– Tách! – Xong một kiểu hình theo định dạng trắng đen…
Nụ mỉm cười nhìn hình ảnh vừa chụp ra điều hài lòng…
– Em sẽ làm một album nhỏ lưu giữ những khoảnh khắc còn trẻ của chúng mình.
– Cũng không lâu đâu, sang bên này làm việc cũng hơn 1 năm…
Nói tới đây giọng tôi hơi dịu lại – về rồi ta chọn ngày làm đám cưới nhé?
Tôi biết là nàng nghe rất rõ, nhưng lại không đáp lại, tôi hiểu giây phút chờ đợi này, dù sao cũng phải là vẫn còn sớm, có lẽ em chưa sẵn sàng.
– Anh nhìn kìa, sắp đến nơi rồi đó…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensexhay.org/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Cuộc sống thì cũng có khi rất nhàm chán, nhưng điều đó không đáng sợ, với tôi lúc này điều đáng sợ duy nhất bây giờ chính là cảm giác cô lập, từ lúc qua đây làm việc, ngoài anh chị trong nhóm sang đây thì việc làm quen với người ở công ty thật là khó, dẫu vậy thi thoảng cũng chạm mặt người bản sứ, tôi cũng chỉ biết cười xã giao nói một vài câu tiếng Anh.
Ở đây thì cũng không ai dùng xe máy, xe hơi thì chưa nghĩ đến, vậy nên chỉ có tàu điện ngầm rồi đi bộ về nhà, thằng Vương giới thiệu cho tôi và Nụ thuê một chung cư nhỏ. Một cảm giác khó ai có thể không trải qua, cái cảm giác xa nhà khiến ruột gan đôi lúc cứ như đảo lộn cả lên. Giờ này đã tan giờ làm, trên hàng ghế tàu điện ngầm nhìn vẻ mặt ai cũng mệt mỏi, Nụ ngồi bên cạnh tôi, nàng đang kiểm tra lại túi đi chợ lúc về…
– Hi đãng trí quá, em quên mua bữa cho ngày mai rồi.
Trở về nhà tranh thủ bếp núc rồi tắm rửa, ngồi vào bàn ăn, bây giờ cũng đã hơn 8h tối, bụng đói meo, khi nào về cũng thế.
– Anh…
– Ừ…
– Cuối tuần này tụi mình ghé trường cấp 3 cũ của em nhé?
– Ừ! Trời vẫn còn lạnh nhiều lắm.
Tôi mỉm cười thi thoảng nhìn ra ngoài trời sau khung cửa sổ, lại một đêm lạnh trôi qua. Tôi thì thào trong lòng rồi nhìn về phía Nụ đang ăn, đôi mắt bồ câu ấy cũng không còn một vẻ hồn nhiên của ngày nào.
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensexhay.org/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Tàu điện ngầm lúc nào cũng đông người, thời gian trôi nhanh, mới thoáng đã ở đây gần nửa tháng rồi, ngày nghỉ tôi và em cùng ghé lại trường cũ của nàng. Đường đến trường cũng không xa lắm, tâm trạng của em thật háo hức, đôi chân thả bộ có khi vượt lên cả tôi. Cũng đã nhiều năm Nụ không quay lại Hàn Quốc, nơi mà nàng sống cùng bố từ khi còn nhỏ, nơi bắt đầu của một tiểu thiên thần, nhưng giờ đây thì nàng cũng đã có lý do quay trở lại.
Ngôi trường hiện ra trước mắt, dù là đứng nhìn từ xa nhưng tôi cũng nhận ra vô vàn những cảm xúc hoài niệm trên nét mặt Nụ.
– Anh xem kìa, phòng bên trái lầu thứ 3 kia, là nơi em học ngày đó đấy…
Tôi im lặng, chỉ nhìn theo hướng chỉ tay.
Cô ấy đã nói rằng ngày hôm ấy rất vui, những năm tháng đèn sách, những ngày tháng vui buồn, hay những ngày cuối cùng ở đây, khi em tốt nghiệp cấp 3, và quay về Việt Nam, Nụ cười của em thật đẹp, giọng nói của em thật buồn.
Hai đứa mua cafe nóng vừa đi vừa ngắm cảnh, thật ra là dạo vài con phố mà Nụ đã từng qua, những cửa hàng mà nàng hay ghé, và cuối cùng là căn chung cư mà em và bố từng ở.
– Em không tính khi nào sẽ gặp lại một vài người ở đây hả?
– Không! Thời gian còn dài mà…
– Nhưng… liệu một vài người đó họ có còn nhận ra em không?
Em lắc đầu…
– Họ không nhận ra cũng không sao, chỉ cần nhìn thấy họ là em vui rồi hi!
Thở ra một hơi, nói chuyện không hết mà mới thoáng chốc cũng đã sang trưa, chúng tôi tìm một quán ăn rồi tranh thủ ra ga về lại nhà sớm.
– Vậy là em theo học một lớp năng khiếu? Và chính là âm nhạc…
– Vâng! Có rất nhiều người ở đó đam mê âm nhạc, em cũng vậy, và họ mong cũng có một ngày tỏa sáng…
Giọng em dừng hẳn và nhìn tôi, gật gù tôi lại nói.
– Là KPOP?
– Đúng rồi, những người bạn ấy luôn dõi theo thần tượng của mình từng phút từng giây, sổ tay, bút, gặp, mọi thứ đều liên quan đến idol của họ, cuồng nhiệt đôi khi ảnh hưởng đến người khác, nhưng điều đó cũng như một liều thuốc tinh thần để họ tạm thời quên đi những áp lực học tập thi cử khắt khe, áp lực ấy rất kinh khủng…
Chiều chiều chập choạng tối cũng đã về đến nơi. Khi chúng tôi trở về nhà, đoạn đường nhộn nhịp ngày cuối tuần. Những con người đi theo nhóm đủ tiếng cười nói, tìm đến cái nhàn hạ, vui sướng trong quán ven đường, mùi của bánh gạo, bánh cá… quây quần bên bạn bè nói chuyện đôi câu say sưa bên ly rượu sochu.
Về đến nơi thì trước cổng chung cư dần hiện lên vài nhân ảnh, đó là thằng Vương đi cùng những anh chị trong nhóm.
– Hai đứa bay đi chơi suốt từ chiều à?
– Ừ…
Tôi trả lời không quên hơi cúi người chào những người đi cùng nó.
– Đi làm vài ly không? Cả mày và Dương đi cùng cho vui, nay cuối tuần mà haha…
Lời nói của nó như thể không cho phép tôi từ chối, nhưng tôi sao mà từ chối được chứ, người ta tìm đến tận nơi vậy mà.
– Xin lỗi Vương và mọi người, mình không đi được…
Giọng em ái ngại lịch sự từ chối khéo…
– Thôi thì Dương cũng không đi được, để tao đi…
Tôi vừa nói nhìn em từ từ di chuyển quay sang phía mọi người rồi khựng người hẳn, một cô gái, ánh chiều tà soi mập mờ một khuôn mặt đẹp, ánh chiều tà soi mập mờ một đôi mắt đen láy, viền môi bình lặng không hiện lên một cảm xúc nào, đó chính là cô em gái họ ngoại của thăng Vương mà tôi thấy trong ảnh ngày hôm đó.
– Này! Em gái mày đấy hả? Sao trông u ám vậy…
Tôi nói nhỏ với nó. Và nó nhìn tôi rồi trả lời nhanh.
– Ừ! Tao tính rủ nó đi chơi vì mày có cái Dương đi cùng, mà giờ em Dương của mày không đi thì tao phá sản kế hoạch rồi.
Tôi nghe vậy mà cảm thấy khó xử.
– Anh đi đi…
– Ừ, khỏi nấu cơm anh…
– Dạ! Nhưng đừng quá ly nhé…
Nàng vừa nói khẽ đưa bàn tay chỉnh lại khăn gió cho tôi…
– Nhớ để cửa anh về đấy…
– Hừm! Về trễ cho anh ngủ ngoài – em lừ mắt dọa nạt…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensexhay.org/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
“Cuộc gặp”
Một buổi tối bên nồi lẩu cùng những thức ăn bắt mắt, khi chúng tôi đến thì mọi thứ cũng đã đâu vào đó, tôi hiểu lần gặp này, ý tứ của thằng Vương cũng quá rõ ràng. Một bữa ăn xem như gắn kết hơn những người trong công ty, điều này rất quan trọng vì đồng nghiệp sẽ còn chạm mặt nhau lâu dài. Không gian xung quanh quán gần như hết chỗ, vừa bước vào thì bỗng quay ra cửa thì thấy hai anh em thằng Vương đang đôi lời gì đó, tôi không nghe rõ nhưng trông mặt thằng Vương ra điều chán đời lắm, và rồi con bé kia cúi đầu chào anh mình rồi rời đi, thằng bạn lắc đầu rồi mở cửa đi vào, chạm mặt tôi khiến nó bất ngờ…
– Mày nghe hết rồi à?
– Không! Anh em mày có chuyện gì à?
Nó dang tay đi về phía nhóm người nói qua loa…
– Chuyện của lũ con gái ấy mà, riết rồi nó có xem tao là anh không nữa…
Ngồi cùng tôi tất nhiên là thằng Vương, một vài anh chị người Việt và 3 người đàn ông là người Hàn, lúc này thì một anh đã mở khui nắp rượu rót cho từng người, anh vừa rót vừa nói bằng tiếng Anh…
– Mọi người tranh thủ làm quen đi nhé, đi làm cùng mà cứ như người dưng vậy haha…
Tôi cũng chủ động nói chuyện với một đàn ông người Hàn ngồi đối diện mình, trông anh ta toát lên trước mắt tôi một con người sang trọng đầy cao quý, nét mặt khá lạnh…
– Chào anh…
Anh hơi cử động rồi nhìn tôi Nụ cười có vẻ không vui đáp lại, là tiếng Hàn. Chợt thằng Vương nói vừa đủ cạnh tôi giọng hơi vẻ trầm lại…
– Ông này bảo mày hãy gọi ông ấy là ngài, có thể mày không biết trình độ học vấn của ông ấy ở đây rất cao…
– À tao hiểu…
Và mọi người nâng ly, tôi thì cũng chỉ nói được đôi câu, mùi thịt nướng thơm tỏa khói quanh bàn ăn. Hỏi về công việc, thời sự, quê nhà…
– Tôi thấy khả năng nói Tiếng Anh của cậu hơi thấp, khiến tôi thấy khó chịu lắm, anh nên chịu khó củng cố lại đi…
Lại là anh ta, tôi hơi khó hiểu rằng tại sao nãy giờ anh ấy toàn đánh chủ ý về mình…
– Tôi sẽ ghi nhận…
Lúc ấy tôi cảm thấy trong người hơi khó chịu, rồi anh ta châm một điếu thuốc, đôi mắt lay động nhìn theo làn khói trắng mà mình vừa nhả, nơi khóe môi lại thốt ra.
– Anh theo cậu Vương sang đây kiếm việc à?
Tôi hơi nhíu mày vì mình hiểu nghĩa bên ngoài câu nói ấy, nhưng qua nét mặt ấy, câu hỏi dường như lại mang một ý nghĩa khác.
– Xin lỗi anh nhưng lời này là ý gì?
Anh không trả lời mà lại tiếp tục hỏi…
– Anh và Vương quen nhau lâu như vậy, không biết ai mới là người giỏi nhất nhỉ? Công ty sắp tới sẽ gặp nhiều khó khăn, tôi mong trong hai cậu đến đây hay là chính cậu sẽ làm ảnh hướng đến người khác. Không phải cứ có người bên trong là dễ dàng nhờ vả được nhận vào làm ở đây đâu nhé…
Không khí cả bàn ăn như hóa đặc lại, mọi chuyện diễn biến dường như đi sai ý tứ của thằng Vương và mọi người, chẳng ai phát xuất câu nào, vì chung quy là ở tôi.
– Tôi xin không có phúc đáp cho chuyện này…
Anh cười ra điều thích thú…
– Nhưng nhất định phải có câu trả lời chứ nhỉ…
– Tôi sẽ dùng thời gian để trả lời, nhưng không phải là bây giờ thưa ngài!
– Tốt! Tôi sẽ chờ…
– Vâng tôi cũng mong sớm chừng nào hay chừng nấy…
Tối đó, mọi người chia tiền thanh toán, một số thì đi tăng 2 nhưng tôi thì tính trở về…
– Mày về cùng tao làm gì? – Tôi hỏi…
– Tao gửi xe gần chung cư chỗ mày mà, nhưng có vẻ gã kia không ưa mày thì phải…
– Anh ta chỉ bằng lòng bên ngoài xem tao là một đồng nghiệp chứ không bằng lòng hạ bản thân để xem tao là một người bình thường ở đây.
Nó thở dài…
– Mà thôi mà thôi, đã như hôm nay thì tao cũng hết cách rồi…
Nói đến đây thì giọng nó như dịu lại…
– Còn mày cố gắng lên, đứng để người ở đây xem thường mình rồi mang tiếng, dù gì người Việt ở đây cũng khiến một số ai đó không thích…
Và tôi chợt nhớ ra cô em của nó…
– Này! Em mày tên gì vậy?
Hắn liếc mắt rồi cười…
– Cứ gọi nó là Han…
– Ừ Han! – Tôi lẩm nhẩm cái tên trong đầu…
Tưởng là đi đâu, hóa ra là ở đây.
Hai thằng tôi chạm mặt Nụ và Han từ trong đi ra đầy ngạc nhiên. Rồi Nụ mỉm cười với con bé tạm biệt, và con bé này cũng mỉm cười với nàng. Con gái thật là dễ nói chuyện với nhau nhỉ…
Trở về phòng dường như là biết được thắng mắc trong đầu tôi, em rót cho tôi một ly nước…
– Chỉ là tình cờ thôi…
– Tình cờ? Anh lại thấy lạ lùng thì có…
– Không sao mà, cô bé cũng lành tính…
– Mà em và nhỏ đó nói chuyện gì nãy giờ thế?
– Chuyện của con gái, anh hỏi làm gì?
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensexhay.org/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
Đúng là công việc những ngày sau rất nhiều, ở lại làm quá giờ, cũng có khi vác về nhà làm, giấy nhớ dán đầy bàn làm việc.
Nằm trên giường…
– Anh đừng ôm việc vào nhiều quá…
Tôi trả lời…
– Hôm này con bé Han qua chơi hả em? Hai người chơi đàn à?
– Dạ, em ấy cũng ngỏ muốn rủ em sang nhà em ấy chơi…
– Em thấy nhỏ Han này thế nào…
Nụ hơi nghĩ rồi mới nói…
– Rất tốt, cô bé đang thực tập trong một công ty. Và cũng đang gặp rất nhiều khó khăn, còn anh? Anh không cần phải quá sức trước những người ấy đâu…
– Cũng có nhiều người tốt mà em…
– Em chỉ nói vậy thôi, anh không nghe em mặc kệ – nàng quay đi giọng hơi thất vọng…
Tôi biết Nụ đang lo âu, cũng đành thôi, công việc mà, thở hiu hắt tôi quay sang em vòng tay ôm từ phía sau hôn phớt lên gáy cô ấy thì thào – anh sẽ có chừng mực của mình, vợ anh đừng lo nhé…
– Ai là vợ anh chứ? – Giọng của em nhỏ dần chỉ còn lại tiếng thở.
– Chính là em đấy – vòng tay của tôi hơi siết eo nàng…
… Bạn đang đọc truyện Thời học sinh oanh liệt tại nguồn: http://truyensexhay.org/thoi-hoc-sinh-oanh-liet/
– Này Vương…
– Gì?
– Gia đình họ ngoại của mày có vấn đề gì hả?
– Sao mày hỏi vậy?
– Ừ tại vì tao thấy tình cảm anh em của mày với nhỏ Han không mấy thân thiết, tao cũng không thấy mày kể nhiều về bên ngoại mày…
– Ừ nhưng để sau này tao kể cho, giờ thì không thích hợp, nhưng mày cũng nên lo cho mày thì hơn…
– Tao ư, tao vẫn thấy tốt mà haha…
– Không phải công việc, mà là… Dương…
Nó nhìn tôi có phần ái ngại, tôi như tụt cảm xúc…
– Tay kia có vẻ đã để ý đến cô ấy… mày phải chú ý vào…
– Vậy mày… chẳng lẽ…
– Tao nghĩ vậy thôi chứ không nghĩ đến chuyện kia, chẳng có lẽ là không hợp nhau mà tay đó tự dưng làm khó mày ở tối đó. Nhắc nhở mày đó Thành…
– Mày phát hiện chuyện này lâu chưa, sao không nói tao sớm…
Tôi bắt đầu sốt ruột…
– Cũng được gần tuần rồi, mày cần bên cạnh người con gái của mày nhiều hơn, đừng ôm công việc nhiều, đừng như tao…
Tôi hơi ngờ vực…
– Đừng như mày? Ý mày là gì…
Nó không trả lời mà mỉm cười rời đi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |