Vào dọn xong cái phòng của mình thì tôi cũng đi ra mà dọn cùng với Nga và Ngọc. Nga và Ngọc ngạc nhiên hỏi:
– Em nhớ hôm nay anh có tiết dạy mà?
– Làm gì có em, anh đã để ý kỹ rồi, không sao đâu Không muốn anh làm giúp chứ gì.
Ngọc thấy tôi nói như vậy thì cũng ngúng nguẩy không nói gì mà chỉ quét cái sân thôi. Nga thấy tôi với Ngọc nói chuyện với nhau thì tủm tỉm cười mà không nói gì cả.
Dọn xong thì tôi cũng vào trong phòng uống trà xanh cùng với Nga rồi nói:
– Em đã nhận được dạy hợp đồng ở một trường dưới thành phố rồi. Hai tuần nữa là em chuyển xuống. Hôm đó liên hoan nhé…
Hơi ngỡ ngàng khi Nga nói như vậy, tôi tưởng Nga là một cô giáo vì đam mê giảng dạy nên mới lên đây chứ không nghĩ Nga lại chuyển. Vê vê cốc trà xanh nóng trong lòng bàn tay tôi nói:
– Anh tưởng em muốn dạy cho học sinh ở đây lắm chứ.
– Thì cũng muốn, nhưng còn cơm áo gạo tiền nữa chứ anh. Dạy ở trên này thì bao giờ mới khá được. Một thời gian cảm thấy mình cống hiến được rồi thì mình về thôi. Em cũng chẳng có ý định lâu dài ở đây mà.
Ngọc thấy Nga nói như vậy thì cũng nói:
– Em thì chưa biết thế nào, cứ ở trên này một thời gian nữa, biết đâu lại kiếm được anh nào đẹp trai ở đây nhỉ.
Tôi cười mà nói:
– Biết đâu được đấy, lại có giáo viên mới lên thì chắc là cũng có thôi.
Tôi nói như vậy nhưng quả thật gần hai tháng thôi nhưng tôi cũng nhớ nhớ. Nga mà xuống dưới thành phố thì cũng cảm thấy tiếc một cái gì đó. Có lẽ là những tình cảm thoáng qua, những lúc ân ái cùng với nhau.
Ngoài trời nắng vẫn vàng. Những tia nắng ấm áp trải dài trên cái sân đất. Ngồi nói chuyện một lúc rồi tôi về phòng.
Cảm giác vẫn nâng nâng như thiếu một cái gì đó. Ăn tạm một chút gì rồi tôi soạn giáo án, chiều lên lớp.
Tiết học buồn tẻ trôi qua vì tôi không có hứng thú gì mà dạy học sinh cả. Đến chiều tối về thì tự dưng Lan gặp tôi mà nói:
– Anh à em bảo này?
Hơi ngạc nhiên trước xưng hô của Lan tôi mỉm cười bảo lại:
– Anh mua hộ em mấy quyển sách này được không? Em muốn có mà không tìm thấy ở đâu cả!
Nhận mẩu giấy của Lan tôi thấy ghi những tác phẩm khá hay như « Cuốn theo chiều gió » và mấy tác phẩm của Quỳnh Dao nữa.
Nhìn mẩu giấy với những nét chữ xinh xắn thì tôi mỉm cười bảo:
– Cuối tuần chắc anh rỗi, về thăm nhà anh sẽ mua cho em. Tặng người yêu ngố bé bỏng của anh.
Nghe tôi nó là người yêu bé bỏng thì Lan chỉ cười. Hai gò má ửng hồng của Lan làm cho tôi thấy hay hay và đáng yêu hơn. Vuốt nhẹ mái tóc rồi tôi nói:
– Tối nay anh lại dạy tụi em học à?
– Vâng! Nhớ đến sớm, về muộn một chút đưa em về đấy nhé.
– Được rồi anh nhớ mà.
Nói xong thì tôi gấp mảnh giấy, để vào trong cặp rồi vào trong nhà. Nga cũng vừa đi dạy về lịch kịch mở cái khóa rồi bảo tôi:
– Bé Lan đến làm gì vậy anh? Chắc lại có tình ý gì với thầy rồi?
– Có gì đâu mà, nhờ anh mua hộ mấy quyển sách đây, giấy hãy còn đây này.
Nói xong thì tôi móc cái tờ giấy cho Nga đọc, thấy mất nét chữ ngộ nghĩnh, « thầy mua giùm em mấy quyển này… ». Thì Nga cười mà nói:
– Con bé có cá tính đáng yêu thế nhỉ. Tưởng là thư tình cơ!
– Thư cái gì mà thư, chỉ được nghĩ linh tinh.
Tôi mỉm cười rồi cũng mở cái cửa của mình ra mà bước vào bên trong. Để cái cặp lên bàn tôi ngồi nghỉ một chút. Dọn lại đống sách vở để lộn xộn trên bàn rồi tôi ra ngoài sân ngắm những tia nắng buổi chiều còn sót lại. Nga cũng đang bê cái rổ rau ra hiên vừa nhặt vừa nói chuyện với tôi:
– Em đi rồi anh có buồn không?
– Buồn chứ! Không được nói chuyện với em mà.
– Có thật không hay là không làm với em thì buồn.
Tôi quay lại mỉm cười thật tươi mà nói:
– Có lẽ cả hai.
Nga cũng cười mà nói lại:
– Nhưng có Ngọc ở đây rồi thì làm sao mà phải buồn. Khéo nó làm còn khéo và chiều em hơn anh đấy chứ lại không à?
– Mỗi người khác nhau, đâu có người nào giống người nào đâu cơ chứ. Mỗi người có một vẻ đẹp riêng mà. Không giống nhau mà.
Nga nghe tôi nói như vậy thì chỉ cười mà không nói gì. Nhặt rau xong thì Nga nói:
– Tối nay qua ăn cơm với em. Một mình ăn lách cách ra.
Tôi mỉm cười mà bảo:
– Có món gì mà mời anh?
– Như bình thường thôi, chẳng có món gì cả đâu mà.
Tôi chỉ cười rồi gật đầu. Một lúc sau thì Ngọc cũng đi dạy về. Cả ba chúng tôi ăn cơm rồi ngồi nói chuyện với nhau một chút. Câu chuyện xoay quanh chủ đề trường lớp rồi cuối cùng cũng đi đến chủ đề tình dục. Nhưng chỉ nói thoáng qua thôi vì tôi còn phải đi dạy nữa.
Hôm nay đến học thì thấy Lan búi tóc khá là cao, còn Thục và Trinh với Hồng thì bình thường nhưng đều xinh xắn cả. Đặc biệt là Thục để hai cái bím tóc trông khá nhí nhảnh.
Hôm nay tôi dạy bài « Mảnh trăng cuối rừng ». Một tác phẩm của Nguyễn Minh Châu. Một tác phẩm khá là thú vị.
Dạy đến tầm chín rưỡi tối xong thì Lan, Hồng cùng với Trinh cũng đi về. Tôi ngồi nói chuyện với Thục và lên nhà nói chuyện với bố mẹ Thục một chút rồi cũng về. Mỉm cười nghĩ chắc là Lan cũng đợi tôi.
Quả thật đi được vài bước thì Lan đã nhảy ra và vỗ nhẹ vào vai tôi mà nói:
– Nói chuyện gì với bố mẹ của Thục mà lâu vậy anh?
– Hì thì nói chuyện học hành thôi mà. Thế đợi anh có chuyện gì vậy?
– Nhớ anh quá nên muốn gặp.
– Vừa học xong thì đã nhớ rồi à?
– Ừ nhớ lắm…
Dưới ánh trăng vằng vặc. Lan đi sát tôi, nắm nhẹ lấy tay tôi mà đung đưa nhẹ nhẹ. Mùi hương tóc đưa nhẹ vào mũi tôi làm cho tôi thích lắm. Thong thả đi với nhau thì Lan khẽ lí nhí mà nói:
– Anh Tuấn ơi em nhớ mùi của anh?
Hơi ngạc nhiên tôi hỏi:
– Mùi gì thế?
– Mùi của anh ấy, thế anh không nhớ mùi của em à?
– Có chứ! Nhớ lắm, thèm cái mùi ấy lắm đấy nhưng mà sợ ai biết được thì chết!
– Hì hì! Ăn vụng thế mới hay. Ra đầu làng đi anh, hôm nay em xin phép về muộn chút rồi không sao đâu.
Cơn hứng tình bên trong con người tôi cũng trỗi dậy, được Lan mời gọi như vậy làm tôi thích lắm. Không thể nào mà cưỡng lại được. Tôi nói:
– Ra ngoài đấy cho anh ôm hả?
– Ừ! Cho hết luôn!
– Nhưng nhỡ người làng ra biết thì sao?
– Vào trong cái chòi mà xây tránh mưa ấy, chẳng ai ra đấy đâu, mà ở đấy có cái sập gỗ rồi, ngồi ở đấy cũng thích.
Tôi mỉm cười rồi cả hai sánh bước trên đường làng đầy ánh trăng. Ra đến cái chòi đất để trú mưa. Tôi với Lan ngồi, để cặp sang một bên rồi tựa vào vai nhau nhìn ra đồng lúa. Vẫn ôm như vậy nhưng tôi chầm chậm mà luồn nhẹ nhàng vào trong cái áo đồng phục của Lan. Ngạc nhiên vì Lan không mặc áo lót. Quay sang tôi hỏi nhẹ:
– Sao không mặc áo lót à? Lúc dạy anh thấy em mặc áo mà?
– Thì lúc ra ngoài em cởi ra. Anh thích em mặc à?
– Không! Anh thích em cởi mà.
Nói xong thì hai ngón tay của tôi cũng chầm chậm mà vê nhẹ nhàng cái núm vú bé xíu của Lan. Lan cũng thích lắm dựa người vào tôi mà khẽ nói:
– Anh thích sờ ngực em không?
– Có hì hì! Muốn bú nó như con nít nữa!
– Eo dê thế! Thầy gì mà bú tí trò kìa!
– Thì thầy nhưng cũng là người yêu mà.
Nói xong thì tôi cũng chầm chậm cởi từng cái cúc áo ra rồi cúi xuống mà hôn nhẹ nhàng lên cái cổ trắng ngần rồi. Vừa hôn tôi vừa liếm nhẹ nhẹ khiến cho Lan càng thích hơn. Thân thể nõn nà của Lan rung lên từng đợt.
Vén nhẹ cái áo xuống rồi rồi vạch tóc của Lan sang một bên rồi tôi nói khẽ:
– Anh bú nhé được không anh thèm lắm rồi?
– Có! Em muốn được anh bú lắm!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình dục học đường |
Tác giả | Ngọc Linh |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện liếm lồn, Truyện móc lồn, Truyện nuốt tinh trùng, Truyện sex học sinh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 05/09/2024 11:33 (GMT+7) |