Khó khăn lắm tôi mới qua mắt được ba mẹ, và càng cực khổ hơn nhiều khi phải trốn tránh những cơn chất vất từ bé Trân.
– Anh có thật là qua nhà anh Khang ngủ không ? – Trân nheo mắt nhìn tôi, hỏi bằng giọng xoáy ngay vô vấn đề lạ lùng này.
– Ừ, sao cơ ? – Tôi ra vẻ tỉnh rụi, chăm bẵm nhét quần áo vào balô, cố không nhìn về phía Trân.
– Vậy sao lúc chiều cả lớp anh đi ăn mừng bóng đá, anh Khang nửa chừng có rủ bọn em đến nhà ảnh nữa cơ mà ? – Con bé tiếp lời.
– Thì sao ? – Tôi đã nghe có điềm chẳng lành.
– Lúc tụi em đang ngồi ở nhà trên, rõ là có đủ ba mẹ của anh Khang, sao anh lại bảo là họ đi công tác rồi ?
– Hả ? Em… tới nhà nó á ?
– Vậy anh nói dối rồi ! – Trân lắc đầu thở dài.
– Suỵt… đừng cho ba mẹ anh biết ! – Tôi hoảng hồn.
– Nói em nghe, anh đi đâu ? – Con bé nhìn tôi.
– Thì… qua nhà chị Mai của em ngủ chứ đâu…. ! – Hết cách xoay sở, tôi đành cúi đầu… nhận tội.
Ngay lập tức Trân tròn mắt nhìn tôi thảng thốt như không thể tin được:
– Trời đất….. !
– Suỵt… đã bảo nhỏ tiếng thôi mà ! – Tôi khiếp vía ra dấu im lặng, phóng tới đóng cửa phòng.
– Anh… qua nhà chị Mai ngủ…. ? Rồi lỡ hai người… không, không có được ! – Trân lắc đầu nguầy nguậy.
– Yên nào, có lí do cả mà ! – Tôi thì thầm ngay tút xuỵt.
– Lí do gì chứ ? – Con bé làm mặt dỗi.
Không còn cách nào khác, tôi đành đem hết mọi chuyện ra mà kể cho Trân nghe, chỉ với hi vọng là cô bé con này đừng có giở chứng mà mách với ba mẹ tôi thì có mà ốm đòn chứ chẳng chơi. Sau khi được tôi kể hết sự tình bằng một giọng cực kì lo lắng, dĩ nhiên là có thêm mắm dặm muối đường vào các chi tiết kì lạ thì Trân mới hơi xuôi xuôi:
– Vậy… gọi công an đi… anh có làm gì được đâu !
– Mình chưa chắc có chuyện gì mà, gọi đến chuyện lớn ra, lỡ Mai bị mẹ bắt về Nhật rồi em tính làm sao ? – Tôi hù dọa.
-…… ! – Con bé vẫn nhướn mắt nhìn bướng bỉnh.
– Nào, em không thương chị em sao ? – Tôi lại đánh đòn tâm lí.
Và lần này thì tôi đã đánh trúng chỗ hiểm, Trân ỉu xìu ngay tắp lự:
– Rồi… anh đi đi, em sẽ giữ bí mật, nhưng… đừng có mà làm gì chị Mai đấy !
– Hì hì, yên tâm, chả có gì đâu ! – Tôi cười cười.
Thoát khỏi cửa ải bé Trân, tôi cũng êm xuôi lọt qua màn chất vấn của Khang mập chỉ bằng vài cái nhún vai ra chiều bí mật là đã qua mắt được nó khi thằng này đến nhà rủ tôi “đến ngủ ” theo kế hoạch. À quên, chỉ trừ một chuyện là ngoài dự tính của tôi.
– Mày nói sao ? Lúc chiều nay con bé Trân không có đến nhà mày á ?
– Ờ… tới nhà tao làm gì, đi ăn gỏi ốc với chè nóng ở ngoài xong mạnh ai nấy về chớ ! – Thằng mập chưng hửng.
– Trời… đất….. ! – Tôi sửng sốt thốt lên.
Đến đây thì tôi mới ngớ người nhận ra là mình đã bị Trân lừa bằng một cú đánh đòn gió ngoạn mục, hóa ra là tôi yếu bóng vía nên vừa nghe con bé dọa là đã tin sái cổ mà đi khai hết tất tần tật mọi chuyện. Kiểu này thì tôi đồ rằng đúng thật là nếu tôi mà có sinh ra trong thời chiến, lỡ bị địch bắt thì chắc tụi nó còn chưa kịp làm gì thì tôi đã khai hết bí mật quốc gia ra hết luôn quá !
Trên đường đến nhà Tiểu Mai, tôi chợt nhận ra tối nay dường như trời trở gió, nếu mà những đám mây trên bầu trời mà có thêm màu đỏ cùng hơi đất bốc lên thì sẽ có mưa đầu mùa là cái chắc. Nhưng không, chỉ là một đêm gió lạnh, sẽ không hề có mưa, tôi đoán như vậy.
Dừng trước cổng nhà Tiểu Mai là gần 9 giờ tối, đưa tay nhấn chuông cửa rồi tôi lùi ra, xốc lại cổ áo mình vì chợt cảm thấy lành lạnh, vẻ như chỉ thêm một tuần nữa là Phan Thiết sẽ lại chìm trong những cơn mưa mùa hè dày đặc.
Đang bồi hồi nhớ lại những cơn mưa ngày trước mà tôi và Tiểu Mai cùng trải qua thì nàng đã bước ra mở cổng:
– Hi, đúng giờ ghê hen ! – Nàng tươi cười.
– Ừ, vừa gặp thằng Khang xong là anh chạy qua luôn mà ! – Tôi đáp theo phản xạ.
– Sao lại gặp Khang nữa ? – Tiểu Mai sửng sốt.
– Vô nhà rồi lát anh kể cho, em có gì ăn không ? – Tôi lắc đầu dắt xe vào nhà.
– Anh chưa ăn cơm à ? – Nàng ngạc nhiên hỏi.
– Ăn rồi, mà muốn sẵn đây ăn thêm cơm em nấu, hề hề ! – Tôi cười tinh vi.
Đúng 10 phút sau, trước mặt tôi là một dĩa mì xào thịt bò thơm nứt mũi được Tiểu Mai đặt xuống bàn, dù đã ăn cơm ở nhà rồi nhưng ngồi trước món ăn ngon tuyệt này tôi cũng phải thèm thuồng.
– Cái này… là bò xào mì chứ mì xào bò nỗi gì ? – Tôi vờ nhăn mặt.
– Sao vậy ? Em… tưởng anh thích thịt bò nên cho nhiều… ! – Tiểu Mai thoáng bối rối, nàng vội bước lại gần.
– Hề hề, thì thích chứ sao, giỡn tí mà ! – Tôi lộ mặt nham hiểm cười đểu.
– Đồ quỷ ! – Nàng phì cười đập vai tôi.
Trong khi vừa ăn, tôi vừa hỏi Tiểu Mai thêm một vài điều mà tôi cần biết:
– Giờ là hơn 9 giờ tối, ăn xong thì mình làm gì ?
– Thì… em rửa chén rồi học bài chứ sao ! – Tiểu Mai ngơ ngác, vẫn chưa hiểu ý tôi.
– Ý anh là kế hoạch đêm nay kìa ! – Tôi nhắc lại.
– Gì… gì nữa…. ? Làm gì có kế hoạch gì chứ…. ! – Nàng bất giác lùi lại nhìn tôi đang cười gằn một cách gian hùng.
Thoáng đắc ý vì dọa được Tiểu Mai, tôi được thể trêu thêm:
– Ai bảo cô em biết ta là phường đạo tặc mà còn dám mời đến nhà làm chi, đã thế còn ăn mặc kìa… chẹp… thiệt là dễ động lòng quá đi à, hé hé hé… !
Quả thật là tôi cũng thường xuyên gặp Tiểu Mai, nhưng những dịp được thấy nàng mặc quần short ngắn ở nhà khoe đôi chân thon dài miên man, trắng muốt mịn màng như tuyết thì gần như là đếm trên đầu ngón tay. Bởi thế nên vừa nói giọng đểu cáng, tôi vừa bỏ đũa xuống bàn rồi tiến lại gần Tiểu Mai đang nửa ngạc nhiên nửa hoảng hốt:
– Anh… giỡn vậy… em không thích đâu… !
– Hê hê, ai bảo với cô em là ta giỡn ? Ta thật ra đã chờ cơ hội này lâu lắm rồi nhé, thật ra hôm giờ là ta cố ý….. !
– Reeng… reng….. ! – Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên làm cắt ngang trò đùa có phần hơi quá lố của tôi khi Tiểu Mai giờ đã có phần mếu máo.
Như được cứu tinh đúng lúc, Tiểu Mai vội đứng dậy đi đến bàn điện thoại, vừa kịp thoát khỏi tên… dê xồm gian ác là tôi lúc này đang đần mặt ra vì mất hứng.
– Alô… tôi nghe đây ! – Tiểu Mai áp tai vào ống nghe.
-……….. !
Không rõ là nàng nói chuyện điện thoại với ai, cũng không biết là ai lại gọi điện thoại vào giờ này, tôi đành tặc lưỡi ngồi xuống ăn tiếp dĩa mì, trong đầu thầm nghĩ lát nữa tốt nhất là nên xin lỗi Tiểu Mai gấp vì vừa nãy tôi giỡn đúng là có phần quái ác thật.
Đang nhai ngấu nghiến miếng thịt bò đậm đà hương vị thì tôi chợt giật thót người:
– Anh, nghe điện thoại ! – Giọng Tiểu Mai gọi từ phía nhà trên.
Thoáng lạnh người khi nghe Tiểu Mai gọi trống không như vậy, và tôi càng thấp thỏm hơn khi vừa bước lên nhà trên đã thấy mắt nàng như ươn ướt.
– Anh… xin… ! – Tôi định nói lời xin lỗi.
– Nghe máy đi, em… xuống nhà ! – Tiểu Mai cắt lời tôi, nàng bước lùi lại rồi quay đi.
– “Bỏ xừ rồi… haizz ! ” – Thầm thở vắn than dài vì cái tội giỡn ngu của mình, vốn dĩ tôi chỉ định đùa một chút để khiến Tiểu Mai quên đi nỗi lo về vụ nghi nhà có ma quỷ kia thì không dè lại phản tác dụng, khiến nàng hoảng sợ thật sự với trò đùa quái ác của mình.
Đưa tay nhấc ống nghe, tôi lại càng hoảng hốt hơn khi nghe giọng nói quen thuộc bên kia đầu dây:
– Anh có tin em méc mẹ anh liền không ? Anh giỡn gì mà ác quá vậy ?! – Bé Trân mắng sa sả vào điện thoại.
– Thì… suỵt… nhỏ thôi, Mai kể… hết với em rồi à ? ! – Tôi quýnh lên, sực nhớ ra là bàn điện thoại nhà mình ở phía dưới, con bé Trân mà cứ hét tướng thế này thì mẹ tôi nghe được là cái chắc.
– May mà em thấy lo nên gọi kịp lúc, không thì anh… giỡn rồi lấn sang thành thật hả ? HẢ ? – Con bé lại càng hét to hơn.
– Thôi… thôi mà, anh giỡn thật đó… không có ý gì hết đâu… xin lỗi….. ! – Tôi bối rối.
– Anh đi mà xin lỗi chị Mai ấy, còn ngày mai về đây… em xử sau, hừ, đàn ông gì mà vô ý tứ, chả biết lễ độ gì !
Nói rồi Trân giận dữ cúp máy cái rụp, mặc tôi đang đứng thẫn thờ chôn chân ở bàn điện thoại. Mãi một lúc sau hoàn hồn trở lại, tôi mới dám lò dò bước xuống nhà dưới, lòng đầy hối hận thầm rủa mình ngu ngốc đừng có giỡn tai hại như vậy, giờ không dưng lại tự phá mất không khí vui vẻ giữa hai đứa tự nãy giờ.
Tiểu Mai đang lặng lẽ đứng rửa chén ở góc nhà, nàng vẫn không hề quay mặt lại dù biết là tôi đang kéo ghế ràn rạt ngồi ngay sau lưng nàng. Nhìn dáng nàng yên lặng ở góc phòng, tôi bất chợt ngập tràn hối hận, thoáng nhớ đến ngày trước khi tôi dại dột chọc cho Khả Vy khóc thì Tiểu Mai đã có khuyên rằng chỉ cần một lời xin lỗi chân thành là đủ. Với cả tôi vẫn còn nhớ câu nói “Biết lỗi sửa lỗi ” của thầy Ân, thế nên thà nhận lỗi còn hơn là sĩ diện mà gây thêm sai lầm.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tiểu Mai - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 02/08/2017 12:36 (GMT+7) |