Bố Mẹ và anh trai nàng, chồng của Trang… được chính quyền miền Bắc hỗ trợ đưa về trong những chiếc hộp đựng tro cốt, sau khi được hỏa táng tập thể cùng những người không may, ra đi trong quãng thời gian cao điểm của dịch covid.
Ngay khi nhận hung tin, Dung đã ngất đi, rồi mở mắt ra trong tình trạng hôn mê, điên dại, không còn biết mình là ai nữa. Những ngày sau đó, Dung vật vờ như người mất trí, hầu như chỉ sống được nhờ vào sự thương yêu, bảo bọc và tận tình chăm sóc của Trang và Mai.
Rồi như một phép màu, sau khi sinh nở, Dung dần dần hồi phục. Mỗi lần cho con bú, nhìn vào ánh mắt của con, nàng cứ thế nhớ lại từng sự việc một.
Cho đến một buổi sáng ngồi nhìn ba đứa trẻ mới vừa biết đi, chơi đùa với nhau, xô vào chiếc tủ gần đó, làm rơi cái điện thoại xuống đất. Dung như bừng tỉnh, chụp ngay lấy chiếc điện thoại gọi cho Khang, trước sự ngỡ ngàng của Trang và Mai.
Khang đang xếp hàng chờ lên máy bay nối chuyến về VN ở Taiwan, thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Buông chiếc điện thoại xuống, Dung mừng rỡ ôm lấy cả ba đứa bé vào lòng, nước mắt ràn rụa.
– Bố sắp về rồi các con ơi! Chồng mình sắp về rồi các chị ơi…
Trang và Mai ngẩn người hết nhìn nhau, rồi lại nhìn Dung… như thể không tin những gì vừa nghe đã được thốt ra từ miệng của Dung!
Dung vẫn dịu dàng nói tiếp, như chưa hề trải qua cơn bạo bệnh bao giờ.
– Em nhớ ra hết rồi! Ngày đó thấy hai chị bị thai hành giống như em, em đã hận Khang vô kể, nên em đã khóa số phone của chàng, thề với lòng không bao giờ gặp lại chàng nữa. Rồi cái hung tin của gia đình ập đến, em như hồn lìa khỏi xác, vật vờ. Ngày qua ngày, trí nhớ của em dần trở lại, khi nhìn thấy con em, con của hai chị… em suy nghĩ mãi… rồi chiếc phone rơi xuống trước mặt… em… em không thể vì lòng ích kỷ của mình khiến các con của chúng ta mãi mãi không có cha. Nên em gọi cho Khang, may mắn là anh ấy cũng đang trên đường về như các chị đã nghe. Chậm lắm là 9 giờ tối nay anh ấy sẽ về đến đây.
Ngồi yên như bất động, lắng nghe Dung từng câu từng chữ. Mai mới chậm rãi nhỏ nhẹ lên tiếng.
– Thực ra Khang không hề có ý phản bội em đâu, mà ngày ấy chính là chị đã tự nguyện xin Khang một đưa con để không phải cô quạnh khi về già. Chỉ thế thôi, ngoài ra chị thề không hề có ý tranh giành hay cướp đoạt Khang của em.
Nhìn thấy Mai vừa khóc vừa nói, Trang không nén được sự thương cảm chị, liền ngắt lời.
– Mọi việc đều bắt nguồn do lỗi của em… ban đầu có thể là do vô tình cùng Khang uống chai rượu của bố để lại… nhưng sau đó là do em không kiềm chế được ham muốn đã làm chuyện tày trời… lại còn lôi kéo cả chị… tất cả là do em…
Dung bật khóc, ôm Trang nói.
– Không em biết, bao nhiêu năm chị mang tiếng có chồng mà cũng như không! Là phận đàn bà với nhau, nếu rơi vào hoàn cảnh như của chị, biết đâu em còn… còn… tồi tệ… lắm lắm không chừng…
– Chị em chúng ta thương nhau, lấy chung một chồng cũng có sao đâu phải không chị Mai? Hơn nữa anh Khang cũng đâu phải là người xấu đâu! Việc bây giờ là chúng ta phải… thế nào nhỉ… phải cùng nhau giữ cho thật chặt những gì chúng ta có, bởi đó là hạnh phúc, là tương lai của con chúng ta.
Lời nói của Dung như xóa tan đi hết mọi nghi ngại trong lòng Mai và Trang. Cả ba người không ai nói với ai, cùng đứng dậy đi dọn dẹp, lau chùi, trang hoàng lại nhà cửa, Tuy mỗi người mỗi việc, mà trong lòng ai cũng cứ vui như tết.
Trong lúc quét dọn, Mai – Trang – Dung người nào cũng lén lút mỗi khi có dịp, lại tự ngắm nhìn mình qua gương. Vén sửa lại mái tóc, săm soi làn môi khóe mắt, thậm chí còn đóng chặt cửa phòng tắm, để vạch ra xem từ ngày sinh nở đến nay có gì khác lạ đi không? Cả ba nàng, ai nấy đều đưa cái ngón tay của mình vào chỗ đó ướm ướm, lòng nhớ đến con cặc Khang, khiến cho nước lồn tuôn ra ướt hết cả lòng bàn tay.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trâu nái… Gái tầm Xuân |
Tác giả | Lê Cương |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 30/11/2024 12:00 (GMT+7) |