Bước vào phòng thì một cảnh tượng đập vào mắt mà tôi không hề muốn chứng kiến, đó là cô đồng nghiệp Trang, con gái của trưởng phòng, rất có thể vài năm nữa khi về vườn thì người chồng tương lai của nàng hẳn sẽ ngồi vào vị trí ấy. Hai người đang thể hiện tình cảm trong tình trạng tay nắm tay ôm ấp, nghe thấy tiếng cửa là cả hai vội vàng tách nhau ra không thẹn mà nhìn về phía tôi, ôi! Giá như tôi đi muộn hơn một chút thì sẽ không phải nhìn thấy, khẽ than mà miệng cứng ngắc không biết nói câu nào, và cũng chẳng cần ai trong ba người lên tiếng, cũng vài giây sau thì có rất nhiều tiếng bước chân ngày càng gần…
– A! Bắt quả tang hai người đang làm mờ ám…
Rồi hai ba cái đầu cũng thò vào cùng một lúc…
– Trách nào, lúc đông người thì hai người lại tỏ ra nghiêm túc, khi không ai thì lại tranh thủ tình chàng ý thiếp…
– Này Thành, người chứng kiến đầu tiên, ban nãy hai cái người này làm gì thế kể bọn tôi nghe coi…
Dạ mặt của cô nàng như đỏ gắt lên vì quá xấu hổ, hình tượng ưu tú của nàng bao lâu giờ lại bỗng chốc bị trôi sạch. Chỉ có anh chàng đứng cạnh thì chỉ biết cười trừ, ý tứ kéo người yêu đi ra khỏi phòng.
Thở ra một ngụm khí, tôi cười lắc đầu không nói gì mà đi về chỗ của mình.
Gần đến trưa, khi đang chuẩn bị đi ra khỏi phòng tôi nhận được một cuộc điện thoại từ Nụ…
– Em đang ở trước công ty anh, anh xuống đi…
– Hả? Anh có nói là khoảng 5h chiều mà? – Tôi ngạc nhiên…
– Hì! Đó là chuyện của 5h chiều, còn bây giờ là chuyện khác – nàng cười cười trong điện thoại.
Em đứng đó, áo sơ mi và quần jean mặc thêm một chiếc áo khoác mỏng tránh nắng.
– Em mang cơm trưa cho anh…
Nghe xong câu này tôi chợt cảm động vì đã lâu lắm rồi mới được em đem cơm cho mình(T. T), kéo tay nàng về góc ăn uống của công ty.
– Vất vả cho cô nương quá a…
– Không có chi, đó là bổn phận của tiểu nữ hi hi…
– Đa tạ đa tạ! Cung kính không bằng tuân mệnh…
Hai đứa đi được một đoạn thì họa sao lại gặp chạm mặt một cặp cùng đi tới, còn ai vào đây cặp đôi chói nhất sáng nay, mới vừa bị ghẹo lúc sáng giờ hai người lại tình tứ đi cùng mà không sợ bị bạn bè bắt gặp. Trang và anh chàng nhìn hai đứa tôi, từ giật mình cho đến bất ngờ và cuối cùng là một chút gì đó vẻ như thưởng thức.
Đôi bên chưa nói với nhau câu gì thì phía xa đã có người í ới đi tới, cả một top ồn ào.
Anh chàng mồm mép xen vào đầy tiếu ý – uầy! Sáng đã gặp một đôi lén lút giờ thì lại lòi thêm một đôi nữa, nào đi ăn chung thôi nhỉ…
Ngay cả những bà chị có chồng con rồi cũng xen vào mà thêm muối – Thành nó có khi nào dắt bạn gái vào công ty đâu, thanh niên này giấu kỹ thật, thế mà hồi trước tính làm mai đứa em cho nó.
– Ầy chị này, vậy liệu thằng Thành ngày trước nó làm giấy xin nghỉ phép đi công chuyện thế hóa ra là đi về nhà cô bé này sao, trách nào… trách nào ông sếp lại ưu ái quá mà…
– Kinh đấy! Tưởng sinh viên công nghệ thông tin không biết tán gái, như thằng Thành đi làm thấy nó cứ im im lù lù vậy mà giờ mới lòi cái mặt thật ra hahaha.
Hai bà chép miệng ra điều muốn tìm anh sếp của mình để đòi một cái công đạo.
Em đứng cạnh tôi mà không có gì e thẹn xấu hổ trước những lời của họ, nàng cười ra điều thích thú vô cùng, bắt chuyện cùng họ, chúng tôi tìm một bàn đông người ngồi đó nói chuyện phím.
Mọi người nói cười vui vẻ tựa hồ như đã quen từ lâu.
– Hây! Biết thế ngay từ đầu đừng có lấy vợ sớm, chán phải biết, nhìn thằng Thành mà tao phát thèm.
– Nhắc mới nhớ, Trang cũng có đứa em tên là Ngọc, ngày đó con bé nó cứ bám riết lấy thằng Thành, ấy thế mà anh con lại chẳng có cảm tình, tao thì lại cứ nghĩ nó có vấn đề về giới tính, bởi con bé cũng xinh xắn trắng trẻo, tường gì hóa ra đã có bạn gái rồi.
– Uk hén! Nhắc mới nhớ, Trang! Em gái cậu sao rồi, sao lâu rồi không gặp nó vậy, ngày trước hay bám thằng Thành lắm mà…
Anh đồng nghiệp quay sang hỏi cô nàng, đến đây thì tôi đâm chột dạ, haizz! Nói chuyện gì không nói, tại sao cứ đè chuyện của mình ra mà kể lể vậy, tôi lo lắng nhìn sang em trông thấy nàng có vẻ chăm chú, nét mặt bình thường lại càng khiến tôi càng thêm sợ sợ trong lòng, thà như em giận em chất vấn đã đành, đằng này…
Trang liếc nhìn tôi đầy ý tứ, cô nàng ái ngại rồi cắn môi không nói thì anh bạn trai trả lời thay.
– Em gái của Trang đang bảo vệ đồ án:) Bận lắm, với lại con bé cũng đang trong thời kỳ thi lên đai – anh nói xong rồi cười cười.
– Lên đai? Đai gì?
– Hỏi dở, thi lên đai taekwondo đấy. Nhắc mới nhớ…
Anh chàng tay ôm trán vỡ lòng hiểu ra – à tôi nhớ rồi, hai chị em Trang Ngọc đều học võ từ nhỏ, à tôi nghe nói bạn trai của Trang cũng là một cao thủ ha, ầy! Tính ra trong công ty mình đều là ngọa hổ tàng long không a.
Mấy bà chị nghe xong thì tấm tắc khen ngợi.
– Có khi nào thằng Thành nó đánh lộn với em gái Trang rồi con bé đâm xấu mặt bỏ đi không? Xem ra chuyện này cũng có nhiều khúc mắc a.
Lại xuyên tạc, đến lạy mấy cái bà vẽ chuyện này…
– Đánh nhau?
Nụ chợt lên tiếng thành lời, câu nói ra dường như chỉ để cho nàng, và cả bàn mọi người chợt im lặng, mọi người chợt hiểu ra nãy giờ họ lỡ miệng, nhưng giờ muốn cứu vãn thì cũng đã quá muộn.
Thầm than vãn trong đầu tôi tính giải thích thì Trang cũng lên tiếng như để cứu vãn trận hỏa hoạn này.
– Thật ra quan hệ giữa Thành và em gái mình không có gì đâu Dương, đúng là ngày trước hai người có chút qua lại nhưng sau đó…
Nàng ngập ngừng nhưng rồi lại tiếp.
– Còn chuyện đánh nhau… thật ra không phải là không có…
Tôi khẽ khúm núm khi nhận ra ngón tay em đang bóp chặt lấy cổ tay mình. Sắc mặt của Trang lúc này có đôi khó xử…
– Thật ra Thành có đánh nhau với bạn của em mình, nhưng thật ra lỗi là ở bạn của em mình cậu đừng để tâm… Ngọc nó cũng còn…
Mọi người chợt thở ra, tôi than thầm cảm ơn Trang, ôi! Cứu tinh của tôi, quả thật nếu mọi thứ ngày hôm nay không được minh bạch rõ ràng thì chắc chắn mọi hậu quả sẽ đổ hết lên đầu tôi.
Ngón tay của Nụ chợt buông lỏng ra, nàng khẽ cười nhìn Trang đầy cảm kích, ngay sau đó em quay sang nhìn tôi ánh mắt như muốn nói “chuyện chưa xong đâu”
– Ôi! Thế hóa ra thằng Thành cũng là dân võ à? Uầy! Không ngờ lại là chân nhân bất lộ tướng.
Một người đập bàn…
– Khoan! Thế bữa đó ai thắng? Nghe nói trình độ của hai chị em Trang hồi đó cũng không phải là tay vừa nha, chưa kể đứa bạn của Ngọc…
Tới đây mấy bà chị cười đểu hết nhìn sang Trang lại nhìn tôi…
– Là bạn của Ngọc thua… em mình sau vụ đó cũng ngoan hẳn:). Hiện tại con bé đang thi lên đai đen tam đẳng.
Cả bàn chợt reo lên hồ khởi.
– Wow! Thành thắng? Tin được không trời, chú thật là có nhiều bí mật nha.
Anh chàng vỗ vai tôi.
Mấy ông anh gia thì chợt phè phỡn vài câu như tự than – hazz! May sao bà nhà không có học võ, bằng không…
– Yêu phải đứa có võ cũng không sao, cơ mà mỗi khi nó mà nổi cáu ặc!
– Phụ nữ thật đáng sợ… á hự! Sao chị nhéo em…
Một anh vừa buột miệng thì bị mấy bà chị bên cạch nhéo cho một cái…
– Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại à nha, con gái mà xinh xắn mà mặc võ phục đánh quyền thì đẹp phải biết đó, nhìn cứ như tiên nữ, ngắm là mê, thường thường trông mỏng manh vậy thôi chứ khi chứng kiến người ta luyện võ thì…
– Thì sao… – một người gắt…
– Thì càng dễ thương hơn chứ sao hi hi…
Câu nói vừa ý tứ lại càng thô thiển khiến cho Trang như ngượng ngùng mặt đỏ ửng. Đó là một cô gái tốt…
Kết thúc giờ nghỉ mà tôi đến toát cả mồ hôi hột.
“Nhắc đến con gái học võ khiến lòng tôi chợt cười thầm, ôi! Ai cũng nói con gái học võ đáng sợ, nhưng thật ra đối với tôi thì thật không có gì phải sợ cả, tại sao ư? Nếu bị họ đánh khi bản thân mình cả chăng có võ hộ thân thì ngại gì mà không đỡ đòn chống trả, còn nếu bạn không có vốn hộ thân, thì đành đấu võ miệng với họ, chẳng lẽ họ cũng không biết lý, còn nếu sợ quá thì co giò mà bỏ trốn chứ ở lại làm gì cho họ đánh. Chẳng có gì đáng sợ, nếu phải nói là thật sự đáng sợ thì phải chăng khi bạn lỡ đã thương yêu họ, khi đó thì họ có đánh thì bạn cũng chẳng có quyền mà né”
Suy nghĩ trong đầu bất giác khiến cho tôi bật cười một mình. Cảm giác khiến tâm trạng mình chợt buông lỏng xuống.
– Anh đang suy nghĩ gì đấy?
Tiếng của Nụ vang lên, khiến tôi bừng tỉnh.
– Hì! Anh đang nghĩ bâng quâng một chút…
– Nghĩ về Ngọc phải không…
Giọng em như lạnh hẳn.
– Không phải nhé – tôi mỉm cười xoa đầu em…
Chiều tan ca làm, hai đứa đi chợ mua ít trái cây cùng một số thứ…
Người mà tôi muốn em gặp chính là bác Trường, đây cũng là lần gặp đầu tiên của hai người, lúc đối mặt nàng lễ phép chào bác, bác Trường gật gù rồi cả ba người cùng đi vào nhà, trong phòng khách, bác rót cho tôi ly che xanh, riêng Nụ ở phòng bếp gọt trái cây như ý tứ tạo cho hai người chúng tôi có vài phút nói chuyện trước khi nàng quay lại.
– Bác cũng rất thiện cảm với con bé này, nếu chuyện cũng như lời cháu nói thì thật Dương cũng là đứa tốt, dù bác không chứng kiến nhưng bác tin lời mày – bác khẽ chép miệng sau khi uống hết ly nước chè, lặng thinh nhìn về phía sau bếp giọng mập mờ như tự nói cho chính mình…
– Cả hai đứa cũng đều rất tốt…
Tôi cảm nhận được những phức tạp trong đôi mắt của bác.
– Bác có chuyện gì muốn nói với cháu sao ạ? – Tôi hỏi…
– Cũng không thể trách mày… mải theo đuổi tình yêu của mình mà suýt quên cả bác, hay nói đúng hơn khi tâm trí của cháu giờ đây đã dồn hết vào cô bé này.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensexhay.org/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Gửi tặng bác ít quà, rồi hai đứa cũng lặng lẽ chào bác rồi ra về. Gửi xe, hai đứa tiến vào siêu thị mua đồ ăn làm bữa tối cho gia đình nàng.
– Anh quen bác ấy từ thời đại học năm đầu tiên…
Tôi vừa đi vừa kể…
– Em cảm thấy bác ấy như có nhiều tâm sự lắm – nàng thản nhiên nói…
– Anh cũng nghĩ thế, nhưng không dám hỏi nhiều – tôi thở khẽ…
Thanh toán xong, hai đứa không về vội, mua hai cây kem ốc quế, Nụ cũng không quên mua thêm một cây cho bé Bắp ở nhà.
Nhạc xuân mở lớn, đám trẻ vây quanh cây mai đùa vui, nàng bỗng khựng lại khiến tôi ngạc nhiên, quay sang em thì thấy nàng đang nhìn vào một cái váy trắng nhạt có thêu một vài Bông hoa mai nhỏ diện phía sau tấm kính lớn.
Em cười mỉm rồi quay sang nhìn tôi đầy kiều diễm – anh thấy em mặc chiếc váy đó có được đẹp không?
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensexhay.org/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Tôi hết nhìn em, lại quay sang nhìn đến chiếc váy rồi nhìn xuống hai giỏ đồ mà hai đứa đang cầm mà cười tủm tỉm.
– Vẫn còn sớm, hay là chúng ta vào đó xem chút nhé.
Nàng bật cười thành tiếng che miệng cười khúc khích.
– Em chỉ nói đùa thôi mà hì, muộn rồi anh, về thôi cả nhà đang chờ.
Và em cũng không để tôi nói thêm gì, nắm lấy cổ tay tôi kéo đi.
Về đến nhà, em bỏ tôi ở ngoài phòng khách cùng mọi người rồi cùng chị hai mình vào bếp, tôi ngồi cạnh bé Bắp nhìn tiểu nha đầu ăn kem một cách thích thú.
Trong khi chờ bữa tối, mọi người quây quần nói chuyện, nói về công việc, nói về dự tính của bản thân, được biết là vào ngày mai thì họ hàng bên ngoại của gia đình bác akiko cũng sẽ qua đây. Sẽ có chồng của bác và một người chú, tết đến thì dẫu lắm cũng phải về quê 1 lần trong năm, gắng mấy cũng phải về cốt để nhớ về cội nguồn, tạm quên đi công việc ở bên Nhật, bố của Nụ tâm sự…
– Khi nào hai đứa con gái nhà tôi lấy chồng hết, khi đó thì tôi cũng sẽ buông lỏng cho bản thân mình, cũng vì mẹ của hai đứa nó, cố gắng hoàn thành tâm nguyện.
Nói xong thì ánh mắt của nhạc phụ đại nhân nhìn sang tôi ra chiều ôn hòa, không chỉ có vậy mà tất cả ánh mắt mọi người cũng đồng thời trong chốc lát hướng về tôi, điều này làm tôi thấy lòng mình hơi rối, nói cũng không được mà cười cũng chẳng xong, chẳng những vậy mà tiểu nha đầu vẫn còn đang ngồi trong lòng mình bỗng nhìn thấy ánh mắt của mọi người thì con bé tựa như hơi sợ mà chạy về phía mẹ của mình.
Nói thì chậm nhưng mọi việc cũng chỉ diễn ra trong vẻ vẹn vài giây đồng hồ, nhưng cũng trong khoảng giây phút ngắn ngủi đó cũng đủ làm cho tôi nhận ra được hết ý tứ trong đôi mắt của bố nàng, đó là trách nhiệm, là sức nặng trên vai mà mỗi người đàn ông cần phải gánh vác, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc khi được đảm nhiệm trọng trách này.
– Vậy bác mới chỉ lo được cho đứa út, cháu thấy còn em Trúc là vẫn chưa thích ai a…
Tiếng của chị gái của anh Huy tiếp chuyện.
– Ừ đúng rồi, đây là chuyện bác vẫn lo từ trước đến giờ, cháu cũng là chơi thân với nó, có gì hỏi nó thay bác, bác thì có hỏi thì nó cũng trả lời qua loa.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensexhay.org/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Lúc ấy sau bữa cơm tối, chia tay nàng ra về, tôi không vội vàng đi về phòng luôn mà quay đầu xe hướng về phía ngược chiều đường về nhà mà đi.
Bây giờ mới chỉ tầm hơn 9h, địa điểm mà tôi đi chính là cửa hàng thời trang đó, tôi muốn tặng em chiếc váy mà em đã nhìn trúng lúc ấy. Không biết là đã bao lâu, vậy mà khi đến nơi thì nhìn đồng hồ cũng phải gần 22h. Ngước nhìn lên cửa hàng trước mắt mình, đèn trang trí cũng đã tắt, tôi khẽ thở dài rồi ủ rũ buồn mang mác khi nhìn thấy chủ tiệm bước ra khỏi cửa đi bên cạnh là một anh shipper.
Nhưng ngay sau đó thì tôi cũng chợt thấy an tâm hơn khi nhìn thấy chiếc váy đó vẫn còn. Cuối cùng thì cũng đành phải thôi luyến tiếc, tôi thở ra một hơi, lặng lẽ ra về, trong lòng tự nói là ngày mai nhất định phải đến cho thật sớm.
Về phòng, bật sáng nick yahoo nói chuyện với em chừng nửa tiếng sau đó là đi ngủ.
“Ngày mai ra sân bay đón người nhà, em ngủ ngon nhé khò khò!”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |