Bà buồn lắm, niềm vui, niềm hạnh phúc với cuộc đời bà sao ngắn chẳng tày gang. Với người chồng trước đã thế, nay cứ nghĩ rằng đã đi đến gần cuối cuộc đời, tìm được một niềm vui nhỏ bé, giản đơn nhưng có ai ngờ sự việc lại ra cơ sự như thế này. Vừa rồi, trong khi chờ xe cấp cứu đến, trong sự hoảng loạn của đàn con cháu, chỉ có mình bà là bình tĩnh làm các thủ thuật sơ cứu khẩn cấp tại chỗ.
Bà ép tim ngoài lồng ngực trợ thở cho ông, bà hít hà truyền cho ông ít dưỡng khí ít ỏi từ chính khuôn miệng của mình, có những lúc tưởng như ông đã vĩnh viễn ra đi ngay bên cạnh ngôi mộ người vợ thuở thanh niên, nhưng bà không từ bỏ ông, dù chỉ còn một tia hy vọng cũng quyết không từ. Rồi khi xe cấp cứu đến, chính bà còn cùng các bác sĩ làm các thủ thuật chuyên khoa để cấp cứu bệnh nhân.
Trong đầu bà Oanh rối như tơ vò, những lời ông thầy bói phán khi xưa văng vẳng, rằng bà có gò má cao, số sát phu. Bà không tin chuyện đó đâu, nhưng ứng nghiệm vào cuộc đời bà lần thứ nhất, rồi đến lần này nữa nếu chẳng may ông Tình có mệnh hệ gì, có lẽ lời thầy bói là đúng. Mà nếu đúng thì bà cũng chẳng còn cách nào ngoài hai chữ “buông bỏ”.
Cửa phòng cấp cứu mở, một vị bác sĩ trung niên bước ra, vị bác sĩ kéo cái khẩu trang xuống hỏi:
– Ai là người nhà của bệnh nhân Tình?
Cả nhà náo loạn chạy lại gần bác sĩ, kể tên ra đầy đủ như sau: Phong, Lưu, Vân, Thủy là con, Quang Anh, Lan, Gia Bảo là cháu nội. Có một người không đứng chung với đám người này. Phong nói đầu tiên vì đứng gần bác sĩ nhất:
– Cháu đây ạ, cháu là con trai của bệnh nhân.
Nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của người nhà, vị bác sĩ trấn an luôn:
– Người nhà không cần lo lắng quá. Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch rồi.
Nhiều tiếng thở phào cùng hắt ra một lúc, các khuôn mặt giãn ra như vừa qua cơn đại nạn. Bác sĩ nói tiếp:
– Bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim, nguyên nhân cũng là do bệnh nhân có tiền sử bệnh tim, khả năng lớn là bị kích động về tâm lý nên chuyển biến thành nhồi máu cơ tim. Thực sự mà nói, nếu bệnh nhân không được sơ cứu tại chỗ kịp thời thì có lẽ đã không qua khỏi. Người nhà mình có ai là bác sĩ phải không? Chỉ có bác sĩ mới có thể tay không mà sơ cứu bệnh nhân đúng cách như vậy được.
Nghe bác sĩ nói vừa người vừa cứu bố mình một mạng, cả nhà đều quay ra chỗ ghế ngồi ở đằng xa nhìn người phụ nữ mà bố định lấy làm vợ, nhưng ở chiếc ghế dành cho người nhà bệnh nhân, bằng nhựa màu xanh ấy… trống rỗng. Có lẽ người phụ nữ ấy đã lủi thủi rời đi sau khi nhận được tin bệnh nhân đã qua khỏi cơn nguy kịch.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: http://truyensexhay.org/tinh-gia/
1 ngày sau.
Trong phòng bệnh, khi ông Tình đã tỉnh lại và được cho gặp người nhà, trên miệng ông tình vẫn chụp ống thở oxy, ông mở mắt ra nhìn 4 đứa con, hai trai hai dâu của mình. Ông đảo mắt tìm thêm một người nữa nhưng không thấy, cụp ánh mắt buồn của mình lại, ông không thể nói được.
Vân mở lời trước, cô cầm lấy tay bố mà xoa xoa, giọng lo lắng khôn nguôi:
– Bố ơi chúng con đây, bố thấy trong người thế nào?
Phong ngồi ghé mông lại giường bệnh, ở phía đối diện với vợ:
– Bố có tiền sử bệnh tim sao không nói cho chúng con biết?
Rồi Thủy và Lưu cũng ân cần hỏi han. Cả 4 đứa con này đều không phải là những đứa con hư, láo lếu, bất hiếu. Chúng đều thương và yêu bố cả. Chỉ có điều cách thể hiện mới là quan trọng.
Ông Tình cũng cảm nhận thấy sự lo lắng trong ánh mắt, trong cử chỉ hành động của các con, nhưng người ông cần nhất, muốn gặp nhất, muốn nói chuyện nhất lại không thấy xuất hiện. Nhớ lại chuyện xảy ra ở nghĩa trang, lời thằng Phong nói là một sự xúc phạm đến nhân phẩm và lòng tự trọng của bà Oanh. Ông linh cảm rằng chuyện tình cảm của ông và bà sẽ có nhiều trắc trở lắm đây. Nhắm mắt lại vì cơn buồn ngủ do tác dụng của thuốc kháng sinh, ông Tình chập chờn đi vào giấc mộng mị.
… Bạn đang đọc truyện Tình già tại nguồn: http://truyensexhay.org/tinh-gia/
3 ngày sau. Tại phòng điều trị tự nguyện của bệnh viện, vì là phòng tự nguyện, gia đình bệnh nhân phải trả tiền nhiều hơn nên là phòng đơn, chỉ có một bệnh nhân, trong phòng có cả nhà vệ sinh nữa.
Ông Tình hồi phục rất nhanh chóng, đã không còn phải thở oxy nữa, đã có thể nói chuyện và đi lại nhẹ nhàng. Bác sĩ nói ông cần nằm viện thêm khoảng 3 ngày nữa là có thể về. Từ lúc ông tỉnh lại đã gọi điện cho bà Oanh, nhưng bà không nghe máy, nhắn tin cũng không thấy bà ấy trả lời. Ông chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng xuất viện để đi tìm tình yêu của mình.
Đang nằm nghĩ vẩn vơ thì Vân bước vào, trên tay là một cặp lồng cháo, hôm nay cô được phân công ở lại bệnh viện chăm sóc bố:
– Bố, cô Thủy vừa nấu cháo gà hầm cho bố. Cô ấy vừa mang đến rồi đi làm luôn bố ạ.
– Uh, để đấy tí bố ăn.
Vân mở luôn cặp lồn cháo (à viết nhầm, cặp lồng cháo) ra rồi xúc một thìa đưa lên môi thổi cho nguội:
– Không, bố ăn luôn đi, để con thổi cho bố ăn.
Nhìn cái môi cong cớn lên thổi cháo, ông Tình có thoáng nghĩ đến cặp môi này từng đã có lần mút dương vật của mình, chỉ bấy nhiêu thôi là những suy nghĩ hết sức bậy bạ nảy sinh trong lòng làm ông có chút xuyến xao:
– Thôi để tự bố, bố làm được.
Nói xong ông đỡ lấy cặp lồng cháo và cái thìa từ tay Vân, đút một miếng vào mồm, vừa ăn ông vừa nói chuyện với con dâu:
– Thế con không phải đi làm à, bố khỏe rồi, tự chăm sóc được không cần phải vào đây đâu. Thỉnh thoảng vào chơi một lát rồi về là được.
Vân quay sang gọt táo:
– Mấy anh chị em chúng con thay nhau chăm bố, hôm kia là anh Phong, hôm qua là chú Lưu, hôm nay là con, mai là đến cô Thủy. Bố yên tâm, chúng con sắp xếp được công việc, sức khỏe của bố mới là quan trọng.
Công nhận cháo gà hầm Thủy nấu ngon, mới ốm dậy rất cần bồi bổ cơ thể, vì vậy ông Tình ăn một cách ngon lành:
– Thân già này phiền các anh các chị quá. Mà bác sĩ bảo bao giờ được ra viện, bố thấy người khỏe rồi. Về nhà nằm nghỉ thêm mấy ngày nữa là lại đi làm được ngay ấy mà.
– Bác sĩ bảo nếu không có gì thay đổi thì khoảng 3 ngày nữa bố được ra viện. Bố cứ yên tâm mà dưỡng bệnh đi.
Dừng mồm ăn, ông Tình nhìn ra cửa bệnh viện rồi thở dài một cái, tâm tư của ông liệu ai có thấu. Vân tinh mắt quan sát, cô đoán được trong lòng bố đang nghĩ gì, nghĩ đến ai:
– Bố, có phải bố đang nhớ đến cô Oanh không?
Quay mặt vào trong nhìn vào mắt con dâu, ông Tình thở dài thêm một cái rồi trần tình:
– Sao con biết tên bà ấy?
– Thủy nói với con, cô ấy là đồng nghiệp ở bệnh viện của bố phải không ạ? Bác sĩ nói với chúng con là cô Oanh đã sơ cứu kịp thời cho bố, nếu không thì đã nguy hiểm đến tính mạng rồi.
– Uh.
Thôi không gọt táo, Vân ngồi hẳn lên giường rồi bóp chân cho bố, cô bóp lên đùi:
– Bố này, con hỏi thật bố nhé?
– Hỏi đi.
– Bố lấy cô Oanh vì lý do gì ạ?
Đặt bát cháo sang mặt cái tủ cạnh giường bệnh, ông Tình hỏi lại:
– Theo con thì là vì gì?
Dịch tay bóp một chút lên háng ông Tình, Vân táo bạo khẽ chạm vào con cu ông, thấy nó hơi hơi cứng lên một chút, cô nhí nhảnh nói ra suy nghĩ của mình:
– Con á, con thì con nghĩ đơn giản, người ta lấy nhau thì chỉ có hai nguyên nhân: Một là vì tình yêu, hai là vì… tình dục. Hì hì hì hì hì!!!
Đúng, kết luận của Vân đúng, vợ chồng về chung sống với nhau quanh đi quẩn lại cũng là vì hai nguyên nhân này là chính, có người được vế này, có người được vế nọ, mà được cả hai thì lại là chuyện viên mãn rồi.
Nhưng đó lớp trẻ, còn người già thì khác đấy. Thấy bố không nói gì, Vân tiếp lời:
– Bố này, anh Phong và vợ chồng chú Lưu nghĩ gì con không biết, nhưng con lúc nào cũng ủng hộ bố, về phe với bố. Nếu bố lấy cô Oanh vì tình yêu thì con OK quá luôn. Còn nếu… như bố… chỉ lấy vợ để… ‘ấy ấy’ thì… bố nên suy nghĩ lại, vì… còn… có con đây mà.
Nói xong Vân chạm thẳng tay mình vào dương vật bố ở bên ngoài chiếc quần bệnh nhân. Ông Tình cũng không có cản con dâu làm việc đó, bởi ông và Vân có gì mà chưa làm đâu. Mặc kệ thân dưới đang căng cứng, ông Tình giải thích rõ cho Vân hiểu suy nghĩ của mình:
– Ở tuổi của bố, thực ra mà nói tình yêu hay tình dục không phải là vấn đề quan trọng nhất. Các con chưa ở tuổi già nên chưa hiểu được đâu.
Sục một cách nhẹ nhàng dương vật ở ngoài quần, Vân liếm mép muốn bú nhưng kiềm chế, vì dù sao đây cũng là bệnh viện, lại là ban ngày, bác sĩ y tá vào ra liên tục:
– Thế vì cái gì hả bố?
– Vì bố cần một người bạn đời. Là một người bạn đời. Con hiểu không?
Vân mông lung chưa hiểu rõ lắm, cơ bản là tâm trí cô đang bị phân tâm. Nhưng giả vờ như mình là người thông minh, Vân gật gù:
– Con hiểu rồi bố ạ. Dù thế nào con cũng ủng hộ bố. Còn về chuyện anh Phong nhà con, mấy ngày hôm nay con cũng nói chuyện, anh ấy vẫn có vẻ không đồng ý chuyện của bố, con cũng không biết lý do tại sao. Nhưng bố yên tâm, con sẽ khuyên bảo anh ấy dần dần. Con tin là sẽ thay đổi được thôi. Anh Phong rất yêu và kính trọng bố đấy ạ.
Ông Tình thở dài thêm một cái nữa rồi nằm hẳn xuống giường, thấy háng mình vẫn còn động động vì bị con dâu thủ dâm, ông Tình nhắc nhở:
– Vân… để tối.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình già |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Bác sĩ - Y tá, Bố chồng nàng dâu, Đụ lỗ đít, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex ngoại tình, Vợ chồng |
Tình trạng | Update Phần 79 |
Ngày cập nhật | 01/03/2024 05:39 (GMT+7) |