Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện nonSEX » Tru Tiên » Phần 94

Tru Tiên

Phần 94

Dã Cẩu đạo nhân đi theo Quỷ Lệ, bước ngắn bước dài đi sâu vào Tử Trạch. Hồi nãy mới đổ một trận mưa lớn, đất đai vốn đã mềm lún giờ lại càng lầy lội hơn, nhưng không biết vì sao sau khi Quỷ Lệ hội diện với bọn Tần Vô Viêm, Kim Bình Nhi, hắn lại không chịu ngự khởi pháp bảo mà phi hành nữa, lại cứ đi bộ. Tựa hồ hắn cũng giống như Kim Bình Nhi, đều đang che giấu cố kỵ gì đó vậy. Nếu là ngày xưa, Dã Cẩu đạo nhân tự nhiên đã hả miệng chửi lớn, ít ra cũng cằn nhằn dai dẳng, chỉ là giờ phút này gã lại chừng như hơi bần thần, không ngờ không nói tới một tiếng, lẳng lặng theo đuôi Quỷ Lệ, trái lại đã khiến Quỷ Lệ thấy kỳ quái.

Quỷ Lệ liếc nhìn bộ dạng có vẻ xuất thần của Dã Cẩu đạo nhân, hạ giọng điềm đạm hỏi: “Gã làm sao vậy?”. Câu hỏi phảng phất như tự nói với mình, bởi vì xung quanh ngoại trừ ao tù đầm lầy đê điều rong cỏ ra, căn bản không có một ai ngoài con khỉ Tiểu Hôi trên vai hắn.

Cũng lại là Tiểu Hôi, nãy giờ xem chừng ngủ say mê man, nhưng vừa nghe Quỷ Lệ hỏi câu đó, đột nhiên như bị cái gì kích thích, lập tức hưng phấn lên, đôi tròng mắc cực kỳ linh mẫn láy chuyển, bất chợt nhảy từ trên vai Quỷ Lệ xuống đất, bắt đầu nhảy nhót múa may. Hành động cổ quái đó làm cho Dã Cẩu đạo nhân đang theo sau cũng phải giật bắn mình, nhìn nó chằm chằm. Chỉ thấy Tiểu Hôi có vẻ rất hưng phấn, miệng nhe răng “chét chét” chí choé, vung chân múa tay nhìn Quỷ Lệ, một hồi sau lại đảo mắt, đột nhiên phóng sang một bên, thò tay múc nước trong một cái ao nhỏ bên đường lên, lại đổ lên đầu mình, sau đó chỉ tay lên trời, nhảy dựng lên. Dã Cẩu đạo nhân trợn tròn mắt mà nhìn, bước đến bên cạnh Quỷ Lệ: “Sao vậy, con khỉ đó bị điên rồi hả?”

Quỷ Lệ lại nhíu nhíu mày, liền hướng về phía Tiểu Hôi hạ giọng hỏi: “Mưa rơi?”

Tiểu Hôi mừng rỡ, gật gật đầu liên tục, liền thò tay bẻ lá của một loại cây không biết là cây gì, vung vung trên đầu, tựa hồ muốn che gì đó, rồi lại làm ra tư thế uốn éo, thân người õng qua ẹo lại, sau đó lại như đang làm trò, lá từ tay phải đổi sang tay trái, lại từ tay trái chuyển trở lại tay phải. Dã Cẩu nhìn nhìn, bất chợt không biết tại sao có vẻ bối rối hoang mang, nhìn con khỉ cổ quái nói với Quỷ Lệ: “Đồ điên, điên rồi, con khỉ đó nhất định đã bị điên rồi”.

Lúc đó Tiểu Hôi đã quăng cái lá đi, nhún nhảy hai ba lượt lại quay trở lại trên vai Quỷ Lệ, rồi chỉ về phương hướng con đường sau lưng bọn họ, “chét chét” liên hồi. Quỷ Lệ trầm ngâm một lúc, từ từ quay người lại, nhìn Dã Cẩu đạo nhân. Dã Cẩu đạo nhân ương ngạnh hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Quỷ Lệ mục quang thoáng liếc đằng sau lưng gã, điềm đạm thốt: “Hồi nãy lúc trời mưa, có phải ngươi đã đem cây dù cho… cho…”. Nói tới đó, hắn lại hơi nhíu mày, quay sang nhìn Tiểu Hôi, lại nghĩ ngợi, liền nói tiếp: “Có phải ngươi đã cho tiểu cô nương coi tướng kia mượn dù để che mưa?”

“Chét chét!”… Không đợi Dã Cẩu đạo nhân mở miệng, Tiểu Hôi dĩ nhiên nhảy dựng lên trên vai Quỷ Lệ, quá ư là hưng phấn, cười cơ hồ híp cả mắt lại. Dã Cẩu đạo nhân mặt mày lúc đỏ bừng lúc tái nhợt, thần tình lúng túng ngượng nghịu phi thường, chợt chỉ mặt Quỷ Lệ giận dữ la lên: “Xú tiểu tử, nói cho ngươi biết, lão gia đây hôm xưa giết người như ngoé, kẻ chết trong tay ta không tới một ngàn cũng phải tám trăm có”

Quỷ Lệ liếc gã một cái, không ngờ không thèm lý gì tới bộ dạng của gã, lại quay mình bước đi, miệng hờ hững thốt: “Ngươi có giết một ngàn hay là tám trăm mạng, đối với ta có liên quan gì chứ?”. Dã Cẩu đạo nhân nghẹn họng, không nói tiếp được mấy lời khí thế hoành tráng, chỉ nghe Quỷ Lệ từ từ nói tiếp: “Hơn nữa, ngươi giết một ngàn người cũng được, tám trăm mạng cũng được, đâu có can hệ gì tới việc ngươi cho tiểu cô nương đó mượn dù?”

Nói tới đó, hắn lại dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn Dã Cẩu đạo nhân. Dã Cẩu đạo nhân thất kinh như đụng phải đại địch: “Ngươi… ngươi muốn gì?… Không… ngươi nói gì?”

Quỷ Lệ nhìn lên nhìn xuống thân người gã một lượt, thình lình cười cười thốt: “Bất quá chuyện ngày hôm nay ngươi lại làm cho ta giật mình như lúc ở Tử Linh Uyên”.

Hắn lại xoay người, chầm chậm bước đi, thanh âm dần dần trầm thấp, nhưng Dã Cẩu đạo nhân lại nghe rõ rõ ràng ràng: “Không tưởng tượng được không ngờ ngươi cũng có thể làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân”.

Dã Cẩu đạo nhân ngẩn người đứng yên một chỗ, chợt lại như đã xuất thần, đợi đến lúc gã bừng tỉnh, Quỷ Lệ đã dẫn Tiểu Hôi đi xa rồi, cơ hồ thân ảnh cũng đã tan biến trong làn sương đằng trước. Dã Cẩu đạo nhân vọng nhìn theo phương hướng đó, bỗng nhảy dựng lên, dậm chân rầm rầm: “Bậy bạ, lão tử đây từ xưa tới nay bại hoại, cả đời chưa từng làm mấy chuyện đó, chẳng những vậy tiểu a đầu đó mà có thể gọi là mỹ nhân à? Hừ…”.

Dã Cẩu đạo nhân thò tay gãi gãi đầu, chợt nhíu mày nghĩ ngợi, hồi lâu sau phảng phất như đang tự nhủ với mình: “Tiểu a đầu đó thật ra cũng có thể cho là…”. Nói tới đó, Dã Cẩu đạo nhân cũng tựa hồ thừ người ra, đột nhiên lắc đầu nguầy nguậy, thấp giọng chửi một câu, bước dài đuổi theo về phía Quỷ Lệ, không lâu sau cũng biến mất trong mù sương chiều tàn càng lúc càng dày đặc. Bốn bề một màn tĩnh lặng, chỉ thấy sắc trời càng lúc càng tối tăm, bóng tối kéo đến, từ từ nhận chìm tất cả.

Bạn đang đọc truyện Tru Tiên tại nguồn: http://truyensexhay.org/tru-tien/

Bên kia bờ Tử Trạch. Môn chủ của Ma giáo Trường Sinh Đường vận bạch y, khoanh tay đứng thẳng người, ngửa đầu nhìn trời, gió đêm từ trong vùng ao đầm thổi qua, lất phất phiêu động tà áo của lão, xem khí độ bất phàm, phảng phất như một tiên nhân vậy. Chỉ trừ tả thủ của lão ra, ống tay áo trống không, thêm vào vài phần hoạt kê khó tả. Đó là hậu quả, là dấu vết biểu tượng cho trận chiến trên Thanh Vân Sơn năm xưa, lão bất hạnh bị thương dưới thế gian đệ nhất kỳ kiếm: Tru Tiên.

Gió đêm hơi lành lạnh, trong không khí hình như còn vẩn vơ sự ẩm thấp của cơn mưa lớn hồi nãy, màn đêm vây bọc bốn bề, chỉ còn thân ảnh của lão vẫn đứng yên tại đó, ngạo nghễ bắt mắt. Trong bóng tối sau lưng lão, thấp thoáng truyền đến tiếng hơi thở, môn nhân của lão đang ẩn tàng trong màn đêm, đang nhẫn nại chờ đợi mệnh lệnh của lão giữa màn đêm.

Ma giáo Trường Sinh Đường quật khởi từ tám trăm năm trước, truyền cho đến đời Ngọc Dương Tử đã là đời thứ bảy, lịch sử căn cội lâu dài, nhưng không có ai rõ bằng Ngọc Dương Tử: đằng sau ánh sáng chói ngời vô hạn của một lịch sử oai phong đó, Trường Sinh Đường đang đối đầu với một nguy nan: Không có người kế thừa!

Trận chiến Thanh Vân mười năm trước, Ngọc Dương Tử được ba đại phái kia của Ma giáo chọn làm người chủ trì, có phải là vì mấy trăm năm nay, Trường Sinh Đường thanh danh tối cao tối thịnh nhất trong Ma giáo? Như diều gặp gió, lúc đó Ngọc Dương Tử thỏa ý vô cùng, trong tay còn có mấy chục cao thủ đắc ý đều do lão khổ tâm bồi dưỡng trong suốt trăm năm. Lúc đó, Ngọc Dương Tử thật sự nghĩ rằng thế gian này đã thành vật sở hữu của lão mà không còn gì ngăn trở được, chỉ cần một trận đánh tan bọn Thanh Vân Môn già cỗi cổ hủ, thanh danh Trường Sinh Đường tự nhiên sẽ chấn nhiếp Ma giáo, thêm vào sự trợ lực của số thủ hạ cao thủ của mình, Trường Sinh Đường liền trở thành Luyện Huyết Đường thứ nhì, hơn nữa cũng đưa lão lên thành Hắc Tâm Lão Nhân thứ nhì!

Chỉ là… đó chỉ là một trường mộng tưởng tươi đẹp, lại đã hóa thành bọt nước dưới Tru Tiên Kiếm trên Thanh Vân Sơn! Bản thân lão trong Tru Tiên Kiếm Trận đã mất đi một cánh tay trái, đạo hạnh tổn thất lớn lao tới cỡ nào thì khỏi cần nói tới, vì Trường Sinh Đường đứng ra làm phái chủ trì, cao thủ dưới trướng đương nhiên là xếp ở tuyến đầu của trận quyết chiến, chư trưởng lão thủ tọa Thông Thiên Phong cùng Thanh Vân Môn đã diệt đi mất nửa, sau tới lúc Tru Tiên Kiếm Trận phát động, đám cao thủ tàn binh còn lại của Trường Sinh Đường lại gặp tổn thương trầm trọng, người chạy thoát không quá một hai người, cơ hồ có thể coi là toàn quân bị tiêu diệt.

Trên thế gian này, cái gì cũng dễ dàng tóm bắt được, khó nhất lại là nhân tài, đặc biệt là nhân tài mà mình tài bồi dạy dỗ đến mức hoàn toàn tín nhiệm! Mười năm nay, nhờ Ngọc Dương Tử đổ máu dốc tâm, Trường Sinh Đường từ từ lại khởi sắc, nhưng trong lòng Ngọc Dương Tử, bóng tối kia lại càng lúc càng lớn. Trận chiến Thanh Vân cơ hồ đã hoàn toàn tiêu hủy hết chiến lực chủ yếu của Trường Sinh Đường, những năm vừa qua, nếu không phải Ngọc Dương Tử bản thân tu hành quá cao, chặn đứng đám địch nhân như hổ rình mồi xung quanh, đặc biệt là bảy năm trước, lão độc đoán quyết định, bất chấp sự phản đối của đám môn hạ, dời tổng đường đến nơi hẻo lánh vắng vẻ vùng ao đầm đầy chết chóc này, lánh xa phạm vi thế lực của ba đại thế lực phái phiệt kia, nếu không hậu quả ra sao, e rằng khó mà biết được.

Nhưng, một tháng trước đây, đang khi Ma giáo càng lúc càng tranh đấu kịch liệt không ngừng, một môn phái có thực lực có tầm cỡ bình bình cuối cùng là Luyện Huyết Đường chung quy cũng đã bị Quỷ Vương Tông thu phục, các phe đều đứng yên giữa trận tuyến, sau giai đoạn yên tĩnh đến nghẹt thở tạm thời ngắn ngủi đó, trực giác của Ngọc Dương Tử đã dự đoán sắp tới đây sẽ rất mau chóng bạo phát trận nội chiến quyết liệt giữa tứ đại phái phiệt của Ma giáo.

Dù gì đi nữa, trong tâm của vô số đệ tử Ma giáo, bóng dáng của Hắc Tâm Lão Nhân tám trăm năm trước nhất thống Ma giáo, tung Hoành thiên hạ đã là một truyền kỳ vĩnh viễn! Nhưng truyền thuyết vẫn là truyền thuyết, giờ này phút này, đối với Trường Sinh Đường và cả Ngọc Dương Tử lại cực kỳ bất lợi, thực lực có hạn, trong vòng nội chiến tranh đoạt các phái phiệt nhỏ Trường Sinh Đường hữu tâm mà vô lực, cho nên bên này yếu thì bên kia mạnh, trên thực lực không ngờ càng kém xa ba đại phái phiệt kia, Ngọc Dương Tử vì vậy càng ưu tư lo lắng, cơ hồ đêm không thể chợp mắt.

Cũng chính vào lúc đó, chừng như ông trời hé mắt, kề bên Trường Sinh Đường, bên trong vùng ao đầm chết chóc đột nhiên xuất hiện điềm lạ dị bảo xuất thế, Ngọc Dương Tử nửa mừng nửa sợ, nếu thật có thể lấy được kỳ bảo như “Tru Tiên Cổ Kiếm” của Thanh Vân Môn, trước hết bảo vệ Trường Sinh Đường không còn là vấn đề nữa, sau đó phát triển cơ đồ trở lại, ngày sau vị tất không thể đứng thẳng dậy.

Dưới tình huống đó, Trường Sinh Đường đối với dị bảo trong Tử Trạch dĩ nhiên coi là vật trong túi, tuyệt không cho phép người khác đụng tới. Chỉ là không biết ai đó để lộ phong thanh, tin tức chỉ nội trong vài ngày đã kinh động khắp thiên hạ, tai mắt ai ai cũng dồn về đây, cao thủ chính tà chia nhau tụ tập ở Tử Trạch. Ngọc Dương Tử vừa giận vừa sợ, nhưng giờ này phút này cũng không cho phép lão thoái lui nữa, liền khởi động toàn bộ thực lực của Trường Sinh Đường, bố trí trong Tử Trạch, một mặt toàn lực truy tầm nơi hạ lạc của dị bảo, mặt khác phụ trách giết sạch ngoại địch dám xâm phạm, trong vòng mười mấy ngày, số người bị Trường Sinh Đường ám hại trong Tử Trạch không dưới mấy chục, trong đó có cao thủ chính đạo tiên giáo, cũng có cao thủ của các phái phiệt khác trong Ma giáo. Vì sự tồn vong sinh tử của bổn môn, Ngọc Dương Tử dĩ nhiên là bất chấp tất cả!

Bạn đang đọc truyện Tru Tiên tại nguồn: http://truyensexhay.org/tru-tien/

Đêm đó, Ngọc Dương Tử được môn hạ mật báo cho biết, ở vùng tiền phương phụ cận “Vô Để Khanh” bên ngoài Tử Trạch, có một đám người chính đạo trú ngụ, chuẩn bị ở qua đêm. Tiếp nhận hồi báo từ hết thám tử này tới thám tử kia, sắc mặt của Ngọc Dương Tử dần dần lạnh buốt lại, trong lòng cũng đã rõ đó là những ai. Đó là đám môn hạ đệ tử trẻ tuổi tinh anh nhất của Thanh Vân Môn, số người đến đáng lẽ chỉ có mười mấy người, nhưng nghe thám tử hồi báo, hiện số người đó không ngờ đã có hơn mấy chục người, hơn nữa trong số còn có hòa thượng và người ăn vận phục sức kiểu Phần Hương Cốc.

Ngọc Dương Tử nhíu mày, hít sâu một hơi, ngưng vọng nhìn về chốn xa xăm, phảng phất đang đợi chờ gì đó. Một hồi lâu sau, trong bóng tối đằng sau chợt vang lên một tràng tiếng bước chân nhè nhẹ, một trung niên nhân gầy gò tinh minh bước ra, đến bên cạnh Ngọc Dương Tử, Ngọc Dương Tử lập tức xoay người lại, đối diện với gã, hiển nhiên người đó thân phận không phải tầm thường.

Trung niên nhân đó tên gọi Mạnh Kí, là cao thủ nhất nhì dưới trướng Trường Sinh Đường, cũng là một trong số ít cao thủ của Trường Sinh Đường còn sống sót sau trận chiến Thanh Vân năm xưa, cho nên càng được Ngọc Dương Tử tín nhiệm. Giờ phút này Ngọc Dương Từ còn chần chừ chưa thể hạ quyết tâm cũng là muốn đợi người này quay trở lại.

Mạnh Kí hướng về phía Ngọc Dương Tử hành lễ, Ngọc Dương Tử gật đầu nhè nhẹ: “Được rồi, bất tất phải đa lễ, sao rồi?”.

Câu hỏi đó không đầu không đuôi, nhưng Mạnh Kí lại hiển nhiên biết ý Ngọc Dương Tử muốn hỏi gì, thấp giọng đáp: “Thuộc hạ dẫn người sang bờ Hắc Thủy Câu, Bạch Mã Hà bên kia Tử Trạch điều tra, không phát hiện người nào của Quỷ Vương Tông, Vạn Độc Môn, Hợp Hoan Phái, chỉ có lác đác vài nhân vật đơn giản của mấy phái nhỏ, thuộc hạ đã hạ thủ trực tiếp giải quyết rồi”.

Ngọc Dương Tử phấn chấn tinh thần, trên mặt đã cho phép nở một nụ cười, gật đầu thốt: “Được! Như vậy bọn ta không cần lo nữa, đêm nay toàn lực đột tập mấy tên trẻ không biết trời cao đất rộng của Thanh Vân Môn, Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc, trước hết trừ khử bọn đó đi, chính đạo sẽ không còn sức lực để tranh đoạt với bọn ta nữa!”

Mạnh Kí trên mặt lại tựa hồ không có gì hoan hỉ lắm, trái lại còn có vẻ tư lự, do dự một hồi rồi mới nói tiếp: “Môn Chủ, nhưng trước đây ba ngày, vùng phụ cận Đại Vương Thôn có tin tức truyền về, tựa hồ Quỷ Lệ và Tần Vô Viêm đã đến sát Tử Trạch, thêm vào Kim Bình Nhi của Hợp Hoan Phái hành tung luôn luôn phiêu hốt, bọn ta không thể không đề phòng!”

Bắp thịt trên mặt Ngọc Dương Tử giật giật, lộ vẻ tức giận, hận thù thốt: “Điểm đó ta sao lại không biết chứ, đám chính đạo bất quá là muốn lấy bảo bối kia, nhưng thứ mà đám Vạn Độc Môn, Quỷ Vương Tông muốn lại là cái mạng của ta!”

Mạnh Tử rùng mình, cũng không biết trong lòng đang nghĩ gì, thần sắc trên mặt bất định, hạ giọng: “Môn Chủ, vậy bọn ta phải làm sao đây?”

Ngọc Dương Tử hừ một tiếng, hít một hơi dài, buông lơi thân người: “Chuyện đến nước này, bọn ta không còn đường để quay đầu lại nữa. Lợi dụng lúc nhân mã của Vạn Độc Môn, Quỷ Vương Tông và Hợp Hoan Phái còn chưa đến, bọn ta trước hết cứ đi giải quyết đám tiểu tử chính đạo, sau đó toàn lực truy tầm dị bảo, một khi lọt vào tay bọn ta, cứ theo mấy điềm lạ của mấy ngày trước mà xem, đó nhất định là một kỳ bảo hiếm có, bọn ta đâu còn sợ ba phái kia nữa!”

Mạnh Kí cúi đầu nói: “Môn Chủ cao kiến”.

Ngọc Dương Tử gật đầu nhè nhẹ, liền xoay mình, bình tĩnh trở lại, thò cánh tay phải còn lại của lão ra, trong bóng tối mù mịt phất một cái về phía trước, những bóng người trong đêm đen liền di động toàn bộ, trong nháy mắt một số đông đệ tử Trường Sinh Đường đã xuất hiện, rành rọt nhắm hướng cánh tay của Ngọc Dương Tử đang chỉ mà ồ ạt phóng đi.

Trời đêm mênh mông, vừa thắm đượm một màu thê lương, vừa ngập tràn một màn sát khí!

Bạn đang đọc truyện Tru Tiên tại nguồn: http://truyensexhay.org/tru-tien/

Tử Trạch, Vô Để Khanh. Ao đầm chết chóc, hố sâu không đáy. Vùng đất ban ngày ban mặt trông bình thản vô tư đó lại không biết vì sao có một danh xưng cổ quái như vậy, trừ phi là thôn dân sinh sống lâu năm quanh Tử Trạch mới biết dải đất này tuy nhìn không khác gì đất đai xung quanh, đều đầy dẫy cỏ dại bụi rậm, trên thực tế lại là một hố sâu không đáy khổng lồ, hấp lực của bùn sình ứ đọng trong đó cực kỳ mãnh liệt, người bình thường nếu không cẩn thận lỡ chân lọt vào, chưa đầy một khoảnh khắc là liền bị nuốt trọng, không tăm không tiếng thịt rữa xương tan trong ao đầm sâu hoắm.

Sở dĩ có cái tên Tử Trạch cũng là vì trong ao đầm có vô số địa phương giết người một cách vô hình! Bất quá, những người trẻ tuổi trong chính đạo hiển nhiên không phải ngang hàng với người bình thường. Thanh Vân Môn một đoàn mười mấy người đi lại trong Tử Trạch mấy ngày nay, trước sau đã gặp đám đệ tử Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc phái đến, ba phương vị hợp thành một, đã có phần quen thuộc với chỗ này rồi. Thiên Âm Tự vẫn do Pháp Tướng, Pháp Thiện dẫn đầu, còn trong đám đệ tử Phần Hương Cốc cũng có Lý Tuân và Yến Hồng, chỉ bất quá sau khi gặp mặt, quan hệ lại không còn như trước nữa.

Đệ tử Thanh Vân Môn do Tiêu Dật Tài cầm đầu cùng chúng nhân Thiên Âm Tự hòa hợp lẫn nhau, cười cười nói nói, nhưng đoàn người Phần Hương Cốc lại có vẻ xa lìa với hai đại môn phái kia, tựa hồ cố ý bảo trì một khoảng cách. Ai cũng tinh tế, mọi người trong đầu đều thông hiểu, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ khách khách khí khí, ba đại phái chính đạo vẫn đồng tâm hiệp lực, dựa vào đạo đức chính nghĩa, trảm yêu trừ ma, tiêu diệt Ma giáo!

Đêm đó chúng nhân nghỉ chân ở vùng phụ cận Vô Để Khanh. Sau khi đốt đống lửa, dặn đi dặn lại bọn sư đệ sư muội không được đi lại tùy ý, Tiêu Dật Tài mời Pháp Tướng và Lý Tuân sang một bên, thương nghị mật.

Đúng vào lúc này, Lý Tuân đang hơi hơi nhíu mày, tận sâu kín trong mắt che giấu vẻ không ưa, nhưng trên mặt lại vẫn giữ gìn bộ dạng hòa ái, nhỏ giọng hỏi: “Tiêu sư huynh, huynh lo lắng thái quá”.

Tiêu Dật Tài mỉm cười: “Lý sư huynh có cao kiến gì, xin cứ nói! Tại hạ xin rửa tai lắng nghe”.

Thấy mục quang của Tiêu Dật Tài và Pháp Tướng đều đổ dồn lên mình, Lý Tuân ngưng một chút rồi lại nói: “Tôi nghĩ, từ khi ba phái bọn ta vào đầm, thế như chẻ tre, đệ tử Trường Sinh Đường phái đến đều đã bị đánh bại tơi bời. Hơn nữa từ sau trận chiến Thanh Vân Sơn năm xưa, cao thủ của Trường Sinh Đường kẻ bỏ mạng, người mang thương, trừ ra Ngọc Dương Tử gồng gánh đại cục, còn lại căn bản không có gì phải lo nghĩ tới. Tiêu sư huynh lại nói đêm nay sợ có phục binh, không phải lo lắng thái quá sao?”

Tiêu Dật Tài trầm ngâm một hồi: “Lời nói của Lý sư huynh quả thật có lý. Nhưng trong Ma giáo Trường Sinh Đường, Môn Chủ Ngọc Dương Tử đạo hạnh cực cao, chỉ một mình lão bọn ta cũng không thể coi thường được, ngoài ra Trường Sinh Đường từ lúc quật khởi đã liệt danh vào hàng tứ đại phái của Ma giáo cho tới nay, lịch sử tám trăm năm lâu đời, như là con rết trăm chân, tới chết vẫn ngọ nguậy, bọn chúng lại muốn lấy cho kỳ được dị bảo trong Tử Trạch này, khó tránh khỏi cảnh chó hoang bị dồn tới dưới chân tường, bọn ta thà lo xa cẩn thận một chút thì tốt hơn!”.

Pháp Tướng gật đầu: “Tiêu sư huynh nói có lý, bọn ta thật phải cẩn thận là trên hết”.

Lý Tuân thấy hai người đều nói như vậy, không nói gì được nữa, nhưng tính tình của gã kiêu ngạo, thần sắc khinh khỉnh trong ánh mắt vẫn lộ rõ ra, hững hờ hỏi: “Vậy theo như nhị vị sư huynh nói, đêm nay bọn ta phải làm sao mới tốt?”

Pháp Tướng nhìn thấy thần sắc của gã, ngẩn người ra, quay đầu liếc Tiêu Dật Tài, lại thấy Tiêu Dật Tài làm như không có chuyện gì, phảng phất không thấy gì hết, vẫn mỉm cười thốt: “Lý sư huynh quả nhiên minh giám, bằng vào tài nghệ của huynh, tới ngày đại công cáo thành, Lý sư huynh phải là người đầu tiên lãnh công”.

Lý Tuân mỉm cười, không ngờ cũng không khiêm tốn từ tạ. Pháp Tướng đứng bên cạnh nhìn thấy sắc mặt của Tiêu Dật Tài không để lộ rõ là giận hay là vui, trước mắt bỗng thoáng qua hình bóng của thiếu niên tên gọi “Trương Tiểu Phàm” năm xưa, nếu quả hôm nay cũng có hắn ở đây, vậy thì hay biết mấy… Trong lòng lão cảm thấy một nỗi đau xót khó giải thích, thở dài một tiếng nhè nhẹ, lại nghe Tiêu Dật Tài bắt đầu bố trí, liền ngưng thần lắng nghe, chỉ nghe Tiêu Dật Tài hạ giọng thốt: “Nhị vị sư huynh, đêm nay bọn ta…”

Bóng đêm phảng phất lại càng tối tăm hơn mấy phần

Bạn đang đọc truyện Tru Tiên tại nguồn: http://truyensexhay.org/tru-tien/

Đêm khuya trong ao đầm chết chóc, phảng phất cũng như đang bao trùm trong mây đen, có lẽ mỗi khi đêm đến, trong ao đầm khổng lồ này luôn bốc lên mù sương đằng đằng. Từng mảng từng mảng xam xám mờ mịt giữa bầu trời đêm, đừng nói gì đến ánh trăng, cả một nửa vì sao cũng không tìm đâu ra.

Vùng phụ cận Vô Để Khanh là nơi đám đệ tử trẻ chính đạo nghỉ qua đêm, trừ đống lửa gần tàn còn gắng gượng lép bép nghi ngút chút ánh sáng ra, vạn vật đều quá tĩnh lặng, không có một thanh âm nào cả. Có vẻ trong bóng tối nhìn lại, đám đệ tử chính đạo đang cuộn tròn co rút trong chăn áo ấm cúng, trùm toàn thân kín mít, chắc là trẻ người tu hành chưa đủ, không chống đỡ nổi khí lạnh đêm khuya thấu xương của Tử Trạch.

Đệ tử của Trường Sinh Đường im ắng kéo tới vây kín từ bốn phương tám hướng, trong bóng tối đang lẳng lặng chờ đợi mệnh lệnh của Ngọc Dương Tử. Ngọc Dương Tử chầm chậm thò cánh tay phải còn lại của lão ra. Mạnh Kí đứng gần lão chợt hạ giọng: “Môn Chủ…”

Tay Ngọc Dương Tử ngưng lại, hơi cảm thấy bất mãn, nhưng địa vị của Mạnh Kí trong lòng lão không phải là nhỏ, vẫn nhẫn nại nén giận hỏi: “Gì đó?”

Mạnh Kí phảng phất cũng cảm thấy được nỗi bất mãn của Ngọc Dương Tử, tuy có hơi do dự nhưng vẫn đáp: “Môn chủ, ông nhìn đám người chính đạo kia, sao cả người canh gác cũng không có vậy?”

Ngọc Dương Tử ngây người, liền thốt: “Đám tiểu tử miệng còn hôi sữa đó tâm cao khí ngạo, mấy ngày nay ta đã liên tiếp thi triển kế khinh địch, bọn chúng đã sớm nghĩ bọn ta không kham nổi một chiêu, căn bản không coi bọn ta ra gì, không canh gác cũng đâu có gì là lạ!”

Mạnh Kí hơi biến sắc, chung quy lại trầm mặc trở lại. Ngọc Dương Tử không lý gì tới gã nữa, hữu thủ phất lên, chỉ thấy trong tay lão đã xuất hiện một tấm kiếng kỳ dị một mặt trắng một mặt đen, quăng lên giữa không trung, trong bóng đêm phát ra một luồng sáng dịu mắt. Tất cả môn nhân của Trường Sinh Đường đồng thời hét to, ùn ùn âm vang trong bóng đêm, ồ ạt tiến tới, sát ý vô biên!

Trong màn tàn quang yếu ớt đó có một vẻ thê lương lợt lạt. Điểm tro lửa cuối cùng, chính ngay lúc đó, đã tắt ngóm một cách yên ắng! Bóng tối bao trùm! Một lúc sau, chợt có tiếng động gãy gọn, tiếng kim loại lẻng kẻng. Một đạo bích quang, một đạo lam quang, một đạo kim quang, một đạo bạch quang, một đạo thanh quang. Năm đạo kỳ quang sáng lạn đẹp mắt từ trong đêm đen mờ mịt như lưỡi kiếm bén rạch phá khung trời, đột nhiên xuất hiện từ nơi sâu kín nhất của bóng tối, xông về phía đám môn nhân Trường Sinh Đường.

Đằng sau chúng, không ngờ còn có nhiều luồng sáng đẹp mắt khác, từng luồng từng luồng thay nhau xuất hiện. Ngọc Dương Tử đã thấy, mặt mày biến sắc trầm trọng!

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Thông tin truyện
Tên truyện Tru Tiên
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện cổ trang
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 16/03/2015 06:38 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Miêu Nghị – Quyển 17
Nếu như Cao Quan cận thần của Thiên Đế mở miệng nhắc tên mình một lần, tất nhiên sẽ khiến Thiên Đế chú ý, Thiên Đế cũng muốn xem người mà Cao Quan nhắc là ai, như vậy sẽ có cơ hội gia tăng tiếp xúc với Thiên Đế. Cho nên có người chào hỏi Cao Quan, Cao Quan vẫn coi trời bằng vung, nhìn...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Miêu Nghị
Dương Thần – Quyển 15
Tốc độ phi hành của đoàn người cũng không nhanh, Dương Thần thỉnh thoảng nhỡ miệng để dẫn dắt hội trưởng lão nói về tin tức của gia tộc và Huyễn cảnh, nhưng cũng không có bao nhiêu sơ hở. Lúc trước Tiêu Thu Phong không học vấn không nghề nghiệp gì, trên cơ bản những thứ liên quan đến...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Dương Thần
Lưu Phong – Quyển 6
Lập tức, trên bầu trời cuồng phong nổi lên, thiên địa đổi màu, trong phạm vi mấy trăm dặm xung quanh Phong Linh Cung toàn bộ mây trời đều biến thành màu đỏ sậm. Trong cung Thiên Sư Đạo cao thủ trong nháy mắt nhận ra, có người độ kiếp phi thăng thành tiên ah. Các vị tu chân cũng kinh hãi không...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Lưu Phong
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân