Trời đã sắp sáng, Tiết Tử Ngang cố chịu đựng hồi lâu rốt cuộc cũng chịu trở về ngủ, để cho Lăng Kiến Vi trông coi ở bên ngoài, thấy cô khoác áo đi ra, Lăng Kiến Vi vội vàng đứng dậy dìu lấy: “Em muốn đi đâu?”
Vốn là muốn đi xem Trang Diệp, nhưng ra cửa được gió thổi vào, đầu óc cũng đột nhiên thanh tỉnh, Triệu Ngu do dự một lát, lại quay người trở về.
Lăng Kiến Vi hiểu ý cô, thấp giọng nói: “Chắc hắn vẫn chưa tỉnh, để anh đi xem hắn.”
Dừng hai giây, hắn lại bổ sung: “Anh Kỷ Tùy cũng ở đây.”
Triệu Ngu cũng hiểu ý của hắn: “Xin lỗi.”
Lăng Kiến Vi mỉm cười lắc đầu: “Anh hiểu, em sợ rằng anh mà biết quan hệ của em và Kỷ Tùy, nếu nói dối anh ấy sẽ để lộ sơ hở, rốt cuộc thì 36 giờ sau khi Hứa Thừa Ngôn hủy hôn kia là mấu chốt, không thể để Trang Diệp và anh Kỷ Tùy phát hiện ra em.”
Cho nên dù em có giấu giếm anh, lừa gạt anh, anh cũng không oán trách em.
Triệu Ngu giật giật môi như muốn nói gì đó, lại cảm giác dù mình có nói gì cũng chỉ có vẻ dối trá.
Ngồi yên lặng trầm mặc như vậy một lúc lâu, Lăng Kiến Vi lại không nhịn được mở miệng: “Về sau, em có thể… Đừng giấu anh bất cứ chuyện gì được không?”
Triệu Ngu cho rằng hắn vẫn đang nói về chuyện Kỷ Tùy, chỉ có thể gật đầu: “Giữa em và Kỷ Tùy, cũng đã như vậy, đã triệt để kết thúc, cũng không còn giấu anh chuyện gì nữa.”
“Anh đang nói những việc em nói với Hứa Thừa Ngôn hôm qua…”
Lời còn chưa dứt, Lăng Kiến Vi lại lập tức im lặng.
Bởi vì Trang Diệp không biết đã đứng ở cửa phòng bệnh từ lúc nào, đang ngơ ngác nhìn bọn họ.
Có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Kỷ Tùy vừa chạy tới đã thấy hai người bên trong, cũng nhất thời không nói gì, mà cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Sắc mặt Trang Diệp tái nhợt, tóc vẫn còn rối bời, vừa nhìn đã biết hắn chỉ vừa tỉnh lại, nhưng vào giờ phút này trong mắt hắn không phải là khiếp sợ, mà là ngơ ngác.
Nhìn thấy Kỷ Tùy, hắn đột nhiên cười: “Anh, anh và Hi Hi… Có quan hệ gì?”
Kỷ Tùy sửng sốt.
Hắn biết thân thể Trang Diệp không có gì đáng ngại, bây giờ thấy hắn tỉnh lại cũng không quá kinh hỉ, ngược lại chỉ ngại với tình trạng tâm lý của hắn, có một số việc hắn vẫn luôn không biết nên mở miệng thế nào.
Triệu Ngu trầm mặc một lát, bình tĩnh nói: “Trước ngày hôm nay, tôi là bạn gái người anh của anh… Kỷ Tùy, cũng là tình nhân của anh rể anh… Hứa Thừa Ngôn.”
Trang Diệp tiếp tục ngây ra nhìn cô, trong mắt không hề gợn sóng, thật lâu sau mới nhếch môi bật cười: “Ồ.”
Một chữ nhẹ nhàng bâng quơ, ngược lại làm tim mọi người không khỏi giật thót.
Kỷ Tùy theo bản năng nhìn về phía Triệu Ngu, ánh mắt kia mang theo vài phần trách cứ, trách cô ngay vào lúc Trang Diệp vừa tỉnh đã vô tình đâm thêm một nhát dao vào lòng hắn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt tự giễu của cô, hắn mới bỗng ý thức được, người càng đáng trách hơn chính là mình.
Tất cả đều đã vô cùng rối loạn, hắn muốn hận, hắn muốn oán, nhưng đến cả đối tượng để hận để oán hắn cũng không biết tìm ai nữa.
“Trang Diệp…” Lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện, hóa ra đến cả câu xin lỗi hắn cũng không nói nổi thành lời.
Trang Diệp chỉ tiếp tục nhìn về phía Triệu Ngu, lại khẽ cười, cất giọng khàn khàn nói: “Kiếp sau, mong em… Đừng gặp lại tôi.”
“Trang Diệp!” Lần này là giọng của Triệu Ngu, thấy sự khác thường của hắn, nhìn bóng dáng bình tĩnh rời đi của hắn, cô lại bắt đầu không kiềm chế được mà sợ hãi.
“Yên tâm, tôi sẽ không đi tìm chết.” Trang Diệp dừng chân, ngừng một chút, lại nói tiếp, “Tôi không xứng.”
… Bạn đang đọc truyện Trở về tại nguồn: http://truyensexhay.org/tro-ve/
Từ cuối hành lang truyền đến tiếng thang máy, hẳn là Trang Diệp đã rời đi, nhưng Kỷ Tùy vẫn lặng lẽ đứng trước cửa phòng bệnh, ngây ra nhìn người bên trong.
Đó là Triệu Ngu, hay Đường Hi? Hay là một người nào khác?
Nhưng dù là ai, thì cũng là người hắn chưa từng quen biết, thậm chí là chưa bao giờ gặp qua… Chỉ là… một người xa lạ.
Lúc này, hắn nên nói cái gì đây?
Hỏi cô vì sao lại lừa gạt hắn, hỏi cô có thực sự từng thích hắn hay không sao?
Đáp án đã quá rõ ràng, hắn cần gì phải tự rước thêm nhục nữa?
Hay hỏi mấy năm nay cô thế nào, hỏi hiện tại cô có khỏe không sao?
Không cần hỏi hắn cũng có thể tưởng tượng được cô đã khổ sở đến thế nào mới có thể trải qua tất cả những nỗi đau đó.
Hỏi cô có hận hắn không, có từng ghê tởm hắn hay không?
Nhưng đáp án cũng đã quá rõ rồi còn gì, hắn là người của Trang gia, sao cô có thể không hận cho được?
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, hắn rốt cuộc cũng mở miệng: “Em muốn… Cổ phần Lan Tỉ trong tay anh, phải không?”
Triệu Ngu bình tĩnh nhìn hắn: “Phải.”
Đứng ngây người hồi lâu, Kỷ Tùy mới nói: “Được.”
Sau đó, hắn xoay người, chậm rãi đi theo hướng Trang Diệp vừa đi.
Triệu Ngu biết, hắn sẽ đưa.
Bởi vì hắn hứa hẹn với cô, hắn là người trọng chữ tín như vậy, nên dù cho hiện tại cô có thành ra thế nào thì hắn vẫn sẽ đưa.
Chỉ là nhìn bóng dáng thê lương của hắn, cô mới cảm thấy thứ nào đó bị đèn nén trong lồng ngực chợt như nặng hơn, nặng đến nỗi khiến cô không thể thở nổi.
Lăng Kiến Vi nhẹ nhàng cầm tay đỡ cô nằm lại giường, chờ đến khi cô chịu ngủ lại hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Xoa xoa đôi mắt khô khốc, hắn cẩn thận khẽ khàng bước ra ngoài, chuẩn bị đi sang toilet công cộng ở hành lang bên kia để rửa mặt, nhưng vừa đi được mấy bước đã phát hiện Kỷ Tùy vẫn chưa đi.
Vô thức nhìn lại phòng bệnh, Lăng Kiến Vi nhỏ giọng nói: “Anh Kỷ Tùy.”
Kỷ Tùy cũng đưa mắt nhìn về phía phòng bệnh: “Có thể tâm sự một chút không? Về… Chuyện của cô ấy.”
Hắn thậm chí còn không biết là phải gọi cô là Đường Hi, hay là Triệu Ngu nữa.
Lăng Kiến Vi gật đầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Trở về |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ nát lồn, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện liếm cặc |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 29/07/2024 03:55 (GMT+7) |