Tú Nhi, Thụy Vũ, Thuý Ái, Yến, Tuyết, Phương Linh sa sầm nét mặt… dám chỉ mặt người đàn ông của các nàng buông lời khinh thường như là tố cáo tội phạm… Thằng Cao Thái Sơn này chắc là bệnh thần kinh rồi…
Hoàng Vân Anh sửng sốt một vài giây, nàng nhận ra tên du đãng này, hắn chính là người đã nổ súng, tuy chỉ là bắn vào bánh xe nhưng cũng đủ làm nàng hết hồn… Sao hắn lại ở đây?
Tấn Tài nhíu mày… Bích Phượng nheo mắt… Cả hai đều nghỉ… Bạn trai của Vân Anh đây sao? Tư chất quá tầm thường. Hành vi dung tục…
– “Vân Anh… chính là thằng này…” Cao Thái Sơn chưa biết mình lần này bước vào nhà họ Trương thì cũng là lần cuối, hắn vừa tự ý ký vào bản án tử hình cho chính bản thân mình…
Cũng khó trách được, gã là con một của Cao đại gia, người nổi tiếng giàu nứt vách ở An Giang, lúc vừa sanh ra đã ngậm được chìa khóa vàng, người người chung quanh nịnh bợ… tính tình vì vậy mà vô cùng hống hách. Coi trời bằng vung.
Gã mê Vân Anh, quyết cưới nàng làm vợ. Bí thư Hoàng Trọng và Cao Thái biết tầm quan trọng của “quan thương cấu kết hài hòa” nên thuận nước mà đẩy thuyền để cho gã và Vân Anh phát triển… Hoàng Trọng cần tài lực của Cao Thái để có thành tích trong sự nghiệp chính trị, Cao Thái cần thế lực của Hoàng Trọng để phát triển trong thương trường. Như vậy hôn nhân của gã và Vân Anh là gạch nối giữa hai nhà. Nói một cách chính xác là lợi dụng lẫn nhau để cùng có lợi ích.
– “Đây là anh tôi…”Hồng Phượng cộc lốc… Hai mắt hung hăng như muốn ăn tươi nuốt sống thằng nhà giàu này…
– “Anh cô? Rồi sao?” Thái Sơn hừ mũi, khinh thường…
Đám mỹ nữ của Đức tức giận… nhưng đây không phải là nhà của mình nên không tiện phát tác.
– “Phương Linh… Người này là bạn của em à… Hắn đi xe đắt tiền, trên người ăn mặc toàn là hàng hiệu nổi tiếng nhưng hành vi như người thất học… tệ hơn tên côn đồ” Đức thẳng thừng mạt sát…
– “Thằng kia… mày”… Thế Sơn sừng sộ. Trước mặt nhiều người, gã không sợ Đức chút nào, hơn nữa nơi đây là nhà của bạn Vân Anh. Mọi người trong nhà đều biết…
– “Anh chạy xe vào chỗ đông người, ngang nhiên chiếm lấy chỗ của tôi… Tôi không muốn hơn thua với loại người như anh… Anh đã không biết điều còn trịch thượng hống hách mắng chửi… Nói cái gì bạn gái là con của Bí Thư Tỉnh ủy… Anh hù ai thì được… Muốn hù Trần Đức này… Anh chọn lầm người rồi… Lần này coi như cảnh cáo… Nếu có lần sau… Không phải là hai cái bánh xe… mà là hai cái chân của anh. Nghe rõ chưa hả?” Nói đến đây Đức quát. Hai mắt hắn long lên… Người phát ra sát khí…
– “Mày… mày…” Lần đầu tiên trong đời có người dám chửi vào mặt… Thái Sơn giận run… gã lắp bắp…
Mặt Vân Anh đỏ vì ngượng… Lời mắng chửi thấm thía tận tâm cang. Nàng cũng thấy Thái Sơn rất là dung tục nhưng vì quan hệ “quan thương” giữa cha nàng và nhà họ Hoàng nên nàng miễn cưỡng làm bạn gái của gã…
– “Ông nội, bà nội… Sinh nhật vui vẻ…”Cháu xin phép… cảm thấy không vui khi có mặt thứ dân này. Cũng không thể nói với Phương Linh đuổi cổ gã ra ngoài, sẽ làm cho nàng khó xử. Vì vậy hắn muốn rời hỏi đây.
Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến. Thúy Ái đồng loạt đứng dậy… Tất cả cũng không muốn Phương Linh và Thanh Tình khó xử… Hắn về. Các nàng cũng về… Đơn giản là như vậy.
– “Anh…” Phương Linh cuống quýt… nhìn bà nội… Xung đột với Thái Sơn thì tội nghiệp Vân Anh.
– “Khoan đã… Bích Phượng đứng lên… Quay sang Vân Anh… chậm rãi nói…” Vân Anh…”dẫn bạn cháu đi đi… chỗ này không hoan nghênh hắn…”
– “Bà nội” Vân Anh bối rối… Không biết phải xử sao cho phải…
– “Vân Anh… Cháu lúc nào cũng được hoan nghênh trong nhà này nhưng người bạn của cháu thì khác:”Hằng tỏ thái độ một cách khôn khéo, Hoàng Kiều là một đồng minh thân cận của Trương hạo Nam bấy lâu nay, quan hệ này phải giữ cho tốt… Còn đại gia Cao Thái thì có cũng được, không có cũng không sao. Không có mợ thì chợ vẫn đông. Không có nhà họ Cao thì cũng có nhà khác… Hơn nữa thương nhân nào cũng muốn kiếm tiền, nếu họ thấy Đồng Tháp không phải là nơi đất lành thì cho dù có cầu cạnh cách mấy cũng vô dụng… Thêm vào đó, nếu so về tài lực và thế lực… Họ Cao làm sao có thể so sánh với cả một lực lượng phía sau hắn chứ…
– “Ha ha… Chỉ là có chút hiểu lầm với nhau thôi… Không cần phải nghiêm túc như vậy” Trương Tấn dũng muốn làm dịu bầu không khí căng thẳng…
Vân Anh không phải là người duy nhất đang bối rối… Tấn dũng cũng đang cùng tâm trạng. Lão đang muốn lôi kéo nhà họ Cao đến Sa đéc để đầu tư… Chủ tịch Sa đéc, năng lực có giới hạn và là người thụ động với chủ trương làm nhiều sai nhiều, không làm thì không sai, cứ ù lì ngồi đó đến ngày thì lên chức… Tấn dũng thì khác, lão muốn chứng tỏ năng lực của mình thêm vào lý lịch là con của nguyên Thủ tướng thì tương lai sẽ không dừng ở cấp Bộ. Bởi vậy dũng rất tích cực trong việc làm cho kinh tế của Sa đéc phát triển… Muốn đem Sa đéc trở thành một thành phố giàu mạnh, có như vậy mới được thành tích vẻ vang, dễ dàng ngồi vào ghế Phó Chủ tịch tỉnh thậm chí Chủ tịch tỉnh khi thời cơ đến.
Nhất là gần đây, huyện Lấp Vò có dự án nhà máy chế biến lương thực, đã không ô nhiễm môi trường mà đem lại cho dân địa phương không ít việc làm, còn có khu mua sắm siêu thị sắp hình thành… Dũng cảm thấy bị áp lực và lưu mờ trước bà xã mình. Cũng là Bí thư của huyện Lấp Vò. Giận cái là lão không thể mở miệng phàn nàn… chẳng lẽ nói với bà xã mình tìm cách nói với Trần Đức “slow down” không nên qua mặt mình hay sao? Thật là mất mặt.
Muốn có thành tích ở mặt này thì cần phải mời chào, ve vãn các nhà đầu tư bởi vậy Tấn dũng rất nhún nhường với Cao Thái ở An Giang, do đó thái độ vô cùng thân thiện với Cao Thái Sơn mỗi khi gã cùng Vân Anh đến Đồng Tháp. Đôi khi dũng ước gì Phương Linh hoặc Thanh Tình chịu đèn Cao Thái Sơn thì hay biết mấy. Gần đây Cao Thái hứa hẹn đem dự án gần ngàn tỷ đến Sa đéc, đây là chiến tích lớn. Tốn công bấy lâu mới có chút hy vọng, hôm nay, có lý nào chỉ vì một chuyện nhỏ mà hư chuyện lớn được… Vì vậy, dũng giả lả cho qua chuyện. Là hiểu lầm thôi mà, có chuyện gì lớn chứ.
– “Xem ra chuyện đầu tư ở Sa đéc có lẽ phải xét lại rồi…” Cao Thái Sơn bỗng nhiên chầm chậm nói một câu…
Gã hai lần trước đây đến đều được đối xử rất thân thiết cho nên rất kiêu ngạo… Càng tin tưởng vào tài lực của gia đình mình. Nguyên Thủ tướng, Chủ tịch tỉnh rồi sao chứ… Đều là thấy tiền không thấy người mà thôi. Hôm nay bỗng từ đâu ra một thằng bá vơ hình như có tầm quan trọng “ngang hàng” với mình, đặc biệt là có cả đám mỹ nữ vây quanh… khiến gã vô cùng khó chịu. Hơn nữa nó còn dám bắn vào bánh xe của gã… Hiểu lầm? Hiểu lầm cái con cặc nè… gã nhất định làm cho ra lẽ. Vì vậy bĩu môi tỏ ý không hài lòng mà không hài lòng thì xem xét lại chuyện đầu tư vào Sa đéc… Mục đích để ép dũng tỏ thái độ với thằng cặc kia… Thế thôi. Nếu không gã sẽ nói với cha gã đình chỉ việc đầu tư vào Sa đéc… Một công trình đầu tư ngàn tỷ… Không ít đâu.
Một câu hăm dọa vô cùng trắng trợn…
Dũng đỏ mặt tía tai…
Vân Anh sửng sốt… tưởng mình nghe lầm nàng biết Cao Thái Sơn ngu nhưng không ngờ ngu đến như vậy. Phải nói là ngu hết thuốc chữa.
– “Nà. Vào phòng khách nói chuyện với ông… Về cái gì… Chưa ăn cơm, chưa cắt bánh mà…”Trương Tấn Tài đứng lên, kéo tay Đức… Một cử chỉ thay vạn lời nói. Rõ ràng không muốn thấy mặt Cao Thái Sơn.
– “Khoan đã ông nội…” Thì ra là vậy… Hắn hiểu nỗi khổ của Tấn dũng… Trên quan trường, ai lại không muốn có thành tích để trèo lên chứ… Không ai muốn ngồi lì một chỗ mà.
– “Dũng Bí Thư… Thương gia Huỳnh Tuấn Anh ở Cần Thơ cùng tôi có chút giao tình… Nghe nói ông ta có ý định xuống Cao lãnh đầu tư… Hay là tôi mời ông ta xuống đây cùng ăn bữa cơm… Không biết dũng Bí Thư có nể mặt cho ông ta cơ hội…” Đức khiêm nhường nói… Huỳnh Tuấn Anh của Cần Thơ… Ai lại không biết là Đại gia của Đại Gia… Vậy mà hắn nói không biết dũng Bí Thư có nên nể mặt hắn mà cho người ta một cơ hội để đầu tư… Một câu thôi, đã đem uy tín của dũng từ vực sâu lên ngọn núi cao…
– “Ha ha… Bất cứ lúc nào cũng được mà…” dũng mừng rỡ… Nếu có Huỳnh Tuấn Anh đến đầu tư, cần gì phải săn đón Cao Thái…
– “Huỳnh Tuấn Anh?” Cao Thái Sơn sửng sốt… Tuy nhà hắn là đại gia số “1” của An Giang nhưng nếu so với Huỳnh Tuấn Anh thì như là ánh sao bao quanh mặt trăng…
– “Cao Thái sơn… nể mặt ba cậu… Tôi không chấp nhất… Nhưng mà từ nay… Nơi này không hoan nghênh cậu…” Dũng được dịp lấy lại mặt mũi…
– “Các người sẽ hối hận. Mình về Vân Anh…” Cao Thái Sơn nói… muốn vớt vát thể diện.
– “Anh có về thì về một mình đi… Tôi tới đây là chúc sinh nhật cho ông nội” Vân Anh tỏ thái độ… Nàng nhìn ra tên “lưu manh” kia không phải là nhân vật tầm thường. Hắn quen biết với ông bà nội, người nhà của Thanh Tình rất coi trọng, nhất là Phương Linh. Hắn lại quen biết với Huỳnh Tuấn Anh. Ban ngày ban mặt mà hắn móc súng bắn… Người này nhất định là một người quan trọng… Càng nghỉ Vân Anh càng hiếu kỳ…
– “Cô”Được… được… Chờ mà coi đi”… Cao Thái Sơn giận tím mặt… nuốt nhục lầm lũi, một mình đi về… gã không ngờ chuyện xảy ra như vậy… Thằng cặc kia thiệt quan trọng lắm sao? Phải tìm hiểu mới được… Đụ mẹ… Con Vân Anh này… gã tức giận chửi thề.
– “Hết chuyện rồi… Ăn cơm được chưa vậy?” Bà nội lên tiếng…
– “Khoan đã… Còn sớm mà… Đức… Hạo Nam, dũng… Vào phòng sách nói chuyện một chút…” Tấn Tài muốn tiếp tục câu chuyện của Nguyễn Xuân Hoàng… Có nhiều điểm ông chưa được thông suốt lắm.
– “Đừng có lâu quá đó nhen” Bích Phương lầu bầu…
– “Thanh Tình… Hắn là ai vậy” Vân Cơ tò mò… đến gần Thanh Tình hỏi nhỏ.
– Hắn? Ờ… Trần Đức hả? Hắn là bạn trai của Phương Linh…
– “Còn mấy người kia?” Vân Anh nhìn Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến, Thúy Ái đang cười nói với Phương Linh… nghi hoặc. Là bạn trai của Phương Linh sao mấy con nhỏ kia cứ xà nẹo với hắn vậy?
– “Họ hả? Họ là bạn gái của hắn…” Thanh Tinh cứ thế mà nói, đó là sự thật mà…
– Ậy… Đừng nói giỡn mà…
– Ai nói giỡn chứ… Nói thật đó… Nhưng chưa hết đâu… Hắn hả… Có rất nhiều. Ậy… Đừng có tò mò… Coi chừng đó.
– “Coi chừng cái gì?” Vân Anh ngạc nhiên.
– … Ây… nói tóm lại… Đừng có tò mò… – Thanh Tình không biết nói sao… chẳng lẽ nói tò mò về hắn thì sẽ bị hắn mê hoặc? Giống như nàng vậy.
Vấn đề là khi người ta tò mò tọc mạch mà không biết tường tận thì không cam lòng… Càng muốn tìm hiểu để biết.
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensexhay.org/thang-duc-quyen-2/
Suốt một buổi tối, đám mỹ nữ chuyện trò rôm rả, náo loạn cả một khu vườn. Cô nàng Vân Anh cũng nhanh chóng hòa đồng, tươi cười vui vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra… Đến gần nữa đêm Tú Nhi, Thụy Vũ cùng cả bọn quyết định ngủ lại qua đêm. Mấy thuở mới được dịp vui như thế này cho nên phải tận hưởng. Thúy Hằng sai người nấu cháo khuya đãi khách… Ngay lúc này Đức nhận được tin nhắn vừa gửi vào di động mình… Hắn đứng dậy.
– Sorry… Các em chơi vui vẻ… Anh có việc phải làm…
– “Nữa đêm 12 giờ khuya?” Cả bọn sửng sốt… mắt nhìn nhau nghi hoặc…
– Hi hi… Anh và Mai Thảo cùng Xuân Mai có việc quan trọng cần làm… Đừng nghỉ bậy… Bye cưng – Biết các nàng tưởng mình hẹn hò với ai đó, hắn cười khổ đính chánh… Hôn Tú Nhi trước, kế đó là Thụy Vũ, Tuyết, Thúy Ái, Phương Linh trước cặp mắt kinh ngạc của Vân Anh… nàng cứ tưởng Thanh Tình đùa chơi cho vui ai dè là thiệt.
Các nàng ai cũng thắc mắc nhưng an tâm… nữa đêm đi cùng với Mai Thảo và Xuân Mai chắc là có chuyện quan trọng rồi. Tuy không biết là chuyện gì nhưng trong lòng mất vui…
Trước khu Vincom Đan Thùy ở vị trí lái xe, Mai Thảo bên cạnh, Xuân Mai trên hàng ghế sau… Hắn đậu xe cách đó một khoảng xa. Vừa bước xuống, Đan Thùy chờ xe tới. Cửa mở, hắn bước lên… Chiếc xe chạy đi về hướng QL30… Để phòng bị theo dõi, Đan Thùy chạy vòng vòng, thấy không có gì khả nghi nàng chạy về hướng An Bình. Là thổ địa của vùng này nên mặc dù không cần nhìn GPS, trong đêm tối, bốn người vẫn đến điểm hẹn không chút khó khăn.
– “Ngừng đây được rồi…”Thấy “Bại tướng” Phương Trang đang đứng dưới cây hoa giấy trước nhà. Đức nói… Nghe lời hắn, Đan Thùy ngừng xe tắt máy… Trong lòng vừa phấn khích vừa cảm động… Vụ án Thái Hoàng Cơ chưa xong thì lại thêm vụ này. Chứng tỏ Thủ Trưởng rất coi trọng nàng đồng thời càng lúc càng kinh hãi… Hình như tên này không phải là một Chủ tịch huyện đơn giản… vậy mà mình… nghĩ đến chuyện hôm qua… Đan Thùy hơi lo lo… nhưng rồi tự nhủ đâu phải lỗi tại mình, tại hắn thần thần bí bí như tên ma cà bông…
Đức không rảnh để nghĩ đến những chuyện lông gà vỏ tỏi… Hắn đang suy nghĩ chắc có gì rất quan trọng nên Hoàng Bích Trâm mới khẩn trương muốn gặp mặt giữa đêm khuya. Tuy nhiên hắn lấy làm lạ. Bọn thằng Vỏ ngày đêm đã rãi người khắp Cao lãnh, ngay cả Sa Đéc nhưng chưa gặp được bọn Hải Phòng…
– “Các vị… Xin theo tôi” Giọng Phương Trang “lạnh lùng” quay lưng bước đi trước nhưng rõ ràng ánh mắt… lườm hắn. Trong lòng vẫn căm tức vì thua hắn lần trước.
– “Hình như cô ta muốn ăn tươi nuốt sống anh đó…” Xuân Mai cười nói vừa đủ để hắn nghe. Nàng nghỉ tên này chắc chắn là “mạo phạm” người đẹp kia rồi.
– Đừng nói bậy nha… Tomboy đó…
– “Hả? Ai nói vậy? Không thể nào đâu…” Xuân Mai sửng sốt…
– Nancy nói mà…
– “Hi Hi… Đồ khờ…” Mai Thảo nghe được mắng yêu…
– “Hả? Chẳng lẽ không phải?” Nghe Mai Thảo nói… Đức còn đang thắc mắc thì Hoàng Bích Trâm và Thanh Phương đã xuất hiện ngay ngưỡng của… Dưới ánh đèn cả hai đều đẹp “bá cháy”.
– “Thật là có lỗi… Khuya như vậy mà còn làm phiền các vị…” Hoàng Bích Trâm mỉm cười.
– “Cô biết vậy thì được rồi… Có chuyện gì vậy?” Đức không khách sáo chút nào, thẳng thừng nói.
– “Vào nhà ngồi xuống uống ly nước rồi nói…” Hoành Bích Trâm nhoẻn miệng cười duyên, thái độ rất khác với những lần trước khiến Đức dè dặt… Không biết “mụ Tomboy à, này muốn gì.
– “Vào nhà đi.” Xuân Mai nói nhỏ. Nàng và Mai Thảo cùng hắn bước theo Hoàng Bích Trâm, Đan Thùy nối gót… Trong lòng nữ Trung úy đang thất kinh khi nhìn thấy quân hàm trên vai của Bích Trâm… Là Thiếu tướng đó…
Tất cả vào phòng khách ngồi xuống… Phương Trang và Thanh Phượng đem nước đặt lên bàn… Xem ra lần này đón tiếp Chủ tịch Đức có vẻ “nồng nhiệt” hơn nhiều…
– “Thiếu tướng có thể bắt đầu được rồi…” Một lần nữa, Đức hối thúc…
– “Tôi nghỉ rằng chúng ta đã bị trúng kế… Cho nên cần phải hành động gấp.” Hoàng Bích Trâm nghiêm túc nói.
– “Trúng kế? Thiếu tướng… Từ lúc nhận dược hình ảnh của bọn người Hải Phòng… Tôi cho người tìm khắp nơi hăm bốn trên hăm bốn, cho tới bây giờ, tuy chưa phát hiện được hành tung của họ nhưng tôi có thể chắc chắn họ chưa ra khỏi Cao lãnh và chưa hành động… Vậy sao nói là trúng kế được?” Đức nghi hoặc… Mai Thảo, Xuân Mai nhìn nhau khẽ gật đầu, tán đồng những gì hắn vừa nói.
– “Tôi cũng nghỉ như anh, bởi vậy mới trúng kế “Dương đông kích Tây” của bọn họ.
– “Dương Đông kích Tây?” Thì ra là vậy… Hèn chi bọn thằng Vỏ không tìm ra… Bốn thằng này trốn là có mục đích” Đức bừng tỉnh, Mai Thảo và Xuân Mai đồng thời chợt hiểu. Chỉ có Đan Thùy còn như trong sương mù.
– Họ làm cho chúng ta nghỉ rằng khi bọn người Hải Phòng chưa rời Cao lãnh thì họ chưa bắt đầu. Chúng ta tập trung vào bọn Hải Phòng này là sai lầm, may là tôi đã phát hiện nên mời các vị đến đây cùng nhau bàn bạc…
– “Khoan đã… Cô vừa nói “chúng ta”?”Đức chợt động tâm cơ…
– “Phải… Chuyện gì?”Hoàng Bích Trâm sa sầm mặt. Thầm rủa…”Tuy là lỗi của nàng nhưng không cần phải hơn thua quy lỗi cho ai mà.
– “Cô đừng có hiểu lầm… Ý tôi muốn biết là đối phương có biết “chúng ta” mà cô vừa nói bao gồm cả “chúng tôi”. Chuyện này rất quan trọng cho nên cần làm rõ…” Biết Hoàng Bích Trâm hiểu lầm… Hắn giải thích.
– “Ý của anh là…” Thanh Phương chợt hiểu.
– Các cô bị lộ hay là tất cả chúng ta đều bị lộ? Hai chuyện khác nhau… Nếu đối phương biết tôi giúp cô thì có nghĩa là… Sorry nha… Chúng ta đã bị người của cô bán đứng…
– “Không thể nào… Điều này tôi có thể bảo đảm với anh Hải Yến và Lan Anh không phản bội” Hoàng Bích Trâm gằn giọng…
– Cô khẳng định?
– Khẳng định!
– Như vậy họ đã bị lộ thân phận nằm vùng… Nguyễn văn Đồng phái họ đi đón bọn Hải Phòng mục đích để họ tin tưởng rồi đưa tin này cho cô… Khiến cô bị mắc bẫy…
Nghe hắn nói… Mặt của Hoàng Bích Trâm, Thanh Phượng và Phương Trâm đổi sắc… Lời nói của hắn rất có lý và nếu là như vậy Hải Yến và Lan Anh đang gặp nguy hiểm.
– Không cần phải lo ngại… Nếu cô làm như bị trúng kế thì đối với lão, Họ vẫn còn giá trị lợi dụng… Do đó, họ sẽ không sao… – Đức trấn an.
– “Vậy bây giờ…” Trâm vẫn lo ngại cho số phận của hai thân tín.
– Tin tôi đi… Họ sẽ không sao nếu cô cứ làm theo tôi nói là được. À nè… làm sao cô biết là bị trúng kế? Biết từ khi nào?
– “Tôi có người nằm trong Chi Cục hải quan ở Phú Quốc… Người này cho biết tất cả hàng hóa sắp xuất phát… sẽ cập bến cảng Bình Trị ngày mốt… Cho nên tôi thấy kỳ lạ, bọn Hải Phòng này sao tới bây giờ vẫn chưa lộ diện. Họ lẽ ra phải có mặt tại Kiên Giang rối chứ…” Nhanh miệng đáp… Bích Trâm vô tinh không biết nàng đang “báo cáo” với hắn.
– “Chuyến hàng lần này giá trị lên tới mấy trăm ngàn tỷ cho nên dùng rất nhiều xe tải để chở vào nội địa. Ngăn chặn được lần này sẽ bắt được nhiều cá lớn”Thanh Phương nói thêm. Ý nàng muốn nói là đoàn xe tải sẽ được bảo vệ rất nghiêm ngặt hầu như bất khả xâm phạm.
– “Ý cô muốn nói là họ được bảo vệ một cách chặt chẽ?” Xuân Mai một câu đánh ngay trọng điểm. Thường những vụ lớn như vầy thì không quân đội thì CA nhưng trường hợp này có đến 90% là do CA bảo vệ.
Bên Hoàng Bích Trâm không ai đáp lời nhưng ánh mắt thay lời nói…
– “Hộ tống đoàn xe như vậy cần bao nhiêu người? Thí dụ là 20 hoặc 30 đi và có bao nhiêu sĩ quan trong đám này?” Đức suy nghĩ một chút rồi hỏi.
– “5 Hoặc hơn một chút nhưng không thể nhiều hơn… 10 là tối đa”Bích Trâm trả lời… không biết hắn nghỉ gì.
– Có nghĩa là có những chiến sĩ CA đi theo hộ tống đoàn xe có những người có thể không biết mình đang hộ tống cái gì. Nói tóm lại là họ chỉ nghe lệnh làm việc.
– “Ý của anh là…” Thanh Phượng…
– Đánh rắn phải đánh ngay đầu… Chỉ cần khống chế bọn người cầm đầu là xong…
– “Khống chế? Nguyên một đoàn xe khống chế thế nào đây…”Bích Trâm có chỗ khó khăn của nàng… Tuy nàng trực thuộc Cục C03 nhưng phải có lý do để nhờ sự hỗ trợ của CA Đồng Tháp nhưng họ có tai mắt hầu như khắp nơi cho nên làm như vậy sẽ bứt mây động rừng và sẽ dẫn đến sự thất bại hoàn toàn.
– Yên chí đi… Họ dương đông kích tây thì mình tương kế tựu kế dương tây kích đông…
– “Anh nói rõ chút đi” Bích Trâm hơi tức… Tên này hay nói chuyện lửng lơ con nòng nọc… Thật là khó đoán.
– “Đơn giản thôi… Người của cô cài bên Trưởng ban Đồng đã bị lộ cho nên cô bị trúng kế của ông ta… Bây giờ cô làm như không biết, cứ tiếp tục giả nai như chưa biết mình bị lộ, như vậy dễ dàng tương kế tựu kế đưa ông ta vô bẩy… Got it baby… ouf… Sorry quen miệng thôi… hi hi”…
Khi bàn chuyện với Nancy, Tú Nhi hay Gia Kỳ hay bất cứ người đàn bà nào của mình hắn thỉnh thoảng gọi là “baby” cho có chút tinh điệu… cho nên quen miệng. Không biết Bích Trâm có phải vì đang chú tâm suy nghĩ nên không bắt bẻ. Thanh Phượng và Phương Trang đưa mắt nhìn nhau cảm thấy có chút quái lạ, Thủ trưởng hôm nay sao hiền vậy, bình thường có ai dám gọi Thủ trưởng là “baby” chứ… Trừ khi muốn “mập mình” (ý nói đánh cho sưng khắp mình mẩy)…
Mai Thảo, Xuân Mai ánh mắt giao nhau, có ý cười, quen miệng? Hắn cố ý đó thôi. Đan Thùy trợn mắt há mồm. Từ lúc bước vào nhà, biết đang đối diện với Thiếu tướng, dĩ nhiên là cảm thấy áp lực, không được tự nhiên cho lắm, bây giờ nghe hắn cười cợt gọi Thiếu tướng với danh từ vô cùng “nhạy cảm”, vì vậy hết hồn, sợ cho hắn…
– “Cô nói có mật báo là ngày mốt chuyến hàng của họ sẽ cập bến cảng Bình Trị… Ha ha, nếu tôi đoán không lầm bọn người Hải Phòng sắp lộ diện rồi… Lúc đó cô cứ cho người bám sát…” Đức cười bí hiểm.
Mọi người bừng tỉnh… Bọn Hải Phòng xuất hiện với mục đích là đánh lạc hướng mình. Mình bám sát bọn chúng là để bọn chúng tin tưởng mình vẫn còn đang trúng kế của họ nhưng thật ra mình đang tương ké tựu kế âm thầm bủa lưới…
“Tên này thiệt thông minh!” Bích Trâm thầm hâm mộ Nancy có một ông xã tốt như vậy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |