Ngay lúc này có một đoàn xe bừng bừng khí thế tiến vào bãi đậu xe, đầu tiên là chiếc Ferrari 488 Pista kế đó là chiếc Porsche 911 Carrera Cabriolet rồi đến chiếc Mercedes mui trần và chiếc Toyota Forrunner. Lẽ ra thì chỉ với chiếc xe buýt giường nằm là đủ chở tất cả mọi người tới đây nhưng sau khi ăn uống trò chuyện xong, còn có tiết mục đến Bar uống rượu nghe nhạc, tiết mục này không thích hợp cho ba bà bầu như Gia Kỳ, Thúy Ái, Tâm Đoan, hơn nữa nàng, Kiều Nga, Kiều Chinh, Nhung Thu Hà và phải về cho các đứa nhỏ ngủ đúng giờ giấc vì vậy Nancy huy động tất cả các xe để tránh việc đưa rước mất thì giờ…
Nhã Phương tóc xõa ngang vai, quần Jean dài rách thời thượng, Nhã Thy tóc cột đuôi gà quần short Jean khoe cặp chân dài trắng muốt, cả hai áo pull hở rún, ngực vút cao từ trên chiếc Ferrari 488 Pista bước xuống.
Kế bên từ trên chiếc Porsche 911 Carrera Cabriolet, 4 chỗ, Hồng Phượng, Nguyệt, Thục Linh, Ngọc Như cũng tương tự, không quần short thì là quần Jean dài “rách bươm”áo pull, không hở rún hớ hênh như song Nhã nhưng cũng không kém phần thu hút để đàn ông bồi hồi ngẩn ngơ…
Nhưng chưa hết… Trên chiếc Mercedes mui trần, chiếc Toyota forerunner. Phương Anh, Thu Tâm, Mỹ Kiều, Ngọc Vân và bộ tứ Thanh Phương, Phương Trang, Hải Yến. Lan Anh lần lượt bước xuống. So với đám mỹ nữ trên hai chiếc Ferrari, Porsche thì chững chạc hơn nhiều nhưng về mị lực thì thật là khó nói…
Hậu trợn mắt há mồm, tim đập mạnh… Mỹ nữ gã thấy nhiều nhưng cả đoàn mỹ nữ sang trọng thời thượng như vầy thì rất hiếm. Hèn chi người ta nói Cần Thơ đi dễ, đến rồi thì lòng không muốn về… Ngay cả Bích Chiêu ngày thường rất tự hào về dung mạo và phong thái của mình nhưng bây giờ cảm thấy ganh tỵ…
Trong lúc các mỹ nữ nói cười như bắp rang, một chiếc xe buýt giường nằm chạy vào bãi đậu… Thu Hà ở vị trí tay lái… Trên xe, Bích Trâm, Nancy, Kiều Chinh. Kiều Nga. Gia kỳ, Tâm Đoan, Thúy Ái cùng các bảo mẫu và các em bé bao gồm bé sĩ và Thu Sương, nói tóm lại là hầu như cả hậu cung của hắn tại Cần Thơ, chỉ còn thiếu Đồng Giao, Thanh Nhã, Lệ Quyên đó là chưa kể đến những nàng đang ở Cao lãnh.
Xe ngừng, Đức nhảy xuống trước, lăng xăng mang 4 chiếc xe em bé chuẩn bị sẵn để chúng nằm lên. Bộ dáng rất siêng năng giỏi giang, không biết, nhìn vào, nói hắn là phụ xe cũng đúng… Huống chi là Hậu, gã lúc nào cũng “mắt chó nhìn người”.
– “Aiz… Má nhìn kìa, Có phải là học trò của má mình gặp hồi sáng nay không?”, Thấy Đức đang lăng xăng với các xe đẩy của em bé, tưởng hắn là phụ xe, Hậu khinh thường…
– “Chứ còn ai nữa… Thì ra là cu li cho đoàn du lịch…” Nhận ra Đức đang làm “cu li”… Giọng Bích Chiêu đầy khinh miệt.
Nghe con gái và con rể nói, Hạnh quay lại nhìn, nhận ra người học trò cũ vừa gặp lại sáng nay. Hạnh lắc đầu được dịp không quên nịnh một câu.
– Aiz… Thằng Đức này lúc trước nó là học trò của má, nó không thông minh lắm, tư chất tầm thường thôi, theo má thấy nó được một công việc như vậy nuôi bản thân coi như là khá lắm rồi. Còn muốn gì hơn chứ. Hậu à, không phải ai cũng được như con đâu, băm hai thôi đã là Phó Giám đốc Sở rồi.
Hậu mỉm cười… gã thích nhất là bà mẹ vợ có trình độ nịnh nọt phải nói thuộc hàng siêu đẳng. Hậu rất hài lòng về bà mẹ vợ này, nếu không có Hạnh, không ai có thể biết được thân phận của gã là một Phó Giám đốc Sở, tiền đồ vô lượng. Hôm nay, gã đặc biệt dẫn Hạnh theo, cùng ăn cơm với Phó Bí Thư Việt là có ý đồ, Phó Bí Thư Việt xấp xỉ 50 rồi, người rất còn “hảo ngọt”, má vợ gã cũng xấp xỉ cỡ đó nhưng rất còn mặn mà, Hậu hy vọng Phó Bí Thư Việt vừa mắt với má vợ thì gã sẽ dàn xếp chuyện tốt…
Hạnh đâu ngờ con rể có ý định đem mình hiến đụ… Ngoài mặt nịnh nọt để gã hài lòng nhưng Hạnh vô cùng hổ thẹn. Đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, nàng không biết làm sao hơn, ông chồng quá cố đột nhiên nằm xuống sau một lần đột quỵ để lại cho nàng và đứa con gái một số nợ khổng lồ… Nói nào ngay nếu không nhờ bên sui gia, có lẽ bây giờ Hạnh rất là khốn khổ nếu không muốn nói là sống lang thang trên vỉa hè như những người vô gia cư. Biết tính đứa con rể thích được tâng bốc. Hạnh đành nhắm mắt làm theo chứ thật ra không có ý muốn khinh ai, đường đời muôn vạn nẻo, mỗi người có cách riêng để sinh tồn.
Ngay lúc này có chiếc Audi A6 màu bạc tiến vào, ngừng lại, là Việt, Phó Bí Thư Thành ủy Cần Thơ người mà mà Hậu đang ngóng trông…
– Phó Bí Thư Việt tới rồi, mau, em và má cùng anh ra ngoài tiếp đón… Việt nhanh chóng bước ra cổng, Hạnh, Bích Chiêu không dám chậm trễ, bước theo.
– “Chú Việt… Chú đã tới…” Hậu bước tới cung kính nghiêng người đón chào, gã gọi hai tiếng “chú Việt ” vô cùng thân thiết… Thầm liếc mắt nhìn quanh coi có ai thấy “Chú Việt” của gã là Phó Bí Thư Thành ủy.
– “Ha ha… xin lỗi. Vì có chút việc nên chú tới chậm một chút… Bích Chiêu…” Đưa tay bắt tay Hậu, miệng cười thân thiết gọi tên Bích Chiêu, đầu khẽ gật chào Hạnh. Nét mặt Việt vô cùng đạo mạo nhưng trong lòng đang nhộn nhạo…
– “Chú Việt…” Nghe Việt gọi tên mình thân thiết, Bích Chiêu hãnh diện, tươi cười, giọng điệu có chút nũng nịu của cô gái nhỏ khiến Việt thầm nuốt nước bọt, Nếu không vì nàng, lão không tới đây làm gì vì quá nhàm chán, có nàng thì khác… Việt âm thầm tính toán, với cái địa vị Phó Bí Thư Thành ủy của lão, muốn nâng đỡ một Phó Trưởng Phòng thì quá dễ dàng, từ đó, lão sẽ từ từ siết chặt thân tình “chú cháu” rồi tìm cách đem nàng lên giường hành hạ dưới cặc cho thỏa lòng mơ ước.
– “Chào anh… Anh khỏe…” Hạnh mỉm cười gật đầu chào theo lễ tiết… Trong lòng có chút mong đợi, Bích Chiêu có nói bóng gió Hậu có ý làm mai nàng với vị Phó Bí Thư này, hai người tuổi tác xấp xỉ với nhau. Việt cao ráo, nhìn rất “chuẩn”. Hạnh đã có mấy lần ở Sài Gòn có dịp gặp qua ở nhà sui gia. Cho nên. Tối nay, Hạnh trang điểm vô cùng “bắt mắt”, hy vọng có thể “bước” thêm bước nữa với Phó Bí Thư Thành ủy thì quá tốt… Nhưng Hạnh nào có biết đâu Việt đang nhắm con gái mình, đối với Hạnh, lão không có hứng thú chút nào… Ở tuổi của lão.”Đạn dược” cần phải tiết kiệm để dành “bắn” đúng người…”Bà già” thuộc hàng “bốn” Việt không có hứng thú chút nào.
– Chào chi… Chị khỏe…
– “Chú Việt ngày lo trăm việc mà, hơn nữa ba người cháu cũng vừa tới không lâu… Chú Việt… Xin mời vào trong, ngoài này khí trời oi bức…” Hậu ra vẻ khúm núm… Liếc mắt nhìn Bích Chiêu. Nàng hiểu ý, cùng gã sóng vai đi trước dẫn đường, tạo cơ hội cho Hạnh trò chuyện…
Hai người đi trước, hai người đi sau, tiến đến bàn, cùng ngồi xuống, bàn 4 người… Hạnh e ấp ngồi bên cạnh Việt… Cứ như là hai cặp vậy, Thằng rể và con gái sắp xếp sao nàng làm theo như thế… Việt không một chút biểu cảm… lão nhìn quanh… Bất chợt sửng sốt, đứng phắt dậy, tiến về phía dãy bàn cạnh mé sông để nhìn cho rõ…
Lúc cùng đoàn mỹ nữ tiến vào dĩ nhiên gây không ít sự chú ý, Nancy, Gia Kỳ tuy ở Cần Thơ khá lâu nhưng rất ít hoặc hầu như xuất hiện trước công chúng, Bích Trâm đôi khi chỉ ghé qua vài ngày nên chỉ được trầm trồ về sắc đẹp và phong thái mà không biết đến địa vị và thân thế khủng của cả ba người. Bởi vậy tiêu điểm của “phái đoàn” là Đức ca… Trong số thực khách không ít cán bộ và công chức nên dĩ nhiên biết hắn rồi… Nhân vật phong vân mà.
Đức chẳng buồn nhìn quanh, hắn đang tập trung trên người bốn đứa con của mình. Vì là cả một phái đoàn nên ba bốn phục vụ bận rộn đem sáu bàn kê lại với nhau để tất cả ngồi chung…
– “Anh làm gì vậy… Lại đây ngồi đi…” Thấy hắn lăng xăng bên cạnh 4 chiếc xe đẩy, háy mắt với Gia Kỳ, Nancy nhìn hắn “quát”, nàng và Gia Kỳ đang “đi guốc” trong bụng hắn mà, làm sao không biết hắn đang nghỉ gì nên thấy “tội nghiệp”.
– “Lại đây ngồi bên em nè…” Bích Trâm vỗ cái ghế bên cạnh nàng…
– “Anh đi toilet…” Đức đổ mồ hôi lạnh. Ở nhà thì không sao, khi Nancy ngồi, hắn ngồi chính giữa, khi thì Nancy, khi thì Gia Kỳ hoặc Mỹ Chi hay Ngọc Lan hoặc Thái Điệp mỗi khi từ Cao lãnh lên chơi, quen rồi nhưng tinh hình hôm nay thật “quỷ dị”. Nancy vừa ngồi xuống, Bích Trâm cũng ngồi xuống bên cạnh khiến hắn chới với, không biết phải ngồi cạnh ai… Đây mới là vấn đề. Ngồi bên nào cũng sẽ xảy ra chuyện… Bích Trâm này “trắng trợn” nhưng hắn đâu có lá gan to như vậy chứ, cho nên tam thập lục kế đành phải tạm thời tìm cách “chuồn” trước rồi tính sau.
May thay trong lúc này có “cứu tinh”… Nhận ra Đức nên Việt nhanh chân bước tới. Xảy ra chuyện trong buổi lễ nhậm chức của Thu Hà… lão sợ Thu Vân “già mồm” mách lẻo, hôm nay tình cờ gặp riêng hắn tại đây, đúng là dịp may để giải thích một chút, không phải là lão không muốn điều hắn về Cần Thơ mà là chưa có kế sách vẹn toàn.
– “Ha ha… Là cậu à… Sao đúng lúc vậy… ouf…” Việt trơ người ra… Nancy, Gia Kỳ, Bích Trâm ngồi quay lưng, hơn nữa cả ba mặc quần “short” áo pull rất mát mẻ nên Việt chưa kịp nhận ra.
– “Phó Bí Thư Việt… là ông à…”Nghe có tiếng chào hỏi hắn sau lưng mình, Nancy, Bích Trâm, Gia Kỳ đồng loạt quay người nhìn… Thấy Việt, Nancy mỉm cười, Gia Kỳ chỉ gật đầu nhẹ… Bích Trâm lạnh lùng thản nhiên.
– “Thiếu Tướng… à không. Trung Tướng… Chúc mừng cô… Giám đốc Kỳ… Thu Hà Phó Giám đốc. Sao đúng lúc vậy… Vị này là…”Nhìn Bích trâm, Việt hỏi, thật ra lão làm sao không biết Hoàng Bích Trâm là ai chứ nhưng miệng vờ vịt hỏi thay vì tay bắt mặt mừng để tránh có người nói thấy người quan bắt quàng nịnh hót thì không hay, nịnh hót là…
– “Tôi là Hoàng Bích Trâm…”Lúc này Bích Trâm gật nhẹ đầu chào…
– “Phó Bí Thư Việt để tôi giới thiệu với ông… Đây là Trung tướng Hoàng Bích Trâm của Cục C03 bây giờ là Tân Bí Thư của An Giang…”Hiểu biết con người của Việt, Đức “gõ nhịp” cho lão có cơ hội làm quen.
– “Bí Thư Hoàng Bích Trâm của An Giang… Xin chào… Tôi là Đàm Quốc Việt, Phó Bí thư Cần Thơ… Rất hân hạnh được gặp… Chúc mừng Bí Thư…” Việt hơi nghiêng người, lão là Phó Bí Thư Thành ủy của Cần Thơ, Bích Trâm là Bí Thư Tỉnh ủy của An Giang, nói về vai vế thì có thể nói ngang hàng nhưng lão không dám nói như vậy, trong quan trường ai cũng hiểu đạo lý nhất thân nhì thế thứ ba là quan hệ, thứ tư mới là tiên tệ, Hoàng Bích Trâm này là thiên kim của Chủ tịch Quốc Hội đương nhiệm, vừa được thăng làm Trung tướng thân phận hiển hách, cũng như Nancy, lão không dám so sánh.
Vừa ngồi xuống, thấy Việt vội vã đứng lên đi vội vàng về phía bàn tên “cu li”, Hậu cũng vội vã bước theo “hộ giá”, hai má con Hạnh, Bích Chiêu không biết ất giáp gì cũng đứng dậy nối gót…
Thấy “Chú Việt” như có vẻ thân thiết với tên “cu li”, Hậu sửng sốt, chưa hết, nghe được cụm từ Trung tướng, Bí Thư An Giang… Hậu, Bích Chiêu, Hạnh nhìn nhau, choáng váng mặt mày… Giờ phút này dùng cái mông cũng hiểu hắn không phải “cu li” a… Thôi chết mẹ rồi, không biết hắn có vì chuyện trưa nay mà ghi thù không đây? Hậu run lên, chân muốn đứng không vững… Người mà “Chú Việt” nể nang như vậy mà gã cho là thằng “cu li”…
Bên cạnh Hậu, Bích Chiêu còn tệ hơn khi nghe cụm từ “Giám đốc Kỳ”… Nàng nghỉ thầm “Có phải là Giám Đốc Sở tài chính Lý Gia Kỳ? Nếu thật sự là như vậy thì là lãnh đạo của mình… Bích Chiêu không biết tại sao học trò cũ của mẹ lại có thể ngồi chung một bàn với lãnh đạo của mình, Chú Việt hình như rất coi trọng hắn… Còn nữa, nghe chú Việt gọi hai người phụ nữ này Trung tướng, Bí Thư An Giang… Nghỉ tới đó, Bích Chiêu hoảng hồn… Bây giờ vô cùng hối hận vì từ sáng tới giờ mình mắt chó nhìn người… Bởi vậy trong lòng thấy lo lo… Lúc này nàng hy vọng hơn bao giờ hết mẹ mình có thể thân với hắn một chút, dù sao cũng là học trò cũ của mẹ mà…
Hạnh cũng đang trợn mắt há mồm… người học trò cũ của mình đây sao?
– “Ha ha… Chúng tôi đang ngồi bàn ở kia, thấy các vị nên qua chào hỏi vài câu… Thôi không dám làm phiền…” Việt mỉm cười, thân thiết cáo từ… Hạnh mấp máy đôi môi muốn nói vài câu nhưng lại thôi… Nhớ lại cử chỉ của mình, nàng cảm thấy ngượng nghịu… Về Phần Đức, thay vì chào hỏi cô giáo củ vừa gặp sáng nay, hắn thản nhiên coi như người lạ, cảm thấy không cần phải niềm nở đối với loại người này…
– “Phó Bí thư Việt… Ông cứ tự nhiên…”Nancy mỉm cười… Việt lui hai bước nhẹ nhàng quay lưng, Hậu, Bích Chiêu tiu nghỉu bước theo, cả hai đang chờ chú Việt lên tiếng giới thiệu một tiếng… Nhưng đối với Việt làm gì có chuyện này… Mối quan hệ lớn như vậy cho dù có đưa tiền để giới thiệu cho chúng làm quen lão cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng… chỉ sợ sau này chúng đi đường tắc đá giò lái mình.
– Bích Chiêu… má không ngờ…
“Má đừng nói nữa… Mình mau về bàn…” Hạnh định nói với Bích Chiêu là nàng không ngờ học trò cũ của mình quen biết với nhân vật khủng như vậy nhưng đã bị con rể cắt ngang… Hậu đang mừng run, người được ngồi cùng bàn với Trung Tướng, Bí Thư Tỉnh ủy chắc chắc không phải là người thường, gã đang hối hận muốn chết vì hồi xế trưa đã qua lỗ mảng, bây giờ phải tìm cách hàn gắn mới được và Hạnh má vợ của gã, là cô giáo của, người thích hợp nhất để đi làm chuyện này.
– “Chú Việt. Kỳ Giám đốc có phải là… Lý Gia Kỳ…” Vừa ngồi xuống bàn, Bích Chiêu liền hồi hợp thăm dò… Nàng muốn biết có phải “Kỳ Giám đốc” có phải là Giám đốc Sở tài chính Lý Gia Kỳ, lãnh đạo tối cao của nàng. Trước khi xuống Cần Thơ, Bích Chiêu đã tìm hiểu kỹ càng. Giám đốc Sở tài chính Lý Gia Kỳ là cháu gái của nguyên Chủ Tịch nước Lý Hoàng Chương, con gái của Bộ trưởng Bộ Công Thương đương thời Lý Hoàng Ân… Bích Chiêu có ý định trước hết là thông qua chú Việt, tìm cách làm thân với lãnh đạo, sau đó nhờ quan hệ mà trèo lên. Cũng như Hậu, bây giờ nàng đang hối hận muốn chết vì hôm nay đã làm chảnh, khi thấy học trò cũ rất là thân thiết với lãnh đạo của mình… Niềm hy vọng của nàng bây giờ là mẹ nàng… Xem ra phải tìm cách để khai thông mối quan hệ này mới được.
– “Đúng vậy… Kỳ Giám đốc là Lý Gia Kỳ… Là lãnh đạo của cháu đó Bích Chiêu… Hậu nè… Cháu có biết vị nữ Trung Tường và vị nữ Bí Thư kia là ai không… Còn nữa, Trong đó có Phó Trưởng CA của Thành phố Cần Thơ… Chú và Trần Đức kia có thể nói là… Ha ha… A… Khoan nói vấn đề này… Gọi thức ăn đi. Mình từ từ nói sau”. Tuy không muốn trực tiếp giới thiệu nhưng Việt bóng gió, úp mở khoe khoang quan hệ để tạo uy phong của mình…
– “Phải phải… Cháu đã đặt nhưng món mà chú Việt thích nhất, sẵn khui chai Hennessy VSOP nha chú…”Hậu thân thiết mời mọc… gã nhìn ra thân phận của nữ Trung Tướng và nữ Bí Thư An Giang rất là huyền bí nếu không một Phó Bí Thư của Thành phố thuộc Trung ương sẽ không dễ dàng nhún nhường như vậy, gã muốn biết huyền bí cỡ nào… hư thực ra sao, có đáng để cha gã đầu tư hay không.
Gã là Lương Trung Hậu, cha gã là Lương Trung Hiền, là một đại thương gia ở Thành phố rất am hiểu đạo lý “quan thương” cấu kết mới có thể vững bền vì vậy tốn rất nhiều tiền của để Hậu có thể ngoi đầu lên trong chốn quan trường. Bây giờ Hậu được cái chức Giám đốc Sở coi như là có chút thành tựu. Mục đích của Hiền chạy chức cho con trai không phải để gã làm ra tiền mà là để nhà họ Lương không bị ai lấn át, hà hiếp, bóc lột, bởi vậy khi Hậu thấy được người mà phó Bí Thư Thành ủy kiêng dè, gã nhất định không bô qua, phải tìm hiểu cho rõ…
… Bạn đang đọc truyện Thằng Đức – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensexhay.org/thang-duc-quyen-2/
– “Ngồi xuống đi…” Không muốn làm khó hắn. Bích Trâm đứng dậy, nhích qua một bên, thành thử có ghế trống giữa nàng và Nancy… Ngụ ý bảo hắn ngồi giữa, như vậy là vẹn cả đôi bên…
– “Ha ha… đứng được mà…” Liếc Gia Kỳ, Đức ngần ngừ… Không biết ý nàng ra sao… Có “rộng lượng” hay không.
– “Không ngồi xuống… Có phải sợ em ăn thịt anh không?” Bích Trâm “tức giận”…
– “Thì ngồi xuống đi.” Gia Kỳ thấy hắn len lén nhìn mình, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, nàng không nở để hắn khó xử nên mở miệng nói một câu.
– Được được… Ha ha… Đức cười giả lả…
Phục vụ đem thực đơn lên, các nàng tíu tít tranh nhau gọi món ăn đồ uống, bầu không khí vô cùng hòa hợp. Tứ trụ của Bích Trâm cũng rất dễ gần gũi, Mỹ Kiều, Thu Hà, Ngọc Vân, Ngọc Như. Thu Tâm, Phương Anh cũng rất cởi mở, một dãy bàn nối lại với nhau, tiếng cười tiếng nói làm huyên náo cả một vùng. Song Nhã bề ngoài coi rất bá đạo ngang ngược nhưng rất dễ dụ, không biết Hoàng Bích Trâm nói gì mà chỉ vài câu, đối với Hoàng Bích Trâm đã chị chị em em, vô cùng thân thiết. Nguyệt em Nhung cũng bắt đầu bạo dạn hơn, không còn rụt rè nữa.
– “Có nghĩ đến chuyện có em bé không?” Nhận ra ánh mắt hâm mộ của Bích Trâm khi nhìn các đứa bé… Nancy mỉm cười hỏi…
Bích Trâm không trả lời, mặt đỏ bừng, liếc mắt nhìn hắn… Từ nhỏ đến lớn, nàng là con gái độc nhất trong nhà nên khó tránh được cảm giác đơn độc, bây giờ bỗng dưng thấy Nancy có một “đại gia đình” khiến trong lòng cảm thấy hâm mộ nhin 4 đứa Thịnh, Anh Thư, Vượng. Mạnh với ánh mắt long lanh. Nàng năm nay hơn 30 rồi mà vẫn chưa chồng, ở xã hội Âu Mỹ thì rất thường nhưng ở Châu Á nhất là Việt Nam thì là “gái già”… Mặc dù nàng và Nancy đều là hai mỹ nữ nhất nhì của Hà Thành…
– “Hi hi… Như vậy anh ấy phải làm việc nhiều hơn mới được…” Nhã Phương trêu chọc…
– “Ha ha Hi hi”… đám mỹ nữ bật cười vui vẻ. Bộ tứ của Bích Trâm liếc mắt nhìn nhau, thầm nghỉ Thủ trưởng mình đang nghỉ gì chẳng lẽ có khuynh hướng “nhún nhường” trước Nancy? Nếu vậy thì thật là mất mặt, cần gì chứ… Ít nhất thì phải ngang hàng chứ. Không thể làm “em” đâu à…
Bích Trâm dĩ nhiên là không chịu “dưới” cơ Nancy rồi, nàng có chiến thuật của nàng, cuộc “chiến” này đấu trí chứ không đấu võ. Không thể gây áp lực quá nhiều cho hắn, nàng biết Nancy và hắn đã có một đoạn đường dài. Bây giờ mình chen vào đòi làm số “1” của hắn hoặc ngang hàng với Nancy không phải là kế sách hay, chuyện gì cũng phải nung nấu từ từ… để cho hắn biết giữa nàng và Nancy ai hơn ai kém… Chuyện này cần phải có thời gian… Đúng vậy, cần phải có em bé, ý nghỉ có em bé không phải là của Nancy, nàng cũng đã có ý nghỉ này, Nancy đã có em bé, cán cân đang lệch về phía Nancy chinh là bé Thịnh… Nếu mình không có thì thật là có vấn đề, thua là cái chắc… Không được. Bích Trâm không phải là gái độc không con, đừng nói chi là Nancy, so với Thúy Ái, Tâm Đoan và chị Nhung kia vẫn còn kém mấy tầng…
Thấy Bích Trâm trầm tư, trừ Nhã Phương, Nhã Thy còn trẻ hơn nhiều thì chưa nghỉ tới nhưng Thu Tâm, Phương Anh, Mỹ Kiều, Ngọc Vân, Ngọc Như đều muốn có một đứa cho riêng mình. Bây giờ. Hầu như trong đầu ai cũng đang vướng bận nghĩ đến chuyện “có em bé”… Chuyện gì chứ chuyện này nhất định không để Hoàng Bích Trâm qua mặt “tới sau mà về trước” được.
Hơn nữa, đàn bà có con là chuyện “thiên kinh địa nghĩa”, không thể mang tiếng là “gái độc không con”. Thêm vào đó Nhã Phương vừa nói một câu “anh ấy phải làm việc nhiều hơn mới được”… Không phải hắn không “siêng năng” mà là quá “Siêng năng” vấn đề là các nàng không “nuốt” thì để hắn “phun” lên ngực hoặc lên mặt… Thật quá hoang phí rồi… Từ nay phải vào “bên trong” mới được.
Đức nào biết chỉ trong vòng một nốt nhạc, các mỹ nữ trong đầu đều diệt trừ những “trò” giường chiếu ma mãnh mà hắn thích… Hiện giờ hắn đang bận rộn “ê a” với 4 đứa con. Thỉnh thoảng bị song Kiều sai bảo lấy cái này, lấy cái nọ như “con sen”. Cũng phải thôi, giữa một đám mỹ nữ, chỉ có mỗi mình hắn là đàn ông, tuy có vài bảo mẫu đi kèm nhưng các nàng cứ nhắm hắn mà sai vặt. Không sai hắn thì sai ai, hơn nữa, các nàng cũng thừa nước đục thả câu, muốn chứng tỏ ta đây quyền uy một chút trước mặt của Bích Trâm. Đơn giản là như vậy.
– “Thấy mấy người đi chung với Phó Bí Thư Việt cứ nhìn anh… Hình như anh có quen biết họ à… Là ai vậy?” Nancy chợt tò mò hỏi.
– “À không… Là cô giáo củ, lần này trở về Cần Thơ cùng với con rể và con gái của bà ta… Không ngờ họ quen với Phó Bí Thư Việt…” Đức nói qua loa, chuyện hống hách, ngang ngược khi người của họ không đáng để ý tới. Bây giờ hắn đã chín chắn và trưởng thành hơn nhiều, không muốn so đo từng li từng tí với người khác trừ khi là quá đáng…
Ngay lúc này, chuông di động reo…
– “Là Mỹ Chi gọi…” Miệng nói với Nancy, tay bắt máy…
– “A lô… Vậy à… Được mà… 9 giờ tối mình là 9 giờ sáng Canada phải không? Anh biết rồi” Chỉ vài câu thôi rồi hắn cúp máy, nét mặt có chút hồi hộp, đăm chiêu…
– “Có phải đã xảy ra chuyện gì?” Nghe đến cụm từ Canada, biết má ruột hắn đang bị ung thư thời kỳ cuối, có thể ra đi bất cứ lúc nào… Chúng nữ có chút lo lắng… Gia Kỳ nhahn miệng hỏi.
– Giang Ngọc Hoa nói với Mỹ Chi. Má… à không Giang Ngọc Quế muốn nhìn thấy mấy đứa cháu nội qua trực tuyến… Anh nói không thành vấn đề.
– “Giang Ngọc Hoa, Quế, Canada?” Còn rất xa lạ với chuyện này nên Bích Trâm và Tứ trụ của nàng nhìn nhau.
– “Chuyện dài, phức tạp hay là chiều mai tới nhà nướng thịt ăn, tắm piscine phơi nắng rồi mình kể cho nghe” Nancy mỉm cười đề nghị…
– “Được… cảm ơn trước” Bích Trâm đã có dự định ngày Nancy lên máy bay đi Hà Nội thì nàng đi Long Xuyên nên hiện giờ rất rảnh rỗi. Tất cả chuyện liên quan tới hắn, nàng đều muốn biết nên không do dự gật đầu…
– “Hi hi… Cứ quyết định như vậy… Quên nữa, có cần kêu Mỹ Chi, Thái Điệp. Ngọc Lan lên đây cùng tụ hội với mình không?” Nancy nhắc nhở… Giang Ngọc Quế là má ruột của hắn vậy thì cũng đúng lúc mẹ chồng con dâu nên biết nhau. Đồng thời cũng thị uy chút đỉnh với Bích Trâm là nàng có nhiều chị em “thần phục”…
– “Sáng mai anh trở xuống dưới có chút việc cần làm rồi quyết định sau…”Nghe Nancy nói, Đức hết hồn, thầm nghỉ: “Không đơn giản như vậy đâu à… Còn Tú Nhi, Thụy Vũ, Yến, Tuyết thì sao? Tú Nhi có vẻ “thuận” với Mỹ Chi hơn là với Nancy. Nếu bọn Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ, còn có Phương Linh và Thanh Tình nữa, biết không được “mời” trực tuyến với “mẹ chồng” thì là chuyện lớn.”Bởi vậy trong đầu hắn có ý định chia làm hai lần. Còn nữa, hắn phải hỏi ai có hứng thú cùng hắn đi Canada, Nancy, Ngọc Lan thì đã xác định rồi, Gia Kỳ chưa quyết định, đường xá xa xôi, bụng có mang, Mỹ Chi và song Hà thì khó nói lắm. Trăm chuyện nghỉ trong đầu, đúng với câu “sướng thằng nhỏ khổ thằng lớn”…
Bích Trâm đầu tư 1000 tỷ, là cổ đông lớn nhất cho nên Hải Yến và Lan Anh không những có chân trong Hội đồng Quản Trị của TTTM Đồng Tháp mà còn là tai mắt của Bích Trâm cho nên nàng dĩ nhiên biết rất rõ tình hình giữa Tú Nhi và Nancy. Nàng thừa hiểu không thể thu phục Tú Nhi nhưng muốn tạo thế “chân vạc” để ngang hàng thì không khó… Hoàng Bích Trâm có lý nào thua cho Nancy được chứ. Việc đầu tiên là muốn làm đồng minh với Tú Nhi… Không nghe Nancy đề cập tới Tú Nhi, vì vậy Bích Trâm động tâm cơ, chụp lấy cơ hội.
– Sáng đi chiều về à… Em đi với anh…
– “Hả? Ừm được…” Đức gật đầu nhưng trong lòng thầm kêu khổ. Trước kia có hai người. Hắn không thể nói “không”, một là Nancy, hai là Tú Nhi, bây giờ có thêm người thứ ba, đó là Bích Trâm. Bởi vây, hắn sợ khi Bích Trâm gặp bộ tứ Tú Nhi, Thụy Vũ, Tuyết, Yến có thể xảy ra chuyện gì, nhưng có cách gì hơn đành phải tới đâu hay tới đó… Muốn thay đổi ý định nhưng nghỉ kỷ thì không được, mấy ngày nay hắn ở Cần Thơ, tuy có thể điều khiển công việc qua các buổi họp trực tuyến nhưng cũng cần phải ghé mắt nhìn cụ thể một chút… Hơn nữa hắn muốn gặp Hồng Ngọc, hắn nghỉ nàng biết rất nhiều ai là thân tín của Nguyễn văn Đồng… Có nhiều chuyện chưa chắc Hồng Ngọc sẽ nói với Mai Thảo.
– “Ây da… Gần 10 giờ rồi sao… Nhìn kìa, mấy đứa nhỏ ngủ thiệt say… Hi hi…” Cười ranh mãnh. Nhã Thy Nhã Phương, Hồng Phượng, Nguyệt nháy mắt nhau. Theo chương trinh, tiết mục thứ hai của tối nay là đi quán Bar uống rượu, nghe nhạc nhảy đầm. Ăn uống,”relax” xong rồi, gần 10 giờ mà thấy hắn cứ “cà kê dê ngổng” hoài nên nhắc nhở.
– “Đúng ha… Gần 10 giờ rồi, Ừm, đến lúc về cho các con ngủ… Anh đưa Bích Trâm và các chị em đi chơi cho biết Cần Thơ by Night, Bích Trâm, các người đi chơi cho vui vẻ… Nhớ chiều mai tới chơi đó… Thu Hà đưa chúng tôi về trước” Tỏ ra thông cảm, Nancy mỉm cười đứng lên chuẩn bị ra về… Nàng, Kiều Nga. Kiều Chinh từ lúc có con không còn hứng thú đi đến những nơi náo nhiệt như các quán Bar, Gia Kỳ, Thúy Ái. Tâm Đoan bụng đã khá to thì càng không được. Nhung có bé sĩ, Mạnh, Thu Hà có bé Thu Sương. Nhiệm vụ lái chiếc xe buýt giường nằm đưa các bà mẹ và các bà bầu giao cho Thu Hà.
– “Coi bộ làm phiền Uyển hơi nhiều…” Bích Trâm mỉm cười đứng lên tiễn Nancy, song Kiều cùng mọi các bà bầu ra xe, Đức một lần nữa lăng xăng thu dọn các chiếc xe đẩy, khác với lúc khi hắn tới, bây giờ có ba cặp mắt ngưỡng mộ chứ không phải khinh thường của ba người Hậu, Bích Chiêu, Hạnh… Cả ba vô cùng thắc mắc nhưng không dám hỏi, cho dù mở miệng chưa chắc Việt sẽ trả lời… lão đang bận rộn, theo, lễ tiết, thấy Nancy, Bích Trâm ra xe, có lý nào không ra tiễn để được dịp trò chuyện thêm vài câu.
– “Người anh em. Nhà có vài chai rượu đỏ lâu năm… Biết cậu thích rượu đỏ nên tôi đặc biệt để dành… Kiếm hôm nào tới nhà, mình cùng nhau uống vài ly…” Nancy đi rồi, trước mặt Hoàng Bích Trâm, Việt vỗ vai Đức vô cùng thân thiết. Mục đích là muốn cho nàng biết Đức và lão “tình như thủ túc”… Hắn thân thích với con gái của Chủ tịch Quốc Hội đương thời, nàng cũng là Bí Thư Tỉnh ủy tiền đồ vô lượng, nếu móc nối được mối quan hệ quan trọng này thì coi như, so với Dương Đại Hải và Thu Vân, lão đi trước một bước dài… Cho nên cần phải khéo léo khai thác không thể bỏ qua được.
– “Phó Bí Thư Việt… Ông thật là khách sáo rồi… Ông cứ gọi một tiếng là tôi tới ngay mà… Nhưng mà trong thời gian này rất bận, hay là tôi sẽ gọi cho ông sau, hy vọng lúc đó còn được uốn rượu ngon… hi hi…” Đức khách sáo đáp… Hắn thừa hiểu lão muốn gì.
– “Mình đi được chưa?” Bích Trâm thúc giục…
– “Được được cứ quyết định như vậy… Khi nào thấy có thời gian gọi tôi một tiếng… Không làm phiền các vị… Tôi xin phép đi trước” Chủ yếu là muốn chứng tỏ lão và Đức có quan hệ thân thiết trước Bích Trâm, thấy mục đích đã đạt, lão cũng kiếu từ, lên xe đi, bỏ lại hai vợ chồng Hậu, Bích Chiêu và Hạnh tẽn tò ngượng nghịu. Suối cả buổi Việt trầm tư, hỏi gì cũng ậm ừ không nói, suy nghĩ mông lung, thỉnh thoảng nhìn về bàn bên kia…
Tuy không ưa gì cô giáo cũ nhưng hắn vẫn gật đầu chào cáo từ trước khi cùng Bích Trâm lên chiếc Ferrari 488 Pista, song Nhã, Nguyệt, Hồng Phượng, Porsche 911 Carrera Cabriolet. Phương Anh, Thục Linh, Thu Tâm, Ngọc Vân Mercedes mui trần. Mỹ Kiều, Ngọc Vân và bộ tứ của Bích Trâm thì lên chiếc Toyota firerunner trực chỉ đến INU Beer Club & Lounge để vui chơi một phen…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |