Đã vậy hắn còn đi qua đi lại gần 2 vòng, ngó bên phải nhìn bên trái… Sau cùng tiến vào gõ cửa… Tay chưa đụng, cánh cửa đã mở ra… Trước mắt là một gương mặt quen thuộc khiến hắn sửng sốt, định lên tiếng hỏi thì quả đấm đã bay vào mặt… Tá hỏa tam tinh, hai mắt hắn nổ đom đóm. Lỗ mũi cay xè… Chưa hết, giữa hai đùi bị một đạp… đau quá… hắn quỵ xuống, ngã lăn cù trên mặt đất.
– “Ê… Ê… Là tui…”Cố nhịn đau… Đức Chủ tịch muốn chửi “Đụ mẹ đéo bà” con nhỏ Đan Thùy này nhưng cố giữ hình tượng đành phải nuốt xuống bụng… miệng la bài hải. Nón, kiếng văng ra…
– “Đức Chủ tịch… Sao lại là anh?” Nhìn “bad guy” đang nhăn mặt… Đan Thùy sửng sốt, phía sau Oanh Oanh và Lan Chi đan trợn mắt há mồm.
Hôm nay có việc riêng cần làm nên Lan Chi xin nghỉ buổi chiều. Đan Thùy với tư cách Trung úy đến xin gặp Oanh Oanh để tìm hiểu nàng biết gì về Thúy Liễu. Cả ba đang chuyện trò thì Đan Thùy thấy có kẻ khả nghi lượn qua lượn qua lượn lại trước nhà, nàng liền theo bài bản đề cao cảnh giác và rồi hắn đến gõ cửa… Chuyện xảy ra thì không cần phải nói nữa.
– “Chuyện này tôi phải hỏi cô mới đúng… Cô tới đây làm gì? Ây da…” Hắn “rên”… vì đau nên mặt nhăn như đít khỉ. Lan Chi, Oanh Oanh đến hai bên đến đỡ hắn đứng dậy…
– “Tôi đến thăm dò tin tức mà…” Đan Thùy ủy khuất đáp. Trong bụng lo lo… Cái này có tính là hành hung cán bộ lãnh đạo? Không nha… Hắn thần thần bí bí, lấm la lấm lét như tên trộm…
– “Thăm dò cái con khỉ khô… rõ ràng là muốn ám sát lãnh đạo đây mà…” Đức nói lẫy… Cũng may là không trúng ngay thằng em… Nếu không thì khổ rồi.
Nhìn bộ dáng của hắn bây giờ… Đan Thùy, Lan Chi, Oanh Oanh cúi mặt… Vai run run hình như đang cố nín cười.
– “Vậy hỏi ra được cái gì chưa… Ây da… Để tui ngồi xuống trước đã… Cô nha… không cần mạnh tay mạnh chân như vậy chứ hả… Không được đâu à… Đàn ông con trai biết cô có tính vũ thê như vậy thì khó mà lấy chồng… Nhưng cô yên tâm đi… Tôi sẽ không nói ra ngoài…” Đức ra dáng lãnh đạo “giáo huấn” thuộc hạ.
– “Ha ha hi hi…” Không thể nhịn cười được, Đan Thùy, Lan Chi, Oanh Oanh cười ra nước mắt… Ai cũng hiểu hắn không muốn có người biết hắn bị Đan Thùy cho ăn đấm và đá ngay chỗ đó… nhưng làm ra vẻ vì tương lai hạnh phúc của người khác.
– “Không hiểu các cô cười cái gì… Ụa. Quên nữa… Lan Chi, sao chị ở đây?” Bị nhìn thấu tim đen… Đức đánh trống lảng.
– “Tôi ở đây mà… Oanh Oanh là bạn tôi” Lan Chi mỉm cười.
– “Thì ra là vậy… Đúng là xúi quẩy mà” Đức thầm than, hắn vì muốn biết Oanh Oanh ở chỗ nào cho nên tốn khá nhiều công sức hỏi, ai ngờ tránh dễ tìm khó.
– “Anh tới đây làm gì…” Đan Thùy thắc mắc hỏi…
– “Cũng như cô thôi… Tôi tới tìm cô này” Hắn chỉ Oanh Oanh.
– “Anh tìm tôi?” Oanh sửng sốt…
– “Cũng không cần giả dạng thần thần bí bí như vậy… Đóng phim à?” Đan Thùy trề môi, trả thù hắn dám nói nàng có tướng “vũ thê” khó lấy chồng.
– “Chờ chút… “Hắn đến bên cửa, nhìn ra ngoài quan sát rồi quay trở vào…”Tôi tới đây tìm cô là muốn dò hỏi một chút chuyện, nhưng sợ cô có phiền phức sau này nên bất đắc dĩ phải làm như vậy.
– “Phiền phức? Tôi đâu có làm gì đâu à.”Nghe hắn nói, Oanh cả sợ…
Đan Thùy sửng sốt… Lời nói của hắn không hẳn là vô lý… Mình đã quá sơ xuất rồi. Chuyện nàng dò hỏi các chiến sĩ CA về vụ Bí Thư Dũng bị đụng xe, tuy rất âm thầm nhưng không thể nói là không ai biết. Hôm nay nàng tìm tới Oanh Oanh mục đích là tìm chút manh mối về Thúy Liễu. Chuyện này nếu hung thủ coi trọng thì chẳng khác nào chính mình đã đẩy Oanh Oanh vào trong tình trạng nguy hiểm?
– “Xin lỗi nha chị… Là sơ xuất của tôi…”Đan Thùy nhận ra sơ sót của mình… lẽ ra nàng phải âm thầm tiếp xúc với Oanh Oanh mới phải…
– “Không… không có gì” Oanh Oanh nói như mếu…
– “Vậy bây giờ Oanh Oanh phải làm sao?” Lan Chi cũng cảm thấy lo lo… Nàng ở chung với Oanh, có thể nào bị liên lụy?
– Vậy thì còn tùy cô biết được bao nhiêu về Thúy Liễu… Nếu tôi thấy quan trọng thì người khác cũng thấy quan trọng… Nghỉ tới đây, Đức chợt động tâm cơ… phải ha… Hay là tung tin vịt để dụ rắn xuất động? Nhưng không dược, rủi ro có chuyện gì thì không nên…
– “Những gì tôi biết… tôi đã nói hết với xếp Thùy rồi…” Oanh Oanh sợ hãi nói.
– Vậy à… ừm… Nhưng tôi muốn biết thêm… Chẳng hạn như quan hệ đời sống vợ chồng của Thái Hữu Cơ và Thúy Liễu… Bạn bè thân… Người tình chẳng hạn… Nghe nói Thái Hữu Cơ là người phong lưu… Vậy Thúy Liễu thì sao… Nói tóm lại cô thấy gì có thể giúp đỡ cuộc điều tra thì đừng ngại…
Nghe hắn nói… Oanh Oanh trầm ngâm…
– “Ây ui…” Đức nhăn mặt… còn chút đau nơi chỗ bị Đan Thùy đấm…
– “Uống nước nè” Lan Chi đưa cho hắn ly nước lọc…
– “Sorry… Tui không phải cố ý đâu à…” Thấy hắn lườm mình… Đan Thùy cố nhịn cười thầm nghỉ…”Cái tên này… Là đàn ông mà… Sao nhỏ mọn vậy.”
– “Tôi nhớ mang máng có lần…” Nói tới đây Oanh ngập ngừng…
– “Hả? Cô nhớ được gì rồi sao? Nói đi… Biết đâu có thể sẽ giúp được…” Đức hy vọng.
– “Có lần tôi nghe Giám đốc Sơn nói chị Liễu và Phó Chủ tịch Hoàng…” Nói tới đây Oanh ngừng lại… Nàng đang hổ thẹn, quan hệ giữa nàng và Trần Ngọc Sơn cũng mờ ám mà…
– “Phó Chủ Tịch Hoàng?” Đức nhíu mày… Là ai vậy?
– “Là Phó Chủ Tịch tỉnh Nguyễn Xuân Hoàng…” Đan Thùy nhắc nhở… Đây là một manh mối quan trọng… Trong lòng hổ thẹn, nàng là Trung úy CA, của tổ điều tra mà lại quên mất điểm này…
– “Vậy à…” Đức tiu nghỉu… Tuy là manh mối quan trọng nhưng cũng không giúp ích được gì. Đặt giả thuyết Phó Chủ tịch Hoàng là người tình của Thúy Liễu, có thể đến gần cô ta nhưng lấy lý do vì để giết Thúy Liễu? Rồi hình ảnh tủ sắt trống rỗng hiện lên trong đầu… Có thể nào muốn độc chiếm? Khó mà biết được…
– “Nà… Vậy. Oanh Oanh có nguy hiểm gì không?” Lan Chi lo ngại.
– “Không có đâu, yên tâm đi… Tuy đây là manh mối quan trọng nhưng tôi nghỉ cũng có người khác biết… Cô Oanh cảm ơn nhiều…” Hắn đi ra cửa.
– “Nè… nè…” Lan Chi bước vội theo. Nàng sực nhớ chuyện gì…
– “Hả… Chuyện gì?”.
– “Anh… Oanh Oanh muốn tìm việc khác làm… không muốn đi dạy nữa… Anh giúp dùm đi” Lan Chi nói nhỏ, vừa đủ để hắn nghe. Hiện nay trong ủy ban có nhiều chỗ trống, Oanh có thể làm việc ở vị trí cũ của nàng.
– Chị bây giờ là Phó Chánh văn Phòng mà… Thôi vậy nha… Bye.
– “Khoan… Tôi đi theo anh… Chị Oanh, chị Chi… cảm ơn nhiều” Đan Thùy bước vội theo, nàng biết tên này có cái gì muốn giấu… Không dễ đâu, vì vậy muốn bám theo.
– “Theo tôi làm gì? Chúng ta không quen thân lắm đâu… Đi làm việc của cô đi”Đức gạt phăng…
– “Đừng làm bộ làm tịch… Tôi không ngu đâu… Anh có gì muốn giấu…” Đan Thùy lì lợm.
– “OK… Vậy chúng ta đi mướn phòng… Có đi không?”… Đức Chủ tịch nham nhở bá đạo nói…
– “À được”… Má thoáng đỏ hây hây, Đan Thùy thản nhiên gật đầu…
Oanh Oanh, Lan Chi sửng sốt nhìn nhau… Chủ tịch huyện này cái gì hình như cũng dám nói… Ai dè nữ Trung úy này cũng không phải thứ hiền. Đúng là tám lạng với nữa cân a…
Thật ra khi nói như vậy Đan Thùy cũng rung lắm đấy, nàng chưa từng làm chuyện đó, khi ở chung với bạn trai, nàng chỉ cho hắn bóp trên sờ dưới, đôi khi đặc biệt một chút thì làm bằng tay để giúp hắn xả stress… Nhưng Thủ trưởng Mai Thảo và Xếp Xuân Mai nói với nàng đừng bao giờ tỏ ra nhút nhát e thẹn với người này, càng e thẹn thì càng bị hắn ăn hiếp, đè đầu… Đối với hắn phải bốp chát sừng sộ mới được.
Có điều là khi hai vị Thủ trưởng khen đáo để tên này… Nói hắn có khiếu trong việc điều tra, thông minh, táo bạo. Nếu hắn chịu vào ngành CA sẽ là nhân tài của quốc gia… Việc này khiến Đan Thùy không phục. Nhưng sự việc hôm nay nàng quả thật cảm thấy mình hình như kém hắn nên mới có ý định đi theo coi hắn có ý đồ gì để “học hỏi”… Cho nên mới bấm bụng lì lợm… Nếu hắn làm tới thì chạy… đau có mất mác gì.
– “Cô”… Đức á khẩu… trợn mắt. Con nhỏ này mấy ngày trước còn e lệ lắm mà, sao hôm nay bạo vậy.
– “Hehe… Tui hiểu rồi, cô muốn học chút mánh lới chứ gì… không phải là không được… Nhưng không phải là hôm nay. Vầy đi… Khi nào đi điều tra chuyện này… Tui kêu cô… Nà… Đừng có đi theo hoài nha… Tui trở mặt đó…” Hắn hùng hổ hăm dọa… quay lưng bước đi…
– “Là anh nói đó nha… đừng có nuốt lời…” Đan Thùy nói với theo.
– “Ây… được rồi… cô thật là phiền…” Chủ tịch Đức mỉm cười đểu… Tui không nuốt lời nhưng tui có tật hay quên… Nuốt lời và quên là hai chuyện khác nhau nha… Hắc hắc hắc.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensexhay.org/thang-duc-quyen-2/
– “Hồi nãy biết mình nói gì với hắn không? Hihi… Nếu Oanh muốn… Oanh có thể đến làm ở phòng tài chính huyện… chỗ của mình…”
Đức và nữ Trung Úy Đan Thùy huyên náo một hồi rồi đi. Lan Chi sung sướng báo tin cho bạn. Phải nói là hãnh diện mới đúng. Từ lúc tốt nghiệp đến giờ, nàng cảm thấy bây giờ mới có chút tiếng nói… Trước kia nàng cầu cạnh người khác để có được hợp đồng giáo viên, bây giờ nhờ hắn mà nàng là Phó Chánh văn phòng của một huyện. Khác biệt một trời một vực. Vừa lên tiếng, hắn liền gật đầu để Oanh Oanh đến làm việc ở ủy ban. Tuy không là chuyện lớn lao gì nhưng Lan Chi cảm thấy hãnh diện khi giúp được bạn.
– “Lan Chi… cảm ơn nhiều…”Oanh cảm động… Trước kia là phu nhân của Trưởng CA thành phố Cao lãnh, được nhiều người coi trọng, nàng không nghỉ hôm nay nàng có tình cảnh này… Đúng là 30 Năm Hà Đông 30 năm Hà Tây…
– Giữa hai đứa mình có cùng chung cảnh ngộ phải giúp đỡ lẫn nhau. Không cần phải khách sáo mà.
– “Ừm… À nè… Mình không ngờ Chi quen thân với Đức Chủ tịch… giữa Chi và anh ta… hi hi. Có gì không vậy”?
– “Ây da… Bậy nà… Anh ta là học trò của anh mình… Là như vầy…” Chi kể…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensexhay.org/thang-duc-quyen-2/
Căn Biệt thự hẻo lánh của Trưởng ban Hằng hôm nay có khách Vip. Trương Hạo Nam nhiệt tình cổ vũ khi biết Bí Thư Tỉnh Ủy và Phó Chủ tịch Tỉnh của Hà Tĩnh đang là khách của bà xã mình. Trong quan trường, bạn nhiều thì tốt, nhất là rất có thể Bí Thư Ngọc Lệ sẽ là nhân vật số “1” của nếu không là Bộ Công Thương thì cũng sẽ là Bộ Xây Dựng trong thời gian gần. Nếu là như vậy thì quan hệ thân thiết với Bí Thư Lệ sẽ có rất nhiều lợi ích… Hạo Nam biết mặc dù mình là con của nguyên Thủ tướng nhưng không thể vì thế mà coi nhẹ các quan hệ khác được. Không ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra ngày mai. Hiện nay, người ngoài nhìn con đường thăng tiến của lão, có lẽ thấy vững chắc, hâm mộ nhưng bản thân Hạo Nam vẫn lo sợ, lão thấy rất là bấp bênh.
Trương Hạo Nam biết cha mình đã có tuổi… Nhân sinh thất thập cổ lai hy. Hơn nữa, nguyên Thủ tướng năm nay đã tám mươi mấy rồi… Có thể ra đi bất cứ lúc nào, nói không chừng đêm ngủ rồi mãi mãi không tỉnh. Thế thái nhân tình, người đi thì trà lạnh. Một khi cha mình ra đi thì rất có thể cái ghế Bí Thư sẽ vuột khỏi tầm tay, đây là điều Hạo Nam đang lo lắng. Hơn nữa gần đây có người đang nhắm vào ông khiến Trương hạo Nam cảm thấy bất an. Vì vậy khi thấy bà xã móc nối được quan hệ với một Bộ trưởng tương lai. Hạo Nam dĩ nhiên là mừng rỡ vì nếu có thể thêm một đồng minh là thêm một phần lực lượng.
Trưởng ban Hằng thì khác, bà đã suy nghĩ kỷ rồi. Chồng bà, Trương Hạo Nam khả năng rất giới hạn, nếu không có người cha là nguyên Thủ tướng thì có lẽ không trèo lên được vị trí Chủ Tịch Tỉnh như ngày hôm nay. Sau này nếu lên được Bí thư thì chưa chắc là chuyện tốt… Nếu là như vậy, thôi thì cứ để tự nhiên. Mọi việc cứ giao cho CA. Hằng biết Trưởng CA của Thành phố Cao lãnh và huyện Lấp Vò là người của hắn nên bà yên tâm phần nào. Chỉ cần không ai có thể “thao tác” được thì mọi việc sẽ đâu vào đó. Vì vậy không bận tâm suy nghĩ nhiều chi cho mệt. Chuyện Hằng bận tâm là quan hệ phức tạp giữa mình và quan hệ của hai đứa con gái với hắn. Hằng cảm thấy ghiền hắn. Chỉ có hắn mới thỏa mãn được khát vọng thầm kín của nàng. Aiz…
– “Có tâm sự à?” Thấy Thúy Hằng có vẻ đăm chiêu… Ngọc Lệ hỏi. Sau buổi trực tuyến, bà cùng Diễm và Hà xuống đây “nghỉ dưỡng”…
– “Tâm sự gì chứ… ừm… không dấu chị… Aiz…” Hằng ngập ngừng không biết phải mở đầu câu chuyện như thế nào.
– “Có phải cảm thấy tội lỗi không?” Diễm ngồi kế bên… mỉm cười…
– Hằng à… Chị hiểu em… Lúc đầu chị cũng có tâm trạng như em, nhưng sau đó, chị suy nghĩ kỷ lại… cuộc đời ngắn ngủi, trăm năm có ba vạn sáu ngàn ngày. Mà mình có được trăm năm đâu, đến 70 là già khú đế rồi. Chúng ta còn được mấy năm nữa, chị thì sống cho chị. Không phải cho người khác. Quan niệm đạo đức là con người đặt ra mà thôi. Chi quan niệm miễn là mình không phóng hỏa giết người là được. Mọi chuyện khác… Ngọc Lệ này không quan tâm…
– Ha ha… đúng vậy… Cheers… Hà hưởng ứng… Nâng ly rượu trên tay uống cạn… Cuộc đời là như vậy. Sống cho mình hay cho người khác tùy mình quyết định.
– “Sao hả? Thông suốt chưa? Nếu đã thông suốt thì cheers…” Diễm đưa ly rượu của mình ra… ánh mắt nhìn Hằng mong đợi…
– “Cheers… Em theo các chị…” Hằng như được cởi mở tấm lòng… Đúng vậy, nàng sống cho nàng… Hai đứa con gái… Phương Linh, Thanh Tình có cuộc sống của chúng… Xem ra mình hủ lậu hơn bà già chồng.
“Đing… đong…” Có tiếng nhấn chuông… Qua cửa sổ, bốn người đều nhìn xuống, thấy có chiếc xe dừng ngoài cửa. Biết là hắn… Hằng bấm nút trên tường, cửa mở, Đức chạy xe vào. Cánh cửa đóng lại…
Thường thì Biệt thự có hai người coi sóc, quét dọn trong ngoài nhưng Hằng cho họ tiền về quê nghỉ một tuần, vì vậy trong biệt thư chỉ có 5 người. Bốn người đàn bà đều trên 50 nhưng dục tình vẫn còn mãnh liệt và hắn, là người bạn tình lý tưởng.
– “Sao lại như vậy?” Thấy mũi hắn có chút “ăn trầu” mọi người sửng sốt. Lệ bật thốt lên.
– Ha ha… không có sao…
– “Chuyện gì vậy?” Hằng quan tâm.
– Không nói có được không?
– “Ây… Nói nghe đi mà…” Diễm thúc giục.
– “Ngồi xuống trước đi đã rồi nói… Sao lại như vậy, có phải đang ăn vụng bị chồng người ta phát giác nên cho cháu ăn đòn phải không?” Hà trêu chọc.
– “Vậy cũng còn đỡ” Bất đắc dĩ, hắn đem chuyện bị Đan Thùy bất thình lình tấn công kể ra.
– “Ha ha hi hi…” Các bà ôm bụng cười rũ rượi…
– “Cậu nha… Chuyện của CA thì để CA làm… Xen vào làm gì. Không có đủ việc làm à?”Ngọc Lệ lườm trách.
– “Vậy thì phải… Người nào việc nấy… Cậu thật là…” Diễm trách nhẹ.
– “Có liên quan gì đến Oanh Oanh?” Thúy Hằng nghi hoặc.
– Dì có thể nói là người nhà của Bí Thư Nga, chuyện của Bí Thư Nga chắc Dì cũng biết ít nhiều mà…
Thúy Hằng chợt hiểu. Oanh Oanh và Thúy Liễu là hai chị em bạn dâu, thuận hay không thuận với nhau nhưng việc trong nhà của người này người kia chắc cũng biết ít nhiều.
– Vậy có tìm hiểu được gì không?
– “Oanh Oanh này nói hình như Phó Chủ tịch Hoàng và Thúy Liễu có quan hệ…”Nó tới đây hắn chợt nhớ mình cũng đang có quan hệ mờ ám với các mỹ phụ này nên kịp thời im miệng…
– “Tin này…” Hằng nghi hoặc…
– Phải tìm Thái Vân Cơ hỏi thử mới biết thật hay giả được.
– Tôi cũng nghe nói… nghe nói thôi nha là lúc trước khi Nguyễn Xuân Hoàng còn là Phó Chủ tịch huyện hay Bí thư gì đó, Thái Hoàng Cơ có dan díu với vợ lão ta… Câu chuyện này có lẽ ba má chồng tôi rất rõ…
– “Tin tức này nếu là thật… đem ráp lại với nhau như vậy sẽ thành một giả thuyết rất hợp lý… Cần phải được chứng minh…” Hai mắt Đức sáng lên.
“Hai người đang nói chuyện phim à?” Diễm cười trêu chọc… Không nên phí thời gian mà… Mai về rồi.
Bí Thư Lệ thì không khách sáo chút nào, ngồi sát hắn, sờ sờ bóp bóp… Khách sáo cái gì mà khách sáo… bà vô đây là để hưởng thụ… Mọi chuyện khác không quan trọng.
Diễm, Hà thì quen rồi chỉ có Thúy Hằng là lần đầu chứng kiến bằng xương bằng thịt chứ không phải trong phim ảnh… Tim nàng đập thình thịch khi trước mặt, Lệ sờ mó, rồi kéo phéc mơ tuya quần hắn xuống… Con Diễm kia… oh my god… Coi nó kìa… Nhìn Lệ, Diễm hai người hai bên, người ngậm đầu. Người liếm bìu dái… Hằng cảm giác giữa hai đùi mình ướt đẫm.
– “Tới đây chơi chung đi… Đừng mắc cỡ mà…” Lệ thấy Hằng ngây ngốc nhìn… kéo tay, lẳng lơ lời nói sặc mùi dâm dục…
– “Ừm” Thấy ba người bạn kia ai nấy đều lõa lồ. Hằng e lệ đứng lên… tự cởi quần áo… Diễm tạm thời nhường chỗ. Hằng vén tóc. Cúi xuống… “Đúng vậy… Nhân sinh thất thập cổ lai hy… Đến 70 chưa chắc được sung sướng như bây giờ… vậy thì được ngày nào hay ngày nấy…”Hằng vừa gục gặc đầu vừa suy nghĩ miên mang…
Suốt buổi chiều… Cả gian phòng đầy tiếng cười rúc rích, tiếng rên rỉ và tiếng “bành bạch” do hai bộ phận sinh dục ma sát vào nhau… Hằng thỏa mãn. Chỉ có hắn mới đáp được những thú vui nhục dục trong tâm tư nàng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |