Nói xong, bản thân Hắc Bạch Vô Thường Tạ Tất An cùng Phạm Vô Cứu trực tiếp quỳ xuống.
Mười mấy ác quỷ trọng phạm chúng tôi vẫn đứng yên đó.
Kết quả, một quỷ sai mặc giáp đã bước lên phía trước một bước.
Tên này quát lớn một tiếng: “Đám tội phạm to gan, thấy Thập Điện Đại Vương, còn không mau mau quỳ xuống?”
Quỷ sai kia mạnh mẽ vô cùng, trong giọng nói của đối phương còn mang theo áp lực mạnh mẽ.
Đối với người từng tu luyện như tôi mà nói, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được tu vi tối thượng của quỷ sai này.
Mười tội quỷ còn lại đều kinh hồn táng đảm, vội vàng quỳ xuống.
Mà tôi cũng chỉ có thể làm giống như bọn họ mà thôi.
Quỳ xuống đất và lễ bái.
Hắc Bạch Vô Thường sau khi bái lạy thì bước sang một bên.
Hai người họ không nói một lời, biểu cảm ngưng trọng.
Mà tất cả mười mấy tội quỷ chúng tôi đều quỳ trên mặt đất.
Sau đó, chúng tôi liền nghe thấy một trong mười vị Thập Điện, trước mặt có một tấm bảng đề chữ “Tần”, lên tiếng: “Các người đứng lên đi!”
Nghe đến đó, chúng tôi mới dám đứng lên.
Nhìn vị ngồi sau chữ “Tần” kia, tôi đoán chắc người này là người đứng đầu Thập Điện Diêm La, Tần Quảng Vương.
Ngay sau đó, một vị Diêm La ngồi bên cạnh ông ấy, trước bàn có đề một chữ “Sở”, lại tiếp lời:
“Tứ đại Phán Quan, người nọ đã tới rồi, các vị hãy dẫn những người không cần thiết ra ngoài trước đi!”
Đây hẳn là vị đại vương thứ hai của Minh giới, Sở Giang Vương.
“Vâng!”
Bốn vị Phán Quan chắp lại cúi đầu, sau đó cất bút sắt đi, rồi bắt đầu lặt quyển sổ vàng trong tay mình.
Nhưng tiếng “Xôn xao” vang lên, đó đều là tiếng lật sách.
Phải mất một lát sau…
Chỉ thấy một vị Phán Quan mặc quần áo có đề chữ “Phạt ác”, chỉ bút vào một tội quỷ ở phía bên trái.
Ông ta nói:
“Lộ Đắc Sát, giết hại 10 người. Là tội quỷ cực kỳ hung ác. Phạt xuống tầng thứ bảy, Địa ngục Đao Sơn, trong một ngàn năm. Mãn hạn, đầu thai thành heo, trở thành thức ăn cho con người.”
Nói xong, chiếc cây bút sắt lơ lửng trong không trung và vẽ ra một dấu ấn.
Chỉ trong nháy mắt, trên người gã quỷ hồn tên là Lộ Đắc Sát đã bị đóng một dấu pháp ấn.
Rồi có hai tên quỷ sai vọt lên.
Khiêng tên nhãi kia ra khỏi điện.
Lộ Đắc Sát nghe nói mình sẽ bị giam trong Địa ngục Đao Sơn một ngàn năm, kiếp sau đầu thai thành heo, lại còn bị người khác ăn thịt, đương nhiên gã không hề đồng ý.
Lộ Đắc Sát kêu gào:
“Đừng mà! Tôi không muốn tới Địa ngục Đao Sơn, tôi không muốn làm heo. Tôi không muốn…”
Nhưng những vị Phán Quan còn lại và mười vị Diêm La cũng chẳng thèm để ý tới lời phản kháng của gã.
Để mặc cho người nọ bị quỷ sai lôi đi.
Một ngàn năm, khái niệm đó là gì?
Tuy rằng thời gian tại Địa phủ và nhân gian có sự khác biệt.
Nhưng ở chỗ này, bạn vẫn sẽ cảm nhận được nỗi đau bị tra tấn trong một ngàn năm, hơn nữa không hề có khoảng cách, cũng không ngừng nghỉ.
Những tên tội quỷ còn lại đều thấy ớn lạnh trong lòng, cả đám đã bắt đầu sợ hãi.
Đột nhiên, một vị Phán Quan trên ngực có chữ “Thưởng thiện” lại chỉ bút sắt vào một người phụ nữ.
Sau đó vị này lên tiếng:
“Mạc Hiểu Phỉ, giết chết 5 đứa trẻ sơ sinh. Là một người mẹ độc ác. Phạt xuống tầng 11, Địa ngục Thạch Áp. 500 năm. Kết thúc hình phạt đầu thai làm người. Mồ côi, chột mắt, điếc tai, hai chân tàn tật, bệnh tật hành hạ, hưởng dương 80 năm.”
Con mẹ nhà nó, nghe được lời này, đến cả tôi cũng không kìm được mà da mặt run lên vài lần.
Người phụ nữ kia trông xinh đẹp như thế, không ngờ lại là một người mẹ tàn ác, đã giết chết 5 đứa trẻ sơ sinh.
Quan trọng là, việc giết chết 5 đứa trẻ sơ sinh nghe qua còn tàn độc hơn cả việc tra tấn 10 người trưởng thành nữa.
Tuy rằng cô ta có có thể đầu thai làm người, nhưng phải sống 80 bị bệnh tật và tàn phế hành hạ, nghĩ thôi cũng thấy thật đáng sợ.
“Không, Phán Quan đại nhân, tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi cũng có nỗi khổ riêng mà.”
“Hừ, rõ ràng là do cô ham muốn hoan lạc (tình dục). Người đâu, kéo cô ta xuống dưới đi.”
Vị Phán Quan nọ tiếp tục lên tiếng.
Ngay tức khắc, có hai tên âm sai đã bước lên, kéo người phụ nữ kia đi.
Lúc này, mỗi một tên tội quỷ đều đã run sợ.
Nhưng có một tội quỷ đứng cạnh tôi lại cất giọng run rẩy, tự lẩm bẩm một câu: “Mình chưa từng giết ai cả, chắc chắn mình sẽ không có việc gì, chắc sẽ không có việc gì đâu.”
Ấy thế mà, chỉ ngay sau đó, một vị Phán Quan trước ngực có hai chữ “Sát tra” (kiểm tra) đã chỉ thẳng vào người nọ:
“Lý Xương Đạo, gian lận thị trường hàng hóa. Tội phạm tài chính. Phạt xuống tầng 18, Địa ngục Đạo Cư, 800 năm. Mãn hình phạt, đầu thai làm hươu, sống ngây ngốc cả đời.”
Nghe đến đó, tôi vô thức liếc nhìn sang chàng trai đứng bên cạnh một cái.
Không ngờ anh chàng này làm về mảng tài chính, thế nhưng một tội phạm tài chính sao lại bị kết án nặng như thế?
Còn bị đày xuống tận tầng địa ngục thứ 18 nữa?
“Phán Quan đại nhân, tôi không đồng ý. Lúc sinh thời tôi chưa giết hại ai cả, còn thực hiện nhiều hoạt động từ thiện. Tại sao tôi phải xuống tầng địa ngục thứ đó chứ? Hơn nữa, kiếp sau còn không thể đầu thai thành người?”
Nghe đến đó, thật ra trong lòng tôi cũng thấy rất tò mò.
Cho nên, tôi đã nhìn về phía vị Phán Quan kia.
Trước ngực ông ấy có đề hai chữ “Sát tra”, hẳn đây chính là vị chịu trách nhiệm kiểm tra nghiệp – nợ trong tứ đại Phán Quan.
“Hừ, đúng là anh chưa tận tay giết chết một ai. Nhưng đã có 8 người đã chết vì hành động bán khống thị trường chứng khoán và lừa đảo tài chính của anh. Đằng sau 8 người này, còn có 8 gia đình nữa phải chịu đựng nỗi đau mất người thân, cũng bởi vì hành vi sai trái của anh. Hơn nữa, hơn một ngàn gia đình khác cũng phải chịu khó khăn, vất vả vì bị anh ảnh hưởng. Cái mà anh gọi là công ích, thật ra cũng chỉ là hành động phô trương, dùng để lừa gạt xã hội. Vậy tại sao không thể phạt anh xuống tầng địa ngục thứ 18 chứ? Người đâu, kéo anh ta xuống.”
Tên kia phồng mang trợn má, còn muốn đôi co thêm.
Bởi vì anh ta đã uống canh Mê Hồn, nên căn bản không thể cất ra lời nói dối, nhưng cũng không thể nói ra sự thật.
Cho nên, anh ta chỉ có thể trợn trừng mắt, chẳng nói nổi một lời.
Rất nhanh, anh ta đã bị kéo đi.
Khó trách trước đó tôi lại nghe được tin tức, rằng có một số người đã phải nhảy lầu tự tử sau khi thị trường chứng khoán lao dốc.
Nhìn tình hình này, rõ ràng chuyện này là do có người cố ý làm ra.
Tiếp theo, đến lượt vị Phán Quan cuối cùng, trên quần áo có đề hai chữ “Âm luật” cũng mở lời.
Đây chắc hẳn là Thôi Phán, bởi vì người đứng đầu tứ đại Phán Quan cũng là người quản lý Âm Luật tại Địa phủ, chính là Thôi Ngọc, Thôi Phán Quan.
Ông ấy chỉ thẳng vào một người đàn ông đứng bên phải tôi, nói:
“Chu Mậu, không tôn trọng và yêu quý sinh mệnh. Tự sát. Phạt, đày 200 năm tại tầng 14, Địa ngục Uổng Tử. Hết hình phạt, đầu thai thành chó, chỉ đáng ăn phân.”
Tự sát, chuyện này thì tôi biết.
Phàm là người mắc phải tội tự sát, sau khi chết đều sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục.
Chỉ là tôi không ngờ tới, tội tự sát này lại bị phạt nặng đến như vậy.
Không những bị đày xuống tận 14 tầng địa ngục, mà kiếp sau còn không thể làm người, chỉ có thể làm chó ăn phân.
Người đàn ông tên Chu Mậu nọ có vẻ hoang mang:
“Phán Quan đại nhân, sao lại như thế? Cuộc sống của tôi không hề dễ dàng gì. Gia đình ly tán, sự nghiệp thì lụi bại. Tôi không còn muốn sống nữa, cho nên tôi mới tự sát. Nhưng cũng không làm tổn thương đến ai khác nữa? Tại sao còn trừng phạt tôi? Còn nữa, tôi không muốn trở thành chó, kiếp trước tôi ghét nhất chính là loài chó.”
Người đàn ông tên Chu Mậu này không chịu chấp nhận hình phạt, còn muốn giảo biện.
Nhưng thái độ của Thôi Phán này, rõ ràng tốt hơn so với khi Phán Quan phạt ác tên là Chung Quỳ trước đó.
“Chu Mậu, anh phải biết một điều, để có thể trở thành người mà bước vào nhân giới đã là chuyện không hề dễ dàng rồi. Cơ thể, tóc tai anh nhận từ cha mẹ. Tuy rằng họ đều đã qua đời, nhưng anh vẫn không thể tự làm hại bản thân mình hay là tự sát. Một kiếp này của anh, không đơn giản là cơ hội Diêm Vương trao cho anh, mà đó còn là sự vất vả từ nhiều kiếp luân hồi của anh nữa. Dựa theo Âm luật tại Âm phủ. Nếu anh đã không trân trọng sinh mạnh, sau khi chết đi sẽ bị giam trong nhà ngục Uổng Tử. Đời sau sẽ không còn là con người nữa. Bổn phán niệm tình anh đã chết, nên tiết lộ cho anh một chút thiên cơ. Trong hai năm nữa, anh sẽ dốc sức làm lại, từ đó sự nghiệp khởi sắc, gia đình đoàn tụ. Cuối cùng được hưởng một tuổi già an nhàn và có hai đứa con, một nam một nữ. Đáng tiếc, anh lại tự làm hại thân thể của mình, không thể chịu đựng được thử thách mà trời cao ban cho anh.”
Nghe Thôi Phán nói xong, cơ thể của Chu Mậu buông lỏng, trực tiếp ngã ngồi ở trên mặt đất.
Có thế nào anh ta cũng chưa từng nghĩ tới, quãng đời còn lại của mình, hóa ra lại rộng mở và hạnh phúc tới nhường ấy.
Nhưng anh ta lại không vượt qua được khó khăn, lựa chọn tự tử.
Còn tôi cũng không khỏi thở dài một tiếng.
Bất giác, tôi nhớ đến câu nói nổi tiếng của một chiến lược gia quân sự người Pháp nào đó:
Khi bạn đang ở thời điểm khó khăn nhất, cũng là lúc bạn đang ở gần sự thành công nhất.
Tôi thở dài và nhìn kẻ đã tự sát kia bị quỷ sai kéo đi.
Sau đó, hơn mười quỷ hồn xung quanh đều lần lượt bị kết án.
Hầu hết những kẻ này đều có liên quan đến các vụ án giết người…
Phần lớn đều bị đày vào Địa ngục Đao Sơn, kiếp sau cũng không có ai có được phúc báo tốt.
Nếu không phải làm súc sinh, thì cũng phải chịu đựng đủ loại cực hình, hơn nữa, tuổi thọ của ai cũng rất dài.
Thậm chí, có một tội quỷ vì tội nghiệt quá lớn, mà phải trả giá rất đắt.
Kẻ này lúc còn sống đã làm quan lớn, giết người, đánh chửi cha mẹ, lừa đảo tài chính, giả làm người tốt…
Kết quả, kẻ này đã bị đày xuống ba địa ngục: Huyết Trì, Hoả Sơn, Thạch Ma.
Số năm trừng phạt ở mỗi địa ngục tuy khác nhau, nhưng tổng cộng lại, thế mà lại đạt tới một con số đáng sợ, 1680 năm.
Tôi nhìn quanh, từng tên tội phạm lần lượt rời đi.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi.
Nhưng khi đến lượt tôi, bốn vị Phán Quan lại dừng lại, không lật xem Sổ Sinh Tử nữa.
Mà vị Thôi Phán đứng đầu tứ đại Phán Quan quay đầu lại, nói với mười vị Diêm La: “Mười vị Đại vương, hẳn chính là người này rồi…”
… Bạn đang đọc truyện Thi – Quyển 5 tại nguồn: http://truyensexhay.org/thi-quyen-5/
Mười mấy tên tội phạm đã lần lượt bị các vị Phán Quan xét xử, sau đó bị áp giải xuống 18 tầng địa ngục.
Hiện giờ, trong toàn bộ Điện Diêm La rộng lớn, chỉ còn dư lại mỗi mình tôi.
Thôi Phán lại nói với mười vị Diêm Vương ở phía trên, hẳn chính là tôi rồi.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Hay là tội danh của tôi, so ra còn nặng hơn cả tội danh của những quỷ hồn trước đó?
Tôi chỉ vừa kịp nghĩ tới đây, mười vị Diêm La của Minh giới đang ngồi trên cao, đều khẽ mở mắt và nhìn chăm chú về phía tôi.
Mười vị Diêm La này đều có khí thế bất phàm.
Trên người mỗi một vị, đều có sức uy hiếp của một vị đế vương.
Sau đó, tôi chỉ nhìn thấy Tần Quảng Vương – người đứng đầu Thập Đại Diêm La, lên tiếng: “Thôi Phán Quan, tuyên bố bản án đi!”
Thôi Phán khẽ gật đầu: “Vâng, đại vương.”
Nói xong, Sổ Sinh Tử lại được mở ra.
Giây phút tiếp theo, ông ấy quay lại, nói với tôi:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thi - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện sex Ma Quỷ |
Tình trạng | Update Phần 495 |
Ngày cập nhật | 21/08/2025 02:22 (GMT+7) |