Con trai đã nói sáng sớm hôm nay đi xe lửa về đến nhà, nhưng bây giờ đã qua 12 điểm, vẫn không thấy bóng người, gọi di động cũng không có tín hiệu, không cách nào chuyển tin được, Lâm Huy Âm trong nội tâm lo lắng bất ổn, nhưng vẫn cố biểu hiện ra bình tĩnh tự nhiên, nàng mỉm cười tiễn đưa mọi người ra về, có Thái Phương Phương cười cười nói nói, giúp nàng cũng buông lỏng không ít, không có lựa chọn nào khác, chỉ đành lẳng lặng chờ đợi con…
… Bạn đang đọc truyện Thiên Long tại nguồn: http://truyensexhay.org/thien-long/
Đột nhiên Phương Phương chỉ vào ngoài cửa sổ hô hào:
– Đó đó… dì ơi… chính là Thiên Long!!
Lâm Huy Âm nhìn theo hướng cháu gái chỉ nhìn sang, quả nhiên có một người trẻ tuổi anh tuấn, cơ bắp rắn chắc, vai mang một cái ba lô màu đen ngoài cửa lớn chậm rãi đi tới.
– Phương Phương, dì thấy cháu so với Lâm Lâm còn hưng phấn hơn a!
Lâm Huy Âm tảng đá treo ở đáy lòng để xuống, tâm tình thật tốt nói đùa với cháu gái mình.
– Dì này…
Thái Phương Phương ngượng ngùng làm nũng, sau đó vội vàng chạy tới mở cửa. Thái Phương Phương so với Lâm Thiên Long lớn hơn ba tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, có thể nói là thanh mai trúc mã từ thuở nhỏ, từ ngày nàng vào bệnh viện làm hộ sĩ, nổi danh hoa khôi của bệnh viện, người theo đuổi nối liền không dứt, thế nhưng ngạc nhiên là không có người nào có thể thành công, Thái Phương Phương trước sau như một dịu dàng cự tuyệt, nghe nói con trai của cục trưởng công an thành phố năm đó cũng là một trong những người theo đuổi, Lâm Mẫn Nghi nói vào ủng hộ mỏi miệng mà cũng không làm nên chuyện gì, Lâm Huy Âm thì cho là Thái Phương Phương tâm cao khí ngạo ánh mắt rất cao.
– Mẹ…
Một tiếng kêu quen thuộc vang lên, theo tiếng bước chân lên lầu, Lâm Thiên Long mỉm cười xuất hiện ở trước mặt Lâm Huy Âm, một năm không gặp, hình dáng của hắn vẫn giống như nàng thường nằm mơ thấy, chỉ là Lâm Huy Âm cảm thấy Thiên Long so với anh chụp trước đó vài ngày ở trường học gửi về, thì hơi gầy hơn chút ít.
– Con trai của mẹ… rốt cuộc con cũng đã trở về!
Lâm Huy Âm nhịn không được trong hốc mắt hoen lệ, ôm thật chặt đứa con mỗi ngày làm nàng nóng ruột chờ đợi, hai tay nâng lên khuôn mặt của hắn, cẩn thận nhìn ngắm, dường như lúc này mới chứng minh đúng là Thiên Long con trai của mình, sau đó ôm lấy hắn vào trong ngực, bàn tay vuốt ve mặt hắn, một tay vỗ nhẹ phần lưng dày rộng, giờ phút này nàng chỉ mong thời gian ngưng trôi qua, cứ mãi mải như vậy ôm lấy con mình, mẹ con vĩnh viễn không còn phân ly.
Còn Thiên Long hai tay để trong ngực Lâm Huy Âm, thân thể cảm thụ nhiệt độ cơ thể của mẹ mình, rồi hai tay duỗi ra, chậm rãi lướt qua phần lưng, ôm chặt lấy lưng áo của nàng, cảm giác được toàn thân mẫn cảm của Lâm Huy Âm vậy mà run lên, nhưng rồi lập tức bình phục như lúc ban đầu. Thiên Long đem khuôn mặt tuấn tú kề sát tại nơi trái tim Lâm Huy Âm, lẳng lặng yên lắng nghe lấy nhịp đập, tham lam ngửi ngửi mùi thơm của cơ thể làm say lòng người của nàng.
– Nhìn xem con kìa… làm gì mà mới thoáng cái đã gầy như vậy…
Nàng thương tiếc vuốt tóc Thiên Long nói ra.
– Yên tâm đi mẹ, không có việc gì, tại vì trước khi tốt nghiệp con tham gia quá nhiều xã giao đi ăn uống nên hơi mập, hiện tại là con cố ý làm cho mình gầy xuống đấy.
– Này! Chị chúc mừng em rốt cuộc học thành trở về, dì nhớ em biết bao nhiêu…
Phương Phương đứng ở bên cạnh hai mẹ con, xuất ra một cái khăn tay đưa cho em họ minh, Thiên Long cầm lấy lau nhè nhẹ nước mắt trên mặt mẹ mình, rồi quay người ôm lấy chị họ.
Thái Phương Phương chân mày lá liễu dài nhỏ, hai đồng tử sáng, mũi thẳng, môi anh đào gọt giũa cùng đôi má trơn bóng, lãnh diễm thoát tục còn có má lúm đồng tiền xinh đẹp phối hợp làm cho không người nào có thể kháng cự được với khí chất mê người, phụ trợ ra sự thướt tha vũ mị của nữ nhân, đường con thon thả yểu điệu, sức hấp dẫn mãnh liệt như vậy, có thể nói đệ nhất mỹ nữ của bệnh viện nhân dân thành phố Viêm.
Hôm nay để đón em họ tốt nghiệp trở về, nàng mặc vào một cái váy liền áo màu xanh nhạt, đem tđường cong thân thể nàng vốn là hoàn mỹ được phụ trợ được càng thêm bồng bềnh xuất trần, trước ngực một đôi bầu vú thẳng đứng sung mãn tốt tươi bị đè ép tạo ra một cái khe rãnh thần bí tĩnh mịch mê người dưới cái cổ thấp mở, trắng nõan một mảnh da ngực như ẩn như hiện, làm cho ánh mắt và tinh thần Lâm Thiên Long hoàn toàn bị hấp dẫn, trong lòng dâng lên khó nói lên lời cảm giác.
– Chị Phương… em nghe nói chị là hoa khôi của bệnh viện, hôm nay tại sao không có mặc đồng phục y tá để em tận mắt nhìn phong thái của chị nha.
Lâm Thiên Long ra vẻ đắm đuối trêu đùa, trong nội tâm cũng tưởng tượng thấy chị họ mặc đồng phục y tá hấp dẫn, không biết ai sẽ là bạn trai của nàng thì đúng là kiếp trước đã tu luyện diễm phúc.
Thái Phương Phương bày ra cái miệng anh đào nhỏ nhắn bờ môi hơi hở ra có một loại mùi vị dụ hoặc, bên miệng hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ thật sâu, đáng yêu cực kỳ.
– Thiên Long, rất lâu không có gặp em rồi, chị rất nhớ em a! Nói cho dì sắp xếp em đến bệnh viện công tác được không? Lúc đó thì có thể mỗi ngày chọc ghẹo em được.
Thái Phương Phương thân mật kéo lấy cánh tay phải của Lâm Thiên Long dựa sát vào nói ra, không ngại ngùng gì cả.
Lâm Thiên Long liền thấy cánh tay mình một bầu vú thịt của nàng truyền ấm áp mềm mại dính sát lấy cánh tay của hắn.
Lâm Thiên Long quay đầu nhìn xem Thái Phương Phương đang dựa người vào hắn, đôi lông mày lá liễu cong cong ẩn chứa vô hạn tình ý, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên hồng nhuận phơn phớt mê người, hô hấp siết chặt, một cỗ nam tính từ trong ý nghĩ của hắn chậm rãi sinh sôi.
– Được rồi!
Lâm Huy Âm ở một bên cắt ngang.
– Thiên Long trải qua một đoạn đường dài về nhà, chắc là vô cùng mệt mỏi, con có muốn không nghỉ ngơi trước một hồi, sau đó chúng ta sẽ đi ăn cơm?
– Không mệt… không mệt, chúng ta ăn cơm trước đi mẹ, ăn chỗ nào đây?
Lâm Thiên Long liền một tay ôm cánh tay Thái Phương Phương, một tay kéo cánh tay mẹ Lâm Huy Âm.
… Bạn đang đọc truyện Thiên Long tại nguồn: http://truyensexhay.org/thien-long/
– Cũng tại con cả đấy, báo là buổi sáng sẽ về, mẹ nuôi của con cùng dì, cô tranh nhau sắp xếp xong xuôi nhà hàng rồi đây! Cuối cùng chờ mãi cũng không thấy con, mọi người có việc nên phải đi trước, Lâm Lâm đợi cho tới trưa, cùng dì con cũng phải về nhà, mẹ gọi điện thoại cho con cũng không cách nào chuyển được, cho nên đâu biết khi nào con sẽ trở về, ngay cả cơm nước cũng đều không có làm!
Lâm Huy Âm trong miệng phàn nàn nói, thế nhưng khi cánh tay được con trai kéo lấy, tức giận trong bụng đến đã sớm tan thành mây khói.
– Thái Phương Phương trên mu bàn tay Lâm Thiên Long nhẹ nhàng bấm một cái gắt giọng.
– Em mà chưa về, đoán chừng dì ngay cả cơm cũng nuốt không vô, làm hại chị cũng phải chịu đói theo đây này!
– Thôi tốt rồi, Thiên Long đã trở về, nếu cháu bị đói để dì đền bù cho.
Lâm Huy Âm cười duyên nói.
Thái Phương Phương nói ra:
– Thiên Long, chị biết biết trên đường Hoài Hải Đông có một nhà hàng Pháp, chỗ đó bò bít – tết nhất định sẽ làm cho em khen không dứt miệng…
– Vậy thì thật là thật tốt! Hai ngày này em đi xe lửa đến núi Viêm Sơn, trong bụng thật đúng là thiếu đi chất béo…
Thiên Long mỉm cười đáp trả.
Người một nhà thật hạnh phúc lên chiếc xe hơi màu đỏ của Lâm Huy Âm.
Vài phút sau đó, xe chạy đến đến nhà hàng Pháp ở trên đường Hoài Hải Đông, rất nhanh phục hướng dẫn một nhà ba người đến một chỗ bàn ngồi gần cạnh cái đàn Piano.
Thiên Long bí mật âm thầm nhìn quan sát mẹ mình cùng với chị họ, lúc nhìn chị họ, hắn cảm thấy Phương Phương càng ngày càng đẹp, tại chỗ ngồi Phương Phương thỉnh thoảng lấy tay sửa sang lại mái tóc dài trên vai, cái váy liền áo ngắn tay bên dưới hiển lộ ra màu da trong trắng lộ hồng, lúc nàng nói chuyện, đôi môi đỏ tươi nở nang hiện ra bên trong hàm răng trắng sáng, làm cho người nhịn không được ngậm lấy cặp môi thơm ngọt ngào, còn mẹ Lâm Huy Âm thì ngồi bên cạnh Phương Phương, đoan trang hiền lành, hai chân khép chặt lại cùng một chỗ, giọng nói của của nàng vẫn nhỏ nhẹ nhu hòa nhưng rõ ràng, đôi mắt xinh đẹp mông lung, tuy rằng tuổi đã trung niên, nhưng da thịt bảo dưỡng vô cùng tốt, khiến nhìn qua nàng chỉ như là một người đàn bà mới có hơn ba mươi tuổi, chính hắn cũng cảm thấy mẹ Lâm Huy Âm cùng chị họ Thái Phương Phương nhìn qua không giống như là dì cháu, mà là dung mạo tương tự phải nói như là một đôi chị em mới là chuẩn xác.
Lúc món chính chưa dọn lên bàn, hắn thấy mẹ Lâm Huy Âm cùng với Phương Phương liên tục ôn lại chuyện lúc Thiên Long còn bé thì như thế nào, như thế nào nghịch ngợm… mà không chú ý đến hắn, lúc này Thiên Long nghịch ngợm dao nĩa trên bàn, không ngờ là dao nĩa bị rớt xuống phía dưới bàn ăn, khi hắn khom người xuống dưới tìm kiếm, mẹ hắn cùng chị họ vẫn còn sống ở trong thời khắc ký ức, nên cũng không có chú ý tới động tác Thiên Long.
Trên cái bàn ăn phủ tấm khăn bàn màu đỏ nhung bao bọc lấy cạnh bàn, lúc hắn cúi người xuống, thì nhìn thấy một cảnh tượng làm hắn tim đập gia tốc, mẹ Lâm Huy Âm cùng chị họ Thái Phương Phương đều có một đôi chân chân đẹp thon dài, phối hợp mê muội người là đôi tất chân màu da trong suốt, bao bọc bày biện ra hình dáng đường cong chân người nữ tính.
Đối với trong suy nghĩ mẹ Lâm Huy Âm là nữ thần, nên Lâm Thiên Long không dám phi lễ thăm dò, lúc này trong hai mắt hắn lóng lánh hào quang, tại dưới bàn cơm hắn chăm chú nhìn lên nơi uốn lượn giữa đầu gối Phương Phương, khiến cho toàn thân hắn dục hỏa tăng vọt.
Thiên Long rõ ràng thấy trên trán mồ hôi đổ ra nương theo ánh mắt của hắn dò xét bên trong cái váy mê người của chị họ Phương Phương, những giọt mồ hôi đang chậm rãi chảy xuống trên gò má của hắn, hắn cũng không cách nào chế trụ được cái loại xúc động này.
Đột nhiên, Phương Phương lơ đãng hơi hở ra hai chân thay đổi tư thế ngồi, cảnh này càng khiến cho Thiên Long rõ ràng nhìn thấy một đôi bắp đùi rắn chắc tròn, mé trong hai đùi ép lại làm cho cái âm hộ nhô phồng ra.
Cây thịt giấu ở trong đũng quần Lâm Thiên Long phẫn nộ đã muốn lao ra, hắn bỗng nhiên run rẩy giơ lên tay phải của mình, trong thoáng chốc bất tri bất giác có suy nghĩ muốn duỗi bàn tay đưa vào bên trong cái âm hộ đang bị hai đùi đè ép căng phồng của chị họ mình vuốt ve.
– Thiên Long a!
Giọng mói của mẹ Lâm Huy Âm từ trên bàn lớn truyền tới trong lỗ tai của hắn.
– Con đang tìm kiếm cái gì ở dưới cái bàn vậy?
Hắn giống như từ người từ trong mộng bị người đánh thức bừng tỉnh, ngồi trở lại trên chỗ ngồi của mình, trên tay cầm lấy dao nĩa vừa rớt xuống đất:
– Không có chuyện gì, con chỉ nhặt lại dao nĩa.
Hắn giải thích.
– Con có sao không vậy?
Lâm Huy Âm hiền lành quan tâm hắn.
– Sao trên đầu lại đổ mồ hôi nhiều như vậy? Có phải trong người không có thoải mái?
– Không có việc gì, con rất khỏe, chỉ là cảm thấy nơi đây so với trên múi Viêm Sơn nóng hơn rất nhiều…
Thiên Long đỏ mặt nói ra.
– Này em… xem ra chị thấy em cần một bộ dao nĩa mới đấy.
Phương Phương thẹn thùng vũ mị trừng mắt nhìn đứa em xấu xa của mình, nàng hướng về phía nhân viên phục vụ đưa mắt ra ý, rất nhanh nhân viên phục vụ mang đến cho Thiên Long thay đổi một bộ dao nĩa khác, cả nhà bọn họ ba người bắt đầu hưởng thụ lấy bữa cơm trưa thật ngon lành…
Lâm Thiên Long kể sơ qua về chuyện trên miếu Quan Âm, Lâm Huy Âm cùng Thái Phương Phương bị hắn chọc cho cười không ngừng, đường nhiên hắn bỏ qua chuyện gặp Diệu Âm sư thái cùng Hoàng Uyển Dung.
– Em đi viếng Quan Âm miếu để làm gì vậy?
Phương Phương trêu đùa.
– Chẳng lẽ sau khi tốt nghiệp, đã muốn đi theo dì hành nghề phụ khoa thánh thủ sao?
– Nếu là như thế thì em sẽ để cho chị là người khám bệnh đầu tiên…
Lâm Thiên Long trêu lại.
– Hừ hừ hừ! Mỏ quạ đen…
Phương Phương xấu hổ cười mắng.
– Quan Âm miếu…
Lâm Huy Âm chỉ là cười cười xem hai chị em hắn cãi nhau, đáy lòng nàng lại lẩm bẩm Quan Âm miếu, nhớ tới năm xưa bằng hữu khuê mật đang tại trong miếu Quan Âm tu hành, hồng trần chuyện cũ, đã là tựa như mây khói.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thiên Long |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện dịch |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 19/11/2019 08:29 (GMT+7) |