Ầm ầm ầm…
Ầm ầm ầm…
Có kẻ kịp nhận ra lập tức phòng ngự, có kẻ tránh né, có kẻ trúng đòn thân xác bị đánh tan…
Ái Vân bước ra từ cổng không gian ấy, đôi mắt nàng chứa đầy tức giận sát khí bốc lên ngút trời.
Quay lại thời điểm lúc Vô Hạn cứu được Ái Vân, Minh Trúc, ba nữ đệ tử và Tuyết Linh.
Lúc đó các nàng đều bị dính phong ấn tu vi nên yếu đuối vô cùng. Nhưng bằng một cách hết sức ảo ma mà tác giả chưa giải thích thì Vô Hạn đã giải được phong ấn cho các nàng.
Ái Vân tu vi cao nhất nên mau chóng đem những người còn lại trở về Vạn Hợp Tông bằng cách mở cổng không gian.
Khi quay về Vạn Hợp Tông nàng tới tìm Tiểu Cúc đang dưỡng thai trong phòng.
Tiểu Cúc thấy Ái Vân về có một mình, nàng sinh nghi hỏi: “Thiên đâu?”
Ái Vân đem mọi việc nàng nghe được từ miệng Vô Hạn kể cho Tiểu Cúc. Tiểu Cúc nghe xong chỉ thoáng kích động sau đó rơi vào trầm tư.
Ái Vân Kích động, nước mắt rơi lã chã: “Ta sẽ báo thù… sẽ khiến Lạc Hoàng Đế sống không bằng chết. Tỷ mau đưa cho ta mượn thứ kia.”
“Muội suy nghĩ kỹ chưa?” Tiểu Cúc bỏi. Trong lòng nàng đã có tính toán.
Ái Vân gật đầu: “Ta suy nghĩ kỹ rồi.”
Thế là Ái Vân đem theo sự phẫn nộ tới gặp Lạc Hoàng Đế. Nàng nhìn xung quanh khung cảnh hoang tàn phế tích, nhìn thấy chúng nữ đệ tử đang co cụm chống địch. Nhìn Thanh Trúc Hồng Trúc thương thế đầy mình, nàng mở cổng không gian đưa tất cả về.
Sau đó nàng bay lên thật cao rồi nhìn thấy Mẫu Đơn và Trầm Hương đang bay lơ lửng giữa trời mà bảo vệ cho một con sói đang bị trói lơ lửng, trên đầu con sói là bóng dáng một người đang ngồi bất động.
Ái Vân tâm tình kích động, nàng vội vã lao tới nhưng bị Mẫu Đơn cản lại.
Ái Vân ánh mắt chuyển sang hình viên đạn hỏi: “Đó là phu quân của ta, ngươi là ai?”
Trầm Hương sợ rằng sẽ có chuyện nê liền đứng ra giải thích: “Bọn ta là người Lâu Chủ Bạch San San cử tới hỗ trợ Thiên.”
Sau đó Trầm Hương kể cho Ái Vân nghe tình hình hiện tại của Thiên, sau khi nắm được tình hình Ái Vân quay sang chỗ Lạc Hoàng Đế rồi nghiến răng: “Dám moi tim phu quân ta, ngươi chết chắc rồi.”
Mẫu Đơn không biết đang nghĩ gì, nàng liền giải bỏ giam giữ của mình đặt lên Lạc Hoàng Đế.
Lạc Hoàng Đế vừa được tự do liền bị Ái Vân lao tới. Cường giả Luân Hồi Cảnh đánh nhau thì độ khủng khiếp khỏi phải bàn.
Ầm ầm.
Va chạm mãnh liệt, Ái Vân đánh văng Lạc Hoàng Đế.
Nàng đưa bàn tay xinh đẹp lên trời, một quả cầu năng lượng màu hồng xuất hiện rồi bắt đầu lớn dần.
Quả cầu năng lượng là pháp lực tích tụ của Ái Vân. Nàng càng truyền pháp lực vào kích thước quả cầu càng lớn, trong mấy cái chớp mắt quả cầu đã to hơn cả nàng.
Khí thế mãnh liệt tỏa ra từ quả cầu khiến Lạc Hoàng Đế run rẩy, hắn cũng tạo ra một quả cầu màu vàng trong tay.
“Tên khốn, ngươi dám động tới phu quân của ta, ta cho cả cái Hoàng Văn Quốc của ngươi diệt vong.” Ái Vân gầm lên như mãnh thú, sát khí bốc lên chín tầng mây.
Đối phương có tới ba kẻ tu vi Luân Hồi Cảnh, Lạc Hoàng Đế không có biện pháp nào để giành chiến thắng. Nhưng trước khí thế của kẻ địch hắn không chùn bước, hắn còn phải hồi sinh cho thê tử.
Lạc Hoàng Đế tức giận đáp: “Ta cho ngươi chết trước.”
Rồi cả hai buông tay, hai quả cầu chứa đựng pháp lực khổng lồ lao về phía nhau. Một khi hai quả cầu này va chạm thì có lẽ một phần Hoàng Văn Quốc sẽ bốc hơi.
“Dừng lại!”
Thiên bỗng bay tới ngăn cản, Ái Vân thấy Thiên thì không quan tâm đang chiến đấu hay làm gì, chỉ thấy nàng ùa vào lòng hắn ôm thật chặt.
Thiên xoa đầu nàng nói: “Ngoan, thu lại chiêu thức của nàng đi ta có cách giải quyết.”
Ái Vân chớp chớp mắt: “Hắn đã moi tim chàng, hắn đáng chết.”
Thiên nói: “Nghe ta.”
Ái Vân ngậm ngùi gật đầu sau đó phất tay đem quả cầu năng lượng phát nổ ngay lập tức. Vụ nổ kinh thiên vang xa vạn dặm, cả một vùng trời chìm trong khói trắng.
Lạc Hoàng Đế thấy bây giờ mình quá đơn phương, nếu còn tiếp tục thì cũng không thể thắng, hắn cũng phất tay khiến quả cầu của mình phát nổ.
Thiên để Ái Vân lại, hắn bay về phía Lạc Hoàng Đế.
Lạc Hoàng Đế định ra tay giết Thiên khi có thể nhưng Thiên đã lên tiếng: “Ngươi bắt thê thử của ta, ta giữ linh hồn thê tử của ngươi… hòa nhé.”
Thiên trừng mắt: “Quả thực ta muốn giết ngươi sau những gì ngươi làm với người của ta, nhưng giết chóc chỉ gây thêm thù hận.”
Nghe vậy, Lạc Hoàng Đế nhất thời kích động.
Thiên đem một cái bình thủy tinh ra ném về phía Lạc Hoàng Đế nói: “Đây là linh hồn vợ ngươi đã được ta biến thành Yêu Hồn.”
Lạc Hoàng Đế nghe vậy cũng không tin, nhưng vẫn chụp lấy cái bình mà xem xét. Quả thực bên trong bình một linh hồn mang nét của hai người vợ hắn đang thiu thiu ngủ.
Lạc Hoàng Đế kích động hỏi: “Tại… Tại sao?”
Thiên nhún vai: “Ta có một vài khả năng đặc biệt. Ta có thể biến linh hồn thành Yêu Hồn, Yêu Hồn khi hấp thụ đủ linh hồn và tìm được thân xác của một con vật bất kỳ thì liền có thể hồi sinh trong thân phận là Yêu. Phải chi ta biết ngươi muốn hồi sinh thê tử rồi giúp thì đã không có xung đột nào xảy ra, mối quan hệ của hai bên cũng không đi đến nước này.”
Quay trở lại với lúc Thiên còn ở trong cơ thể Ngân Nguyệt và đang cùng mỹ nhân kia nói chuyện.
“Ta và Lạc Văn Minh, Lạc Vân có quan hệ khá tốt. Nếu người muốn thì ta sẽ giúp người có một thân xác hoàn toàn mới của riêng mình.” Thiên đề nghị.
Mỹ nhân kia cả kinh: “Ngươi có thể sao?”
Thiên gật đầu: “Đối với ta mà nói việc đó dễ như ăn bánh, chỉ cần người chịu rời khỏi cơ thể Ngân Nguyệt ta sẽ giúp. Còn nếu người cố chấp muốn chiếm lấy ta chỉ còn cách giao người cho Âm Binh.”
“Nhưng ngươi phải nói rõ giúp thế nào chứ?”
“Haha được rồi, ta sẽ biến người thành Yêu Hồn. Yêu Hồn dựa vào việc ăn linh hồn để tồn tại, linh hồn người hay động vật đều được… sau khi đến một ngưỡng nhất định thì Yêu Hồn sẽ tìm một con vật phù hợp để nhập vào từ đó tiếp tục tu luyện đến khi có thể hóa thành hình người… cả quá trình đó gọi là Luyện Yêu Hồn.”
Lạc Hoàng Đế nhìn bình thủy tinh trong tay, sau đó nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh, ánh mắt hắn chứa đầy nỗi buồn.
Thiên hiểu cảm giác Lạc Hoàng Đế lúc này, hắn lên tiếng: “Bây giờ nói gì cũng là quá muộn, dù ngươi sai khi bắt thê tử ta nhưng ta cũng không đúng khi đem người tới gây chiến.”
Nói rồi Thiên quay người bay về phía Ái Vân, cả hai bay về phía Ngân Nguyệt lúc này đã trở về hình người đang ngất lịm nằm lơ lửng giữa trời. Thiên bay tới ôm lấy nàng sau đó quay sang hướng Mẫu Đơn và Trầm Hương cúi đầu cảm tạ: “Cảm ơn hai vị đã ra tay tương trợ, nếu hai vị không bận gì thì mời về Vạn Hợp Tông chúng ta làm khách quý.”
Trầm Hương quay sang nhìn Mẫu Đơn như chờ đợi, Mẫu Đơn do dự vài giây rồi gật đầu: “Nếu Tông Chủ đã có lời thì ta cung kính chi bằng tuân lệnh.”
Thế rồi tất cả đều bước qua cổng không gian rồi biến mất. Để lại Lạc Hoàng Đế bơ vơ giữa trời, giữa đống hoang tàn đổ nát.
Hắn ôm lấy bình thủy tinh trong lòng, nước mắt lã chã trên gương mặt. Trong lòng hắn chứa đầy những cắn dứt, nhưng hắn không hối hận.
Cũng may hắn có thu xếp nên Lạc Văn Minh và Lạc Vân vẫn còn an toàn.
Nếu đúng như những gì Thiên nói thì hắn có cơ hội để gặp lại thê tử của mình. Vậy là từ kẻ thù không độ trời chung nay hắn lại phải mang ơn Thiên.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tây du |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Update Phần 216 |
Ngày cập nhật | 19/06/2022 11:36 (GMT+7) |