– Ây! Nay bị trúng gió hay sao mà không chơi vậy thằng kia – thằng Hoàng nhíu mắt nhìn tôi…
– Tại anh không thích! Mấy chú cứ coi anh như thanh niên nghiêm túc đi – nói xong tôi bỏ lên gác…
– Sáo đẹp vậy mày! Mua đâu vậy? – D hỏi…
– À! Dương cho tao mượn đó, chủ nhật này tao phải lên hội trường biểu diễn, à mà khoa mày sao không thấy văn nghệ văn viếc gì à?
– Có nhưng tao không đi! – Nó xua tay…
– Mà nè! Sao lần nào tao cũng thấy mày cứ chăm chú vào cái rương vậy, lúc còn cười nữa, có gì giấu bọn tao à?
– À… Cũng không có gì, thôi mày ngồi đây đi, tao xuống tắm đây – nó cố tình né tránh câu hỏi của tôi, sao con người mày ngộ vậy D…
Bây giờ trên tay tôi là cây sáo còn cuối góc tường là cây “violin”, đã một thời gian tôi không đụng tới nó rồi…
Vội vàng lau lớp bụi phủ lên nó tôi nhẹ nhàng đặt xuống ngắm, không biết cây violin này, nó có gì bí mật không nhỉ, hay là… thử đập nát nó ra xem có bí kíp gì không, uầy! Không được ông huy mà biết thì chỉ có tỏi…
– Thôi đi ngủ! Giờ trong đầu rỗng tuếch…
Ngày chủ nhật, mượn xe thằng Phương, tôi tót đi luôn mặc cho nó có đồng ý hay không…
Đúng 5h30, tôi tới trường…
Oa! Hội trường nay đông thế nhỉ…
Tôi bước vào thì đã thấy mấy đứa lớp mình đã vẫy tay í ới rồi, thấy tụi nó tôi chạy lại…
– Sao lớp mình khi nào diễn? – Tôi hỏi…
– À! Hết hai tiết mục nữa…
Tôi nhìn sang phía sân khấu, người dẫn chương trình chính là con bé Nhài, ôi! Nhỏ là MC sao? – Bữa nay nhỏ diện váy hồng, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhìn xinh thêm đấy chứ…
Hết hai tiết mục, tôi đứng như bức tượng bởi tiết mục chơi kèn saxophone hay quá, anh chàng này thổi bài “pha lê tím”
– Ê! Tới ông rồi kia – nhỏ lớp trưởng lay tôi…
– Ơ hả! Tới rồi à…
– Làm gì mà giật mình thế, bộ sợ rồi hả? – Nhỏ trêu tôi…
– Bậy à! Chống mắt mà xem tôi biểu diễn nè…
Tôi bước qua mà lòng cứ bồn chồn, đúng là sợ thật, cả cái hội trường hơn nghìn người…
Bản sáo tôi chơi là uyên ương hồ điệp, thường ngày tôi thổi bài này thì chất lắm… nhưng có lẽ cảm giác sợ đám đông khiến tôi đôi lúc thổi bị sai nhịp, nhưng cuối cùng tôi hoàn thành cũng may là lúc đó, dưới kia người ta cũng vỗ tay “điều này cũng làm tôi an ủi được đôi phần”
Tôi cúi đầu chuẩn bị bước vào thi đi ngang qua nhỏ Nhài, con bé này liếc cười tình tôi một cái – hehe phục anh rồi chứ dề…
– Hô hồ ghê vậy mày! – Lũ bạn cùng lớp tôi vỗ tay khen quá trời mặc dù tôi vẫn cảm thấy chưa hài lòng…
– Kiểu này thì lớp mình vào vòng trong rồi hì – nghe nhỏ đó nói xong thì tôi giật mình…
– What? Cậu nói gì! Bộ đây chỉ là vòng gửi xe thôi sao? – Tôi tròn hai con mắt…
– Ừ! Chứ sao nữa, nhưng mà ông phải vui lên chứ hì – con bé đánh nhẹ vào vai tôi cười tươi…
Giời ơi là giời! Mong sao cho mấy thầy đánh rớt tôi luôn đi…
Học cấp 3, cứ mỗi khi tới ngày 20 – 11 thì nói chung là khổ học sinh lẫn cả giáo viên – chứ sao nữa! Học sinh thì cày ra mà tập còn giáo viên thì bị tra tấn bởi cả trăm tiết mục từ sáng tới tối mặc dù cũng vui đấy, ơ nhưng mà lên đại học thì lại khác, vì lên đây thì cao thủ bốn phương tụ họp về “họ biểu diễn hay quá” phải nói là rất đáng xem…
Hết tiết mục của mình, tôi tình bỏ về thì gặp con bé Nhài…
– Ấy! Thổi sáo hay đó, sao ngày xưa anh không thổi cho chị tôi nghe, biết đâu giờ anh với chị tôi cũng là một cặp rồi – rõ khỉ, ngày đó đã biết đến sáo đâu…
– À! Tại tôi không thích – tôi dửng dưng đáp lại…
– Sao! Anh nói gì – con bé lao về tôi với bộ mặt giận dữ…
– Ây! Đừng có lại gần đây nha – tôi giờ cả bàn tay về phía trước tính ra hiệu dừng lại thì… cả bàn tay tôi giờ đã chạm mặt nhỏ rồi…
Bị cả bàn tay úp vào mặt, tôi và con bé Nhài đứng bất động một lúc “thấy mãi vậy cũng không hay, nên tôi tính rút tay lắm thì”
– AAAA… AA! – Tôi cũng không thể ngờ là nhỏ cầm lấy tay tôi, rồi nhỏ cắn một cái rõ đau…
– Ui ui! Bỏ ra bỏ ra, tôi có làm gì lỗi với cô đâu! Ái ái! Cô cắn nhẹ thôi rách tay tôi giờ…
Tôi la lên oai oái mãi cho tới khi nhỏ phải vào trong tiếp tục dẫn chương trình thì nhỏ mới chịu buông…
Lấy tay quệt môi…
– Tha cho anh đó! Mai nhớ chở Dương qua nhà tôi đó – nói xong nhỏ bỏ vào trong…
Tôi nhăn mặt nhìn lại sản phẩm mà con bé đó gây ra cho mình, ghê quá! Dấu răng in sâu kèm thêm vết son bị vướng phải – nhỏ đẹp mà sao khùng hết chỗ nói…
Nhắc tới Nụ thì tôi mới ngớ ra, không biết nay trong đám đông kia, em đang ngồi chỗ nào nhỉ, thế là tôi bỏ vào trong, láo liến nhìn một hồi hàng khán giả “cả biển người”, tìm em giờ cứ như mò kim đáy bể vậy…
Cuối cùng tôi ra lấy xe đi về…
Nay chẳng chào hỏi được em câu gì hết, thôi mai ta gặp lại “tâm trạng buồn vậy mà như ông trời cũng biết ý”, thế là mưa…
Lúc đầu chỉ vài hạt nhẹ, vài phút sau thì mưa xối xả xuống “mưa bắt đầu nặng hạt hơn” mưa rơi như đá tát vào da, tôi loạng quạng tay tay che mưa tay cầm lái tìm cái mái hiên gần nhất…
“Ui! Oái!”
“BỘP, BỘP BỘP…”
Chắc chấn thương sọ não mất – khỉ thật hạt mưa gì mà to như viên sỏi vậy…
Tới khi tấp vào hiên thì ngoài đường đã trắng xóa màu mưa…
Kết thúc ngày chủ nhật, tôi bước về phòng mà mặt mày thảm hại thôi rồi “ướt tèm nhem”
Ngày thứ hai 5h…
Nhận được cuộc gọi của Nụ thì tôi mới lấy xe…
Đến nhà em thì đã thấy em đã đứng chờ trước cổng rồi…
Lạ quá! Nay em im lặng chẳng thấy nói gì hết – không biết là tôi đã làm gì sai nào…
Tôi không đề cập đến tối hôm qua, đôi lúc tình hỏi mà nhưng thôi…
Nhà con bé mãi bên quận 9, xa thế không biết…
Đến ngã tư bình thái, tôi đã gặp nhỏ đang đứng từ đường bên kia chờ rồi…
– Giờ đi đâu? – Tôi hỏi…
– Ukm, hai người cứ theo tôi – nhỏ Nhài lém lỉnh…
Vòng vòng cuối cùng cũng tới nơi, ngôi nhà lớn quá…
Tôi và Nụ bước vào thì đã thấy xe xếp đầy một đống rồi – quả! Sao lại nhiều xe thế này…
– Nè! Hai người vào trong đi – nhỏ gọi…
– À ừ! – Tưởng tới gặp chị nhỏ thôi, nào ngờ…
Bước vào thì tôi đã thấy nhiều người trong nhà, toàn là thanh niên…
Trong đám đông ấy, tôi có nhận ra mấy đứa học chung thời cấp hai, còn mấy đồng chí lạ lẫm kia thì tôi không biết, chắc cũng đang lăm le hai chị em nhà này – đa số là Nam, còn nữ có vài người…
Nhìn thấy người quen thì nó đã đứng lên chảo hỏi tôi rồi…
– Ơ! Thằng Thành kia bay – là thằng phong hồi trước, tôi cũng khá thân với nó, nhưng tới khi lên đại học thì biệt tăm…
Lúc này cả đám đã ngước mặt lại nhìn tôi rồi…
– A! Thành em, lâu rồi không gặp, giờ mày học trường nào thế? – Đám bạn cấp hai hỏi han tôi đủ thứ, còn mấy gã không quen biết kia họ không để ý…
– Nè! Bạn gái mày hả? Sao xinh vậy – thằng phong chỉ tay cho tôi về phía Nụ, nàng đang nói chuyện với nhỏ Nhài…
– Uầy! Bạn tao đó – tôi chối liền…
– Chắc không đó, nếu không phải thì giới thiệu cho tao đi…
– À! – Tôi đang lúng túng thì lúc này, cô ấy bước ra…
Là em, tôi theo ánh mắt của nhiều người dõi theo em…
Nhận ra ngần ấy năm không gặp, em ngày xưa đã đẹp rồi, giờ lại càng xinh hơn – tự nhiên tim tôi lại đập nhanh hơn, có lẽ tôi vẫn con lưu luyến cái ngày ấy…
Em cười chào hỏi Nụ – con bé Nhài thì mồm miệng sao lém lỉnh thế không biết, lúc nào cũng gây tiếng cười…
Vậy là đã rõ, hóa ra nhỏ Nhài gọi tôi qua đây vì hôm nay là “sinh nhật em”
Chết thật, sao con bé Nhài không nói cái này cho mình biết nhỉ – uầy! Lát mà không có quà thì tính sao đây…
Tôi lúng túng lòng dạ bất an…
Ngay lúc đó cũng là lúc Nguyên đi đến chỗ tôi, em chào hỏi thằng phong, đến khi em quay sang tôi – vẻ mặt ngạc nhiên pha chút bối rồi…
– Có… phải là… th…
– Ừ là mình nè – tôi cười tính đưa tay ra chào thì…
– Làm gì đó? – Một thanh niên gạt tay tôi ra…
– Ơ! Chỉ là chào hỏi thôi mà – tôi quay sang nó…
Chắc anh chàng bày cũng có ý định cưa cẩm Nguyên đây, không biết là có thành công không nhưng khi còn học cấp hai, nhiều người tán em lắm nhưng kết quả cuối cùng cũng chả ra cái “hệ thống cống rãnh gì hết”
– Là bạn cấp hai của mình đó thái ơi – Nguyên gat tay nó ra rồi nhìn tôi vẻ như muốn xin lỗi…
Nay em mặc váy trắng bó sát tôn lên từng đường cong của người con gái, Nụ cười tỏa nắng, cũng vì Nụ cười ấy mà tôi đã thổn thức vì em suốt năm học…
Trời cũng tối dần, em đàn bài river flow in you, tôi biết, đây là bài tủ của em, vì thời cấp hai cũng chính ngày sinh nhật em, tôi cũng nghe bản này một lần rồi, bản nhạc ngày ấy cho tới giờ cũng chẳng khác gì hết, nếu có khác thì chỉ là con người và cây đàn điện ngày ấy giờ thay vào đó là đàn piano gỗ sang trọng mà các bạn vẫn hay thấy trên ti vi…
Người người tặng quà cho em, chỉ có riêng tôi và Nụ – trời ơi là trời! Con bé Nhài này, nó hại mình rồi, biết nói gì đây chứ…
– Ủa! Quà của hai người đâu? – Cô gái bên kia hỏi chúng tôi…
– À ừ! – Thật sự là lúc này là tôi bế tắc lắm rồi, còn Nguyên thì em đã lấy tay che miệng cười tôi rồi…
– Đi tay không hả mày? – Thằng phong nhìn tôi cười đểu…
– Ừ! Chúng mình được Nhài mời đến đây, vội quá, nên không chuẩn bị được gì hết…
– Hay để mình đàn một bài thay cho quà sinh nhật nhé – Nụ bước tới nói chuyện với em, ây dà! Lần này thì hai nàng gặp nhau rồi…
– Ừ hì! Vậy thì hay quá, mời cậu – Nguyên đứng về phía tôi nhìn Nụ chuẩn bị đàn…
Dạo đầu của đoạn nhạc, đúng rồi là bản “canon”, hay thật đấy, tôi mải nhìn Nụ đàn mà quên đi người con gái ấy đang đứng cạnh mình – đám đông lúc này giờ đã tập trung về phía em, tưởng chừng như người quan trọng trong ngày hôm nay không còn là cô ấy nữa…
Bỗng nhiên cái gã thái kia đứng gần tôi, hắn cười khinh khỉnh…
– Loại bám váy con gái, tao nhục thay cho mày đấy…
– Im đi! Bạn gái cậu ấy là chị tôi, anh liệu lời mà nói, không thì đừng trách tôi đuổi anh ra khỏi nhà – nhỏ Nhài đã từ khi nào đẩy hắn ra khỏi chỗ Nguyên rồi đứng giữa tôi và em…
– Nè! Cơ hội cho anh đó – nhỏ lay tay tôi ra hiệu…
Tôi thì im lặng giả vờ lơ đi như không nghe thấy gì hết, nhưng nhìn sang em, cô ấy nhưng có vẻ ngại “nàng thẹn thùng cắn môi nhìn xuống sàn”
– Hay quá bạn ơi… bộp bộp – đoạn nhạc kết thúc, tràng pháo tay khen Nụ liên tục không ngớt…
Em nhẹ bước lại gần tôi…
– Nè! – Tôi quay sang nhìn Nụ ra hiệu number one…
– Hì! Cảm ơn nha – em cười…
– Ây dà! Mình phải cảm ơn cậu mới đúng chứ nhờ cậu mà… – tôi chưa nói hết…
– Mày đã có bạn gái rồi giờ lại muốn chiếm Nguyên của tao sao – thằng thái lại gần đẩy vai tôi…
– Vô duyên! Chị tôi là bạn gái anh từ khi nào? – Nhỏ Nhài đẩy hắn ra…
– Thôi hai người đừng cãi nhau mà – Nguyên bước ra ngăn lại…
– Tao nói cho mày biết, vụ này chưa xong đâu – nó chỉ tay tôi dọa…
Tính quyết ăn đủ với nó thì… ngay lúc đó “tôi nhận được một cuộc điện thoại từ chị Hằng”
– Em nghe nè chị ơi…
– À Thành hả! Em đang ở đâu đó – tôi bắt đầu thấy lạ rồi. Bởi giọng của chị sao nay yếu thế…
– Dạ! Nhà bạn, sao không chị? – Tôi lúc này cũng bắt đầu nghiêm túc…
– Em… em đến phòng chị ngay đi Thành ơi – giọng nói thút thít của chị tôi từ đầu dây bên kia…
– Hả! Sao vậy, được rồi chị chờ em nhé – tôi cúp máy…
– Về thôi Bông ơi, chị Hằng có chuyện rồi – không để em trả lời, tôi dắt tay Nụ ra cổng…
Chạy xe về mà lòng tôi như thiêu đốt, chị Hằng bản tính hằng ngày vui vẻ hổ báo vậy mà sao nay lại thành ra như thế này…
Tôi bắt đầu cảm thấy điều không hay nên rồ ga chạy nhanh về…
– Chậm thôi Thành ơi! – Nụ níu áo tôi vẻ sợ lắm…
Đến nơi…
– Chị ơi! Em tới rồi nè – tôi và Nụ tiến lại gần cánh cửa…
Từ trong tôi đã nghe thấy tiếng chân nhanh nhẹn chạy tới mở cửa – và cái biến cố mà lần trước tôi kể ấy, nó xảy ra rồi…
– Thành ơi… bố em… mất… – mắt chị đỏ hoe…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |