Nó là thằng thông minh, không hiểu sao mấy cái chuyện tình yêu luyên thuyên đó mà nó hiểu rõ vậy? Bình thường chỉ thấy nó đi học rồi về, dường như thời gian rảnh là không thấy bao giờ hẹn hò với bất kỳ đứa con gái nào, mặc dù bên cạnh đó! Nó là một thằng khá đào hoa khi trên trường có hơi khá nhiều bóng hồng để ý.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi bắt đầu bằng một Nụ cười tinh quái đầy hàm ý của thằng D, hình như là nó vừa uống bia. Tôi có cảm giác như nó biết hết rồi thì phải, không biết là do tôi nghĩ hay không, vì Nụ cười của nó như thể nói lên hết tất cả vậy, dù tôi không biết tại sao lại như thế.
– Nhi nó nghỉ hẳn lớp võ judo rồi mày à!
Tôi bất ngờ, biết sẽ hỏi tại sao nên nó trả lời luôn.
– Tao không biết tại sao nhỏ nghỉ nữa, nên đừng có ý định mà mở miệng chất vấn tao, tao cũng không biết là có phải do mày không, nhưng! Tao thấy đám bạn của nhỏ cứ nói về mày đấy.
Cổ họng tôi cứng lại, tắt điện hẳn, trong lòng cảm thấy với điều thằng D nói, chẳng phải là không có ý đúng, nhưng lại có điều là với chuyện tôi và Nhi đã xảy ra, tôi không thể hiểu được, tại sao lại như thế, Nhi bỏ học lớp võ rồi sao.
Tội lỗi ngập đầu, nỗi u ám thình lình bủa vây lấy tôi, trong lòng hồi hộp bất giác thấy lo cho Nhi. Như không muốn tôi phải khó xử, nó lắc đầu không nhìn tôi, nó hỏi.
– Con bé Dương nó lại bảo mày chờ phải không?
Tôi bất ngờ ngạc nhiên buông một tiếng hả vừa đủ to, nhưng không mấy làm cho nó phải giật mình.
– SAO! SAO MÀY BIẾT?
Nó cười, vẻ mặt nghiêm túc.
– Không! Tao đâu có biết! Tao chỉ đoán vậy thôi! Với lại! Mày đừng lo nghĩ nhiều, sớm muộn gì! Thì hai đứa bay sẽ thành cặp thôi [nó cười tươi an ủi như thương hại tôi vậy]
– Sở dĩ con bé nó không muốn trả lời mày sớm cũng có thể là…
– Là sao hả?
Tôi hồi hộp chờ lời giải thích phát ra từ miệng nó.
– Đó là cảm giác về khoảng cách, mày hiểu chưa? Cũng có thể điều mày ngỏ lời yêu với Dương, nó gần như quá bất ngờ, con bé cũng có thể chưa chuẩn bị tinh thần để đón nhận. Có thể nó còn chờ cho đến khi cả hai không còn căng thẳng mỗi khi gặp nhau, chờ thay đổi cảm xúc, mà thay vào đó nói chuyện một cách tự nhiên và thân mật hơn, nếu tất cả chuyện đó đều thay đổi thì tao chắc chắn với mày, chúng bay đang hẹn hò.
Tôi chưa kịp mừng thầm thì nó đã buông lời như thể dọa tôi vậy…
– Còn chuyện con bé Nhi kia nữa! Mày tính để vậy rồi không tính xử lý gì à? [ Nó hỏi như muốn tôi phải chịu trách nhiệm cho toàn bộ chuyện này, Nhi thành ra như vậy là do tôi hết, nhưng! Tôi cũng không biết là phải làm như thế nào cho được. Sao cứ phải lao tâm đủ thứ chuyện…
Câu hỏi của nó khó quá, tôi không tài nào tìm được từ ngữ phù hợp trong từ điển của mình để có thể đáp lại, vậy nên cứ mỗi khi nó chất vấn thì tôi lại khẽ thở dài não nề…
– Tao không biết làm gì hết mày à! Cuối tuần này tao cũng về nhà rồi, giải quyết chuyện dưới quê rồi tao mới tính tiếp.
Hình như thằng D không để ý đến những lời vô nghĩa và thiếu trách nhiệm của tôi lúc ấy, nó đổi chủ đề.
– Cây violin! Khi nào mày trả lại vậy? Sao cứ để ở góc phòng thế! Riết rồi coi chừng mối nó đục khoét hết giờ haha!!
– What? À… à, chắc để khi nào đúng lúc… rồi… rồi tao trả lại!! [Tôi cười xuề xòa]
Biết tôi nói đùa nó lại lắc đầu.
– Sao tao thấy! Từ khi mày gặp con bé Dương là mày đâm lú lẫn vậy? Nhưng mà nè! Cái tấm ảnh cô gái mày kẹp trong quyển sổ á! Nhỏ đó là chị của Dương à?
Tôi ngạc nhiên hỏi lại…
– Cái gì! À! Sao mày lại hỏi vậy? Tao cũng không biết nữa! Nhưng, tao cũng nghĩ là chị em gái đó.
Thằng D chau mày mặc dù cái cằm nó láng bóng…
– Ừ! Tao cũng nghĩ y như mày vậy! Nhìn cả hai cũng thấy giống nhau.
Thấy nó chú tâm quá, tôi nói đùa.
– Uầy! Đừng nói với tao là mày rung động cô gái đó rồi nhé? Sao tao tưởng mày có bạn gái ở dưới quê rồi mà khửa khửa!
Biết tôi troll, nó không lấy gì mà giận hết, mà đáp lại như thể cảm ơn, tôi đã chúc phúc cho nó vậy.
– Ừ! Tao cũng nghĩ vậy hề hề! Tại thấy nhỏ trong hình hao hao giống nhỏ dưới quê.
– Thế… cô bạn gái mày ở dưới quê? Mà quê nào?
– Nhỏ đang ở dưới quê mẹ tao! Năm nay chắc nhỏ cũng học lớp 12 rồi.
– Nhưng mà Thành nè! Mày có để ý không? Sao tao thấy…
Nó ngập ngừng, như thể điều sắp nói ra là không nên.
– Gì vậy? Sao mày không nói tiếp? Bộ có gì uẩn khúc à?
Thằng D thở nhẹ cười khổ.
– Ừ! Cũng không có gì, sao tao thấy nhỏ Dương. Hình như! Hình như, hiện tại, đây không phải là con người thật của nhỏ thì phải!
Tới đây thì nó vội chữa lời.
– Mày đừng hiểu sai ý của tao! Ý tao là, vẻ dịu dàng mà mày thấy hiện giờ của con bé Dương ấy, hình như là không phải là do bẩm sinh mà có đâu.
– Uầy! Vậy ý mày nói là Dương của ngày xưa khác hẳn với hiện tại à?
Nó gật đầu.
– Mày nghĩ mà xem! Hẳn cô bé này cũng phải có một thời gian ương bướng và nghịch ngợm, nhưng sau này thì lại được uốn nắn bởi bàn tay của ai đó dịu dàng hơn…
Nói xong, nó ngẩng mặt lên bầu trời tối đầy sao, vẻ mãn nguyện về lời nói của mình vừa rồi.
– Thì! Cũng có thể do mẹ của Dương uốn nắn thì sao?
Nó không nhìn tôi mà đáp lại một câu dửng dưng vô thưởng vô phạt.
– Có thể là mẹ của nhỏ hoặc cũng có thể là ai đó nhỉ, khà khà.
Sáng hôm sau, theo lời của Trang, thi xong, tôi đúng hẹn ra cổng chờ. Cô nàng cầm tay lái nói với tôi.
– Chở tôi đi!
Tôi hỏi…
– Sáng nay cô với Bông, thi làm được bài không?
Ý tôi không phải là hỏi câu đó, mà muốn dò xét xem tình hình và thái độ của nàng như thế nào rồi. Nhưng nhỏ dường như phớt lờ lấy lời vừa rồi của tôi, nhỏ hối.
– Nhanh đi!
Tôi tưởng là đi đâu, hóa ra! Nhỏ nhờ tôi chờ đến nhà của Nụ, không kịp thắc mắc thì cô nàng cũng giải thích là, Nụ nằm viện hơn 4 ngày, thành ra mẹ Trang sai nhỏ đến dọn dẹp lau chùi, tiện thể mang đồ của Nụ đến nhà bác gái, có thể từ nay Nụ sẽ không còn ở lại căn nhà trống trải này nữa, mà thay vào đó sẽ ở một nơi ấm áp hơn, nhiều người thân hơn, mừng cho nàng! Nhưng lòng tôi chợt hơi buồn vì sau này có lẽ sẽ khó có thể gặp được em, còn giờ đây! Tôi trở thành người giúp việc, tay sai đắc lực của con bé này.
Trong lúc dọn dẹp, tôi có hỏi…
– Nè!
– Gì ế? [Nhỏ đáp lại]
– Thế Bông có biết cậu ấy sắp chuyển đến ở nhà cậu chưa?
Nhỏ chần trừ một hồi, sau đó mới nói.
– Ừ! Chưa. Nhưng mẹ tôi sẽ khuyên cậu ấy sau, rồi Bông cũng sẽ nghe mà.
Cứ theo câu trả lời của Trang, tôi hỏi xuôi tiếp về vấn đề đó…
– Ờ! Vậy… vậy, mẹ cậu là người nảy ra ý tưởng đưa Bông về nhà bác à?
Cô nàng đáp lại một cách dửng dưng, mà không biết rằng, câu đó chợt xoáy sâu vào tâm can tôi…
– Không! Là anh Huy đó Thành! Anh ấy nói mẹ tôi vậy.
Trời ơi! Anh Huy giận mình đến cỡ đó sao? Anh ấy không muốn mình phải gặp Nụ nữa sao, lòng tôi chợt thắt lại, tim nhói lên, buồn mang mác, vừa buồn lại vừa giận.
Tính tôi không thích chuyện lau chùi một chút nào, e rằng giúp nhỏ Trang không dễ, giúp được thì ít mà phá hoại thì nhiều.
Và tôi đã thể hiện được điều đó cho đến khi mình đang lau lấy chiếc bình cổ, nhỏ mắng tôi xa xả, thành ra mình chỉ làm những công việc nặng.
Một lúc sau, nhỏ Trang bận dọn dẹp trong phòng của Nụ nên cũng không có thời gian để ý đến tôi, không có chuyện gì làm, tôi rảnh rỗi nhìn dáo dác xung quanh, nói thật là từ ngày đến nhà Nụ lần đầu tiên, thì đây mới là lần đầu tôi mới có dịp để ý nội thất toàn bộ căn nhà, còn lần khác mỗi lần đến nhà em, thì sự chú ý của căn nhà không có gì là ý nghĩa khi có một người quan trọng đang ngồi cạnh kèm cặp anh văn cho tôi.
Căn nhà mới chỉ thiếu hơi người có gần 5 ngày, ấy vậy mà tôi đã cảm giác gì đó trống trải và hơi lạnh vì căn nhà rộng rãi này. Dáo dác hết nhà dưới, tôi đánh leo lên tầng thứ hai.
Đôi chân từng bước, vô thức không có chủ ý, tôi đưa ánh mắt nhìn toàn bộ lầu hai…
Không hiểu! Mấy căn phòng xung quanh này là danh cho ai nhỉ? Tôi thầm nghĩ chắc hẳn gia đình Nụ hẳn phải 3 đến 4 anh em.
Đi hết phòng này rồi lại đến phòng khác, tôi ngắm nghía mông lung, rồi bất chợt khi dừng lại căn phòng cuối cùng, không hiểu sao, mặc dù cánh cửa phòng này về màu sắc và chất liệu làm bằng gỗ cũng giống bao như phòng khác, ban đầu mình cũng không có ý nghĩ gì hết, nhưng tôi chợt hiếu kỳ với căn phòng cuối cùng này. Sao lại vậy nhỉ? Vì đây là căn phòng cuối cùng mà tôi biết sao?
Đứng chần chừ một lúc nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Lòng tôi bồi hồi, nửa muốn mở cửa, nửa không muốn. Tim bắt đầu đập thình thịch, như thể sắp xổ ra vậy. Cuối cùng, tôi hít một hơi thật sâu, bắt đầu xoay núp cửa bước vào.
Một cảm giác choáng ngợp khi tôi bước vào, đôi mắt mở to nhìn toàn căn phòng. Cảm giác lạnh sống lưng như thể có ai đó sau lưng đang đổ nước đá vào tôi vậy.
Căn phòng này, thật sự là tôi cũng không ngờ đâu, cứ nghĩ nó bình thường như bao căn phòng khác, nào ngờ, khi giờ bước vào, dường như không nén được, tôi bật tiếng lòng ra thành chữ “WOW!”, Tôi bước sâu vào trong hơn.
Căn phòng phủ sơn màu trắng, bất ngờ thứ hai đó là xung quanh đều là thiết bị điện, từ máy đo nhịp tim, máy hô hấp, máy đo huyết áp, rất nhiều, và rất nhiều thứ máy móc mà tôi không hề biết tên, xung quanh là đầy đủ hết các loại thuốc được cất và bảo bọc trong lồng kính, nó gẩn như một cái bệnh viện thu nhỏ được gói gọn trong ngôi nhà này vậy. Tôi thầm nghĩ, chắc hẳn bố của Nụ là bác sĩ. Ơ nhưng mà tôi chợt loại bỏ cái ý nghĩ đó ngay bởi vì một lý do…
Chiếc giường này lẽ ra phải là dành cho bệnh nhân, làm bằng kim loại và phải giống với giường ở bệnh viện mà tôi hay thấy chứ. Nhưng đằng này, chiếc giường giống như không dành cho bệnh nhân hay tới khám, mà hình như nó được thiết kế dành cho một thành viên trong ngôi nhà này, đó là tôi nghĩ vậy. Bởi lẽ, đây là một chiếc giường sang trọng, ai mà lại có thể hào phóng tới mức cho bệnh nhân nằm hẳn trên chiếc giường đắt tiền này chứ. Vậy rốt cuộc! Căn phòng này trước kia là của ai?
Không biết là do đâu, do xem phim kinh dị nhiều, lòng tôi hơi chút bất an, liệu mình đánh liều vào căn phòng này là đúng hay sai? Chỉ mình tôi đặt ra câu hỏi, còn trả lời lại tôi là tiếng đồng hồ treo tường đang kêu lên tích tắc từng hồi.
Một lát sau tôi bắt đầu để ý đến phía sau mình, có rất nhiều ảnh được trưng bày ở đây. Nhìn thoáng qua là có thể biết được là người nhà của Nụ, điều đó cũng đủ chứng minh một điều rằng, đây không phải là phòng mạch của một người bác sĩ dùng để khám cho bệnh nhân đến hằng ngày, và hơn thế nữa, tôi cũng chưa khi nào nghe thấy Nụ đề cập đến chuyện bố của nàng là bác sĩ.
Từng tấm ảnh, tôi cố tìm người mà tối hôm qua tôi và thằng D đã nói đến, tìm tới cả chục tấm ảnh mà vẫn không thấy.
Rồi sự thật gì cũng sẽ phải hé lộ, tôi bắt đầu để ý đến hình ảnh của người đàn ông kia, hẳn đó là bố Nụ, còn cô bé đứng cạnh kia là ai? Tôi bất giác nhìn thấy hàm răng sún của cô gái đó mỗi khi cười toe. Chắc chắn đó không phải là Nụ, vì tôi nhìn thấy dòng năm dưới kia, 14/2/1990. Thời gian này tôi và Nụ vẫn chưa sinh ra.
Lùng sục tìm hình ảnh của Nụ, tôi hồi hộp không biết vì sao mình lại như thế, tại sao chứ? Tại sao trong cả gần trăm tấm hình mà không thể tìm thấy được hình ảnh của Nụ, phải chăng! Nụ ghét cô gái ấy cũng chỉ vì…
Lắc đầu! Tôi gạt phăng ý nghĩ vớ vẩn đó ngay. Và cuối cùng thì tôi cũng đã tìm được câu trả lời, tấm ảnh được ép dẻo và đóng khung được để dưới góc chân bàn, nếu không nhìn rõ thì sẽ không thể nào biết được, kính bị vỡ, tôi chỉ có thể thấy được ba người trong hình, và tất nhiên cô gái có hàm răng sún kia cũng có mặt, còn Nụ thì… thì em vẫn còn trong bụng mẹ. Năm 1992…
Cuối cùng. Khi tôi bất ngờ tìm được một sự thật thú vị, đó là dưới góc chân bàn kia vẫn còn một khung hình.
Đó là hai cô gái xinh đẹp, và rất kiêu kỳ…
Vậy là! Anh cũng tim được em rồi “mắt bồ câu”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 188 |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |