Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Tây du » Phần 213

Tây du


Update Phần 216

Phần 213: Quay Trở Lại Đấu Dược Giới

Ngày hôm sau, tại một cách rừng rậm rạp tại Sinh Huyền Quốc.

Hai bóng người từ trên cao hạ xuống.

Nơi đây là vị trí cổng vào của một không gian tên Đấu Dược Giới. Là nơi nhân vật chính của chúng ta học luyện dược thuật.

Khi Thiên tỏa ra pháp lực, cánh cổng không gian liền hiện ra. Không phải ai cũng làm được như vậy ngoài Dược Giới Chủ và những kẻ được Dược Giới Chủ cho phép.

Lúc Thiên ở trong Đấu Dược Giới đạt tới Ngũ Phẩm thì hắn đã được Dược Giới Chủ cho phép tự do ra vào Đấu Dược Giới.

Nhắc lại quãng thời gian đó Thiên có chút hoài niệm. Hắn quay sang nói với Ngân Nguyệt: “Đi thôi.”

Sau đó cả hai bước vào Đấu Dược Giới.

Mục đích của Thiên là gặp Dược Giới Chủ, nhân tiện gặp thêm những người hắn từng quen biết.

Đấu Dược Giới sau mấy năm quang cảnh vẫn vậy, Thiên và Ngân Nguyệt xuất hiện tại một đoạn đường vắng.

Vừa đặt chân tới đây, Thiên đã nhận ra đoạn đường này. Đi thẳng theo đoạn đường này sẽ tới Đan Gia, nơi khởi đầu cho quá trình luyện dược của hắn.

Nhắc đến Đan Gia, Thiên nhớ tới Đan Lão, Đan Chi, cùng những đứa trẻ của Đan Gia vì hắn từng có quãng ký ức bình yên ở đây.

Ngân Nguyệt khẽ đưa mắt nhìn quanh, không có thứ gì khiến nàng chú ý. Nàng tới đây vì Thiên muốn thế, lúc đầu nàng không muốn đi nhưng Thiên đã dỗ ngọt nàng rằng nếu ngoan tối về lại cùng nàng thức đến sáng.

Thiên tự giảm tu vi của mình xuống, sau đó còn khoác cho Ngân Nguyệt một chiếc áo choàng đen tới mũ chùm đầu có tai thú, hắn ân cần giải thích: “Gương mặt xinh đẹp này cần che lại, bằng không sẽ bị chú ý.”

Ngân Nguyệt mặt hơi đỏ lên, hai má phồng lên có chút không can tâm nhưng nàng vẫn để cho Thiên chùm mũ lên đầu mình, kế đó hắn còn đeo cho nàng một tấm lụa lên mặt chỉ để lộ hai con mắt.

“Chàng làm thế này chẳng phải dễ khiến người khác chú ý hơn sao?” Ngân Nguyệt vẫn để nguyên cho Thiên muốn làm gì thì làm, nàng hỏi.

Thiên đáp: “Kệ họ, miễn là họ không biết nàng xinh đẹp là được.”

Nói rồi hắn nắm tay Ngân Nguyệt dắt đi. Ngân Nguyệt khẽ lườm Thiên một cái, miệng nhỏ lầm bầm gì đó nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Đi được một lúc vừa nói chuyện vừa ngắm cảnh, cả hai tới một trang viên khá lớn. Đối với Thiên thì trang viên này không tính là lớn nhưng đối với một người bình thường thì là rất lớn.

Phía trước cổng lớn đề hai chữ Đan Gia.

Nhớ khi xưa Đan Gia chỉ là một ngôi nhà nhỏ, không ngờ đã phất lên thế này rồi. Thiên có chút cảm thán, sau đó đưa tay gõ cửa.

Một lát sau, cánh cửa lớn mở ra kèm theo một bóng hình thiếu niên chừng 13 – 14 tuổi chạy ra.

Thiếu niên có vẻ ngoài non nớt, ăn mặc không quá cầu kỳ đưa ánh mắt nhìn hai người bên ngoài: “Hai vị tìm ai?”

Thiên đáp: “Ta muốn gặp Đan Lão, phiền nhóc chuyển lời tới Đan Lão rằng Thiên tới gặp.”

Nghe Thiên xưng tên, sắc mặt cậu bé đại biến, miệng kinh hô: “Người là Thiên? Mấy năm trước chính người đã lấy tên giả là Đan Lâm đại diện cho Đan Gia thi luyện dược sao?”

Thiên cũng hơi ngạc nhiên khi thiếu niên này biết mình, chẳng lẽ tiếng lành đồn xa.

Hắn gật đầu: “Chính là ta.”

Thiếu niên tỏ ra hớn hở, sau đó vội mở cửa mời cả hai vào trong.

Khi cả hai bước vào Đan Gia, thiếu niên vội vã nói: “Phiền hai vị chờ một lát, ta đi báo với Đan Lão.”

Nói rồi thiếu niên chạy mất hút, một lát sau thiếu niên cùng một ông lão già râu tóc bạc phơ xuất hiện. Ông lão với vẻ hớt hải đi nhanh về phía trước.

Khi đôi mắt già nua nhìn thấy bóng hình thanh niên cao lớn khôi ngô, gương mặt tỏ ra kích động vui sướng không nhịn được, khóe mắt có chút cay cay.

“Thiên… là ngươi sao?” Đan Lão tiến đến, nhìn thanh niên trước mặt so với mấy năm trước ngoài việc cao hơn ra thì không có mấy phần khác biệt.

Thiên chắp tay cung kính: “Đan Lão, ngài vẫn khỏe chứ!”

“Đúng là ngươi rồi, lão vẫn khỏe… hahaha.” Đan Lão cao hứng cười lớn một tiếng, tiến đến vỗ vai Thiên lắc mấy cái như để kiểm tra xem có đúng là Thiên hay không.

“Năm đó nhờ có ngươi mà Dược Giới Chủ đã cân nhắc Đan Gia chúng ta, vì vậy mà việc làm ăn thuận lợi Đan Gia phất lên như diều gặp gió.” Đan Lão xúc động nói, sau đó đưa mắt nhìn sang thiếu nữ che mặt bên cạnh Thiên.

Thấy lão già nhìn mình, Ngân Nguyệt cũng nhìn lại rồi khẽ cúi đầu lễ phép.

Thiên liền giới thiệu: “Đao Lão, đây là Ngân Nguyệt thê tử của ta.”

Nói rồi hắn quang sang bảo Ngân Nguyệt bây giờ có thể tháo mũ và lụa che mặt ra được rồi.

Đan Lão ngây ngốc khi chứng kiến nhan sắc động lòng người của Ngân Nguyệt, lão lắc đầu thở dài một hơi: “Vậy mà đã có thê tử rồi… không sao không sao! Chúng ta vào trong nói chuyện.”

Lâu ngày không gặp, Đan Lão kể cho Thiên nghe rất nhiều chuyện. Nhất là chuyện Đan Gia từng bước đi lên khẳng định tên tuổi. Bây giờ có thể xem là một thế lực khá lớn tại Đấu Dược Giới này.

Sau đó lão hỏi về Thiên, về thời gia qua hắn đã đi đâu làm những gì. Thiên vui vẻ kể cho Đan Lão nghe, những gì nên kể thì hắn kể còn những gì không cần thiết thì hắn bỏ qua.

Nhìn thanh niên khí chất hơn người, tu vi thâm sâu trước mắt. Đan Lão biết hắn cũng đã có những thành tựu nhất định, chỉ là lão không tin rằng thanh niên này mấy năm trước còn phải đến xin lão học dược thuật.

Cả hai đang nói chuyện rất vui vẻ, bỗng nhiên từ bên ngoài bước vào một thiếu nữ khoảng chừng 20 tuổi dung nhan xinh đẹp dáng người cân đối ngực nở eo thon mông căng tròn dưới lớp y phục có chút bó sát màu xanh lam.

Thiếu nữ bước vào, ánh mắt nhìn thẳng phía Thiên, gương mặt kích động môi đỏ khẽ hấp háy: “Thiên!”

Mấy năm trôi qua, Đan Chi đã trở thành một nữ nhân xinh đẹp thành thục. Nàng cũng đã là Tứ Phẩm Luyện Dược Sư, tài nghệ không thể bàn cãi. Với tài và sắc như vậy hiển nhiên có rất nhiều nam nhân theo đuổi nàng và muốn cưới nàng làm vợ.

Có điều Đan Chi sớm đã có người trong lòng, người ấy tuấn tú phi phàm, tài năng vượt trội.

Đan Chi giấu đi vẻ mặt kích động, bình ổn hơi thở rồi chậm rãi bước vào: “Ông nội, người cho gọi con ạ!”

Đan Lão gật đầu nói: “Phải phải, con xem ai tới này.”

Thiên quay sang nhìn Đan Chi, thứ hắn chú ý đầu tiên vẫn là bộ ngực lớn của nàng. Đan Chi thể hiện ra một gương mặt tươi cười sau đó lịch sự nói: “Nghe tin ngươi ghé thăm ta đã tới đây ngay. Mấy năm không gặp ta sắp không nhận ra ngươi rồi.”

Thiên đáp: “Còn ngươi thì vẫn to… à nhầm cũng xinh đẹp lên không ít, chắc chắn đã làm biết bao nam nhân điên đảo.”

Thiên khen Đan Chi xong thì bỗng rùng mình khi bắt gặp ánh mắt hình viên đan của Ngân Nguyệt.

“Còn vị này là?” Đan Chi nhìn sang Ngân Nguyệt dò hỏi.

Thiên định giới thiệu nhưng Ngân Nguyệt đã cướp lời, nàng đứng dậy hơi cúi đầu lịch sự nói: “Tên tên Ngân Nguyệt, là thê tử của Thiên. Rất vui được gặp Đan cô nương!”

“Thê tử sao! Thiên ngươi thật có diễm phúc a, khi có một thê tử xinh đẹp như vậy.” Đan Chi quay sang Thiên cười nói.

Thiên lại ngửi thấy mùi toang ở đây, hắn liền đổi chủ đề quay sang nói với Đan Lão: “Hôm nay tới đây biết Đan Lão còn khỏe mạnh, Đan Gia phát triển thịnh vương ta rất vui. Ta còn có việc quan trọng hơn cần làm, xin phép cáo từ!”

Nghe vậy, sắc mặt Đan Lão và Đan Chi khẽ biến. Đan Lão ho khan muốn giữ hắn lại lâu hơn: “Dù gì cũng lâu không gặp, ta cũng cho người chuẩn bị tiệc rượu rồi hay là ngươi ở lại dùng bữa đi đã.”

Thiên cười khổ: “Ý tốt Đan Lão ta xin nhận, có điều ta thực sự có việc không thể chậm trễ, khi khác ta lại ghé qua.”

Đan Chi chậm rãi đi tới chỗ Ngân Nguyệt, ánh mắt cả hai nhìn nhau có vẻ bình thường nhưng không bình thường chút nào.

“Nguyệt cô nương, Thiên có ơn đối với Đan Gia chúng ta, cô nương là thê tử của hắn hiển nhiên cũng là diễm phúc của chúng ta nếu có thể tiếp đãi hai người chu đáo.” Đan Chi nói, ánh mắt nàng nhìn như là đang thách thức.

Ngân Nguyệt khẽ gõ gõ ngón tay lên thành ghế, một hình tháp nhỏ bằng băng từ từ xuất hiện, không khí xung quanh cũng dần trở lên lạnh lẽo.

Đan Chi sắc mặt khẽ biến, hiển nhiên nàng nhận ra tu vi của Ngân Nguyệt cao hơn mình khá nhiều.

Ngón tay thon thả của Ngân Nguyệt khẽ chạm vào đỉnh tháp nhỏ, tháp nhỏ lập tức vỡ vụn rồi tan thành những hạt sương lạnh buốt. Ánh mắt nàng chứa khí lạnh nhìn Đan Chi nói: “Lòng tốt của Đan cô nương ta nào dám từ chối, để sau khi xong việc chúng ta sẽ quay lại.”

“Đan Lão, ta xin phép!” Thiên cười khổ, sau đó nắm tay Ngân Nguyệt dắt nàng ra ngoài.

Đan Lão lắc đầu thở dài, Đan Chi đi theo tiễn khách.

Thiên chùm mũ và đeo lụa lên mặt cho Ngân Nguyệt xong, quay lại chào Đan Chi một tiếng. Hắn định rời đi thì Đan Chi bỗng gọi: “Chờ chút đã Thiên.”

Thiên quay lại: “Sao thế?”

Đan Chi hơi ấp úng: “Đã mấy năm rồi… ngươi có tin tức gì của Thần Vũ không?”

Thiên nét mặt tươi hẳn lên khi hắn biết người mà Đan Chi để ý là Thần Vũ chứ không phải mình. Hắn cười một cái rồi đáp: “Hắn vẫn khỏe, nếu ngươi muốn ta sẽ nói với hắn rằng ngươi đang chờ hắn haha.”

Nói rồi Thiên bế Ngân Nguyệt lên rồi nhún chân một cái bay thẳng lên trời để lại một cơn gió lớn khiến Đan Chi phải choáng váng một phen.

“Hắn bay được? Hắn là cường giả Kim Cang Cảnh.” Đan Chi kinh hô, việc này quá sức tưởng tượng đối với nàng.

Đan Lão cũng đi tới bên cạnh Đan Chi, sau đó cảm thán nói: “Tên nhóc đó hiện tại ta sợ rằng có thể san bằng cả Đan Gia trong một chiêu, không thể tin được hắn từng là kẻ tới xin ta dọc dược thuật năm đó.”

Đan Chi hơi hơi gật đầu, nàng cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ nói nhỏ một câu: “Hắn thật phi thường.”

Đan Lão nhìn cô cháu gái phổng phao xinh đẹp nhưng không chịu gả đi, cũng hiểu ra chút nguyên do. Gương mặt lão trầm xuống: “Năm đó đã định sẽ gả con cho hắn, ai ngờ hắn đi quá nhanh.”

Đan Chi gương mặt khẽ ửng đỏ, thanh âm có chút xấu hổ: “Ông này, con không có cảm tình với hắn.”

Thiên bế Ngân Nguyệt bay thẳng về phía một ngọn núi cao cách Đan Gia mười mấy dặm. Ngân Nguyệt từ đầu đến cuối đem bộ mặt phụng phịu làm Thiên không khỏi cười khổ.

“Chàng vui lắm sao mà cười?” Ngân Nguyệt lườm Thiên.

Thiên đáp: “Ta vui vì nàng nghen đó!”

“Ai thèm nghen!”

“Ừ nàng không ghen, nhưng Đan Chi không có ý gì với ta đâu nên nàng khỏi lo.” Thiên cười tủm.

Ngân Nguyệt hừ lạnh: “Chàng không phải nữ nhân sao mà hiểu được.”

Sau khi tới đỉnh núi, Thiên đặt Ngân Nguyệt xuống sau đó ngồi xếp bằng. Pháp lực của hắn tỏa ra để kêu gọi một người xuất hiện.

Lại nói về chuyện Ngân Nguyệt mất trí nhớ, Thiên quả thực muốn biết trong thời gian qua nàng đã trải qua những gì, hơn thế nữa hắn cũng muốn biết Thiên Địa Hồng Hoang hiện giờ ra sao.

Hắn muốn biết sau khi mình bị bắt lên Thiên Giới thì Thiên Địa Hồng Hoang đã xảy ra chuyện gì dẫn tới việc Ngân Nguyệt và Tuyết Linh có thể ra ngoài. Điều này rất quan trọng vì nó có thể là tiền đề để Thiên tìm được tung tích của Phượng Vũ, Tô Mị, 001…

Trong tất cả những kẻ Thiên từng quen biết và có thể nhờ vả, chỉ có một người hắn nghĩ là đủ khả năng có thể giúp Ngân Nguyệt lấy lại trí nhớ.

Chẳng mấy chốc, trên bầu trời xuất hiện một thân ảnh nam nhân, ngoại hình tuấn tú phiêu dật, tóc trắng dài ngang lưng. Không ai khác ngoài Dược Giới Chủ.

Dược Giới Chủ đã cảm nhận được sự có mặt của Thiên ngay từ khi hắn tiến vào, chính vì biết là Thiên nên hắn mới không xuất hiện sớm. Cho đến khi Thiên dùng pháp lực gọi thì Dược Giới Chủ mới chịu xuất hiện.

“Chỉ mấy năm, một tên nhóc yếu ớt lại có được tu vi ngang hàng với ta, quả thực là mở mang tầm mắt.” Dược Giới Chủ bước đi chậm rãi giữa không trung, từ từ hạ xuống đỉnh núi.

Nhìn nam nhân tuấn tú phiêu dật, Ngân Nguyệt ánh mắt khẽ liếc một cái.

Thiên đứng dậy, hai tay chắp lại cung kính chào hỏi: “Dược Giới Chủ, lâu rồi không gặp.”

Dược Giới Chủ đặt chân xuống mặt đất, nở một nụ cười thân thiện nhìn qua một lượt Thiên từ trên xuống dưới sau đó cảm thán: “Nguyên Anh Kỳ, ngươi bất quá chỉ mới có 21 – 22 tuổi thôi đó! Thiên phú bậc này lần đầu ta được gặp qua.”

Thiên gật gù: “May mắn mà thôi, Dược Giới Chủ quá khen.”

“Khiêm tốn làm gì! Hửm, nữ nhân này là…” Dược Giới Chủ cười cười sau đó quay sang Ngân Nguyệt rồi hỏi.

Thiên liền nói: “Đây là Ngân Nguyệt thê tử của ta, hôm nay tới đây mạo muội xin Dược Giới Chủ chiếu cố.”

Dược Giới Chủ lại đưa mắt lướt qua Ngân Nguyệt một lượt, hắn dùng pháp lực kiểm tra sau đó nghi hoặc hỏi: “Nữ nhân này… mất trí sao?”

Bị người khác nhìn, Ngân Nguyệt có chút khó chịu.

Thiên ngạc nhiên, không ngờ Dược Giới Chủ lại cao tay như vậy chỉ cần nhìn lướt qua đã phát hiện ra bệnh.

“Đúng vậy, phiền Dược Giới Chủ giúp đỡ. Ngài muốn gì ta cũng có thể đáp ứng!” Thiên vội vã nói, sau đó còn đưa ra cái giá.

Dược Giới Chủ nghiêm túc: “Khoan nói tới bồi đáp, ta có thể nhìn ra bệnh của nữ nhân này nhưng cách chữa thì ta không chắc.”

Thiên sắc mặt ngưng trọng: “Nàng ấy rốt cuộc sao mà mất trí?”

Dược Giới Chủ im lặng một lúc, sau đó đáp: “Căn bản trí nhớ của nàng ta vẫn còn, chỉ là bị phong ấn lại. Với bản lĩnh của ta chỉ có thể nhìn ra chứ không đủ sức giúp đỡ, thật xin lỗi!”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Thông tin truyện
Tên truyện Tây du
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện xuyên không
Tình trạng Update Phần 216
Ngày cập nhật 19/06/2022 11:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Nguyệt Kiều sư nương - Tác giả Hoa Trâm Tử
Hồng Vị Sương Tiểu bình sứ vỡ toang, La Phong hất tay đem một viên đan dược từ trong đó kéo ra. Viên Hàm Xuân Dương đan có màu xám tro lơ lửng trong lòng bàn tay hắn một hồi rồi nhanh chóng bị nuốt chửng. Ngay sau đó từ trong nội thể một luồng linh lực bạo loạn đem toàn thân La Phong làm cho tê...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bố chồng nàng dâu Truyện cổ trang
Thằng đểu và con đĩ
Đến chiều hai đứa dẫn nhau xuống biển. Em trong bộ bikini màu cam nổi bật. Vòng eo thon của em với cặp mông căng tròn hút mọi ánh nhìn bất cứ đâu em đi qua. Vòng 3 của em là thứ tôi thích nhất. Thỉnh thoảng tôi còn lấy làm gối nữa chứ. Hai đứa vùng vẫy trong làn nước trong xanh của biển. Em...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện sex có thật Truyện teen
Bố chồng dụ con dâu
Quay lại cảnh với Diễm Ngọc... Diễm Ngọc thấy mẹ kế của mình kể vậy thì nói: Hả Cái gì cơ? Bố phát hiện ra dì Nga và Tuấn chồng con sao? Khuôn mặt ngạc nhiên của Diễm Ngọc dường như có chút ngỡ ngàng kèm theo sự thảm họa. Hồng Nga trả lời: Ưm! Mẹ cũng không biết nữa, và mẹ không...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố chồng nàng dâu
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân