Truyện sex ở trang web truyensexhay.org tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Truyện sex » Truyện sex dài tập » Tuổi 23 » Phần 21

Tuổi 23

Phần 21

Sang lớp 11, ba lớp chọn (B1, B2, B3) từ khu nhà mới phải chuyển về khu nhà cũ, nhường khu nhà mới cho khối 10. Lớp B3 của thằng Choác nằm ngay cạnh lớp B4 của tôi, thành ra cứ giờ ra chơi, tôi hoặc nó lại chạy sang lớp của nhau. Nhiều lần như thế, thằng Choác quen luôn hai ông bạn Sĩ và Cuốc. Bốn đứa chúng tôi lập thành nhóm chơi chung, ăn chung và cùng tâm sự. Những thằng con trai mới lớn thì đầy chuyện để tâm sự, tiêu biểu nhất là chuyện gái gú. Có một hôm, thằng Sĩ khởi xướng chủ đề “cô gái lý tưởng”, nó bắt đầu nói:

– Tao phải yêu một con xinh, ngoan, biết nấu ăn, biết thông cảm cho tao, biết chăm sóc tao khi tao mệt mỏi hoặc đau ốm! Và quan trọng là chung thủy!

Ba thằng còn lại châu đầu vào nhau bàn tán. Thằng Cuốc nói:

– Cái tính chảnh của nó thì ai thông cảm được nhỉ? Họa có mẹ nó mới thông cảm cho nó!

– Mà con nào vừa xinh vừa thảo hiền vừa nấu ăn ngon thế? – Tôi phụ họa.

– Thôi Sĩ ơi, mày lấy tao đi, tao vừa nấu ăn ngon vừa ngoan hiền nè! – Thằng Choác tru môi hôn chụt chụt.

Cả lũ cười khả ố rồi kết luận một câu: đứa con gái lý tưởng của thằng Sĩ không tồn tại. Xong thằng Sĩ rồi đến lượt thằng Cuốc:

– Tao phải yêu một con biết chơi Call of Duty, Dota, tóm lại là mọi trò chơi! Nó phải am hiểu công nghệ, biết sửa chữa máy tính, biết sửa điện thoại! Đại khái thế! À mà… phải biết nấu ăn nữa!

Ba thằng còn lại quay ra nhìn nhau. Thằng Sĩ trầm ngâm:

– Gái đẹp thường ít chơi điện tử!

– Chúng nó mua quần áo với make up là chủ yếu! – Tôi đế thêm.

– Thôi mày lấy tao đây nè! – Thằng Choác cười nhăn răng – Tao không những nấu ăn ngon mà còn chơi điện tử giỏi, máy móc cái gì tao cũng sửa được hết!

Thằng Choác giả bộ tiểu thư õng ẹo, sau tru mỏ hôn gió chùn chụt khiến thằng Cuốc sợ hết hồn. Cả đám cười lớn và kết luận cô gái trong mơ của thằng Cuốc không tồn tại. Sau nó là tới lượt thằng Choác, cả bọn đều háo hức muốn nghe con hẹo này khoái mẫu con gái thế nào. Thằng Choác vuốt vuốt cằm, ánh mắt hướng về chân trời xa xăm như vị lãnh tụ tìm đường cứu rỗi nhân loại:

– Chúng mày yên tâm đi, một con người cao cả như tao thì gái nào cũng phải chạy đến! Tao là người trong mơ của chúng nó chứ tao việc quái gì phải mơ con nào?

Con bà nó tự tin vãi! – Ba thằng còn lại lẩm bẩm. Thằng Sĩ bĩu môi:

– Vậy khi nào mày làm lãnh tụ?

– Mày mà làm lãnh tụ thì trái đất phăn- ni (funny) vãi luôn! – Tôi cười sằng sặc.

– Đứa nào ngu mới bỏ phiếu bầu mày làm lãnh tụ! – Thằng Cuốc tiếp lời.

Và bọn tôi thi nhau dìm hàng thằng Choác, cơ mà con hẹo này nổi tiếng lý sự nên không ai cãi được nó. Dù vậy, chúng tôi phải công nhận rằng cô nào vớ được thằng này cũng đều rảnh nợ chuyện nấu nướng lẫn việc nhà. Nói khí không phải chứ tôi mà là con gái thì tôi ốp thằng này luôn và ngay, không bao giờ để nó chạy thoát!

Ba thằng đã nói hết, giờ đến lượt tôi. Nhưng chưa kịp mở miệng, thằng Sĩ đã vỗ vai tôi, ánh mắt đầy vẻ cảm thông:

– Thôi ông không cần nói đâu. Bọn tôi rất hiểu và thông cảm cho ông, họa sĩ ạ! Nhưng sự thật là con gái không đứa nào thích mấy cái tranh fantasy của ông đâu. Nhưng đừng sợ, đã có bọn tôi yểm trợ cho ông!

Thằng Cuốc cũng vỗ vai tôi và nói:

– Các họa sĩ khi chết mới nổi tiếng. Ông cứ yên tâm, lúc ấy khối em sẽ điên đảo vì ông!

Và tới lượt con bựa Choác phán như thánh sống:

– Đừng sợ, Tóp ạ! Đàn ông thiếu gì người yêu! Người yêu mày sẽ nặng hơn mày khoảng ba chục cân hơi, to gấp đôi mày!

Bị ba thằng tổng công kích, tôi gầm lên:

– Tiên sư chúng mày nguyền rủa tao đấy à?

Và tôi lao vào bóp cổ đấm đá từng thằng một, còn chúng nó cười hô hố muốn tốc mái nhà. Chúng nó nghĩ tôi mê vẽ quá nên chẳng bao giờ để ý con gái. Thực tình, tôi là con người, một thằng con trai, và con trai thì cần con gái. Nhưng quả thực, lúc đó, tôi không biết cô gái trong mơ của mình sẽ như thế nào. Giống mấy nhân vật nữ trong game chăng? Hay truyện tranh? Thậm chí là Hoa Ngọc Linh chăng? Có thể lắm.

Vào năm học, tôi vẫn vẽ, vẫn tặng Linh đều đều. Do muốn tặng em những bức tranh hoàn hảo nhất nên ngoài mấy thằng bạn, tôi tìm đến một người khác: cô bé “Trâu điên”. Châu biết vẽ, lại có đôi mắt tinh tế đặc trưng của phụ nữ, để em thẩm định tranh là hợp lý. Em góp ý nhiệt tình, như thể đang đóng góp công sức vào một đại tác phẩm vậy:

– Chỗ này đổ màu đỏ đẹp hơn! Không, không phải màu đỏ! Phải là cái màu gì đó nhạt hơn tí, nhạt hơn nhưng vẫn rực rỡ! Như kiểu trộn màu ấy, hiểu ý tớ không? Còn chỗ này nữa, đổ bóng chưa đẹp lắm, sửa lại coi! Hả? Nói chậm lại á? Tớ nói thế này là chậm lắm rồi! Hả? Giời ơi, tai điếc à? Còn – phải – chậm – thế – nào – nữa?

Kể từ đó, mỗi lần hoàn thiện bức tranh mới, tôi đều đưa cho Châu. Hai chúng tôi khá hợp nhau trong việc vẽ vời, dù rằng thỉnh thoảng có cãi nhau (đa số vì chuyện em “bắn” nhanh quá và tôi yêu cầu em nói chậm hơn). Tuy vậy, chúng tôi chỉ hợp nhau chuyện vẽ chứ vẫn bất đồng trong nhiều vấn đề.

Chẳng hạn như chuyện học hành, em thích môn tiếng Anh, tôi lại thích toán. Trong ăn uống, tôi khoái đồ mặn, em hảo đồ ngọt. Lúc đi chơi, em tìm chốn đông người, tôi chọn nơi yên tĩnh. Em nghe nhạc nhẹ nhàng và lãng mạn, tôi nghe rock và metal. Đại đa số những thằng nghe rock rất hay cho bạn bè nghe thử âm nhạc của mình và coi nó là nhất, là đỉnh cao âm nhạc. Tôi cũng cố gắng giới thiệu cho Châu nhưng em chẳng thích tí nào. Thời ấy, game Audition hoành hành khắp nơi, nhà nhà mở bài Lucky – Lucky Twice (một ngày tôi bị bài này tra tấn vài lần, hệt như bài Kiếp Đỏ Đen thời cấp hai), người người nghe nhạc hoàng tử công chúa (đi đâu cũng nghe “bong bóng” với “trà sữa”). Châu cũng chơi Audition, cũng bị cuốn vào trào lưu âm nhạc đó. Thế nên em hoàn toàn xa lạ với thứ âm nhạc ồn ào của tôi. “Only for the weak” – bài hát tôi yêu thích nhất bị em chê không thương tiếc:

– Trời đất, đây mà là nhạc à? Hát cái gì thế? Sao chẳng giống hát gì thế? Điếc tai quá!

Tôi cười và lắc đầu cho sự cố gắng vô ích của mình. Con gái chẳng mấy ai thích thứ nhạc ầm ĩ này hết.

Nhưng có một điều hài hước là dù không thích rock và metal, Châu vẫn cứ tìm hiểu tại sao tôi lại thích chúng. Em hết hỏi tôi lại tỏ vẻ nghiêm trọng:

– Tớ đọc báo thấy người ta bảo nhạc này gây ảnh hưởng thần kinh đấy! Nguy hiểm lắm!

Tôi cười sặc:

– Báo nào thế hả cô? Gọi thằng tác giả ra đây để tôi vả vỡ mồm nó!

Em chống cằm, cái đầu nghiêng nghiêng, đôi mắt nhìn thẳng mắt tôi:

– Vậy thì tại sao Tùng lại nghe? Tớ chẳng thấy nó hay gì sất! Có biết mấy đứa con gái bảo Tùng thế nào không? Chúng nó bảo Tùng nghe nhạc “không giống người”!

Tôi không muốn kể cho Châu nghe sự tích thời lớp 7 xa xưa ấy. Tôi cảm giác câu chuyện ấy rất là sến súa và em sẽ nghĩ tôi chém gió chứ không phải sự thật. Hết cách, tôi đành trả lời:

– Có đứa bạn tặng đĩa nên nghe thôi, nghe lâu thành nghiện. Tôi nghe vì… ờm, lúc đang vẽ, nghe cái đó rất là hứng! Đại loại thế!

– Bạn trai hay bạn gái?

– Bạn… mà sao cô hỏi nhiều thế?

Cô bé hếch cằm:

– Hỏi để biết, có làm sao không?

Trông gương mặt khiêu khích của em, tôi bật cười thành tiếng. Em đấm vai tôi rồi tiếp lời:

– Tặng quà sinh nhật cho tớ!

Tôi ngạc nhiên:

– Hả? Hình như… cô sinh ngày bao nhiêu nhỉ? Ờ, ờ… hai tháng nữa mới tới sinh nhật cô, sao đòi quà sớm thế? Đợi đến lúc đó thì tặng quà!

– Nhưng hai tháng nữa lâu quá, với lại lúc ấy không hợp! – Châu lắc lắc đầu, đuôi tóc ngúng nguẩy.

– Cái gì mà không hợp? – Tôi hỏi.

Cô bé bắn tía lia:

– Tớ thích kem Tràng Tiền! Kem ốc quế ấy! Hai tháng nữa mùa đông mất rồi, mùa đông ai ăn kem? Nhá? Đi mà! Tớ thích kem lắm!

Em vừa nói vừa túm lắc tay áo tôi như đứa trẻ đòi quà. Tôi không ưa đồ ngọt, nhưng cái món ốc quế Tràng Tiền thì cũng khoái. Ngày xưa, món đó được bọn học sinh trường tôi gọi là “vãi cả xa xỉ”. Xa xỉ không phải vì tiền nong, mà vì trường tôi cách phố Tràng Tiền rất xa, đạp xe tới đó mệt phờ râu. Vả lại, ai ra Tràng Tiền cũng phải kiếm bằng được ốc quế nên nó trở thành thương hiệu nổi tiếng dù chưa chắc đã ngon hơn kem ốc quế ở nơi khác. Mấy thằng có xe máy thường dụ khị gái bằng món này; được nó chở lên phố, được nó bao món kem ốc quế, cô nào chẳng đổ? Thời đó, cưa gái dễ vô cùng, cứ công thức xe máy (xe nào cũng được, đờ rim chiến cũng không thành vấn đề) cộng với kem ốc quế là có người yêu liền.

Nhưng nghĩ cảnh è cổ đạp xe lên tận Tràng Tiền, tôi thấy ớn. Ăn được bát cháo lội ba quãng đồng, tôi không ham. Thở dài đánh sượt một cái, tôi trả lời Châu:

– Mệt lắm cô ơi! Thôi, để sinh nhật tôi tặng quà cho!

Châu xụ mặt, cặp lông mày của em vẽ thành một đường gấp khúc khó coi. Em phụng phịu:

– Vẽ tranh, đổ màu, rồi còn đóng khung gỗ tặng người khác thì được, đây nhờ cái kem cũng không được!

Tôi ngẩn người và mất vài giây mới hiểu em nói gì. Thằng Cuốc đã dại gái thì chớ, được thằng Sĩ cũng dại gái luôn thể! Mặc dù thằng Sĩ chỉ nói tôi tặng quà cho bạn chứ không nói rõ là tặng bạn gái, nhưng bằng trực giác phụ nữ, Châu cũng lờ mờ đoán ra. Nhưng kể cả em đoán đúng đi chăng nữa thì… đã làm sao? Tại sao em phải nói bóng nói gió chuyện đó?

Song cô bé “Trâu điên” ấy có biệt tài khiến người khác không thể chối từ đề nghị của mình. Em ngả sấp người xuống bàn, tay cầm bút bi vẽ linh tinh. Mà tưởng em vẽ linh tinh, thế nào lại hiện ra hình con mèo Kitty hoặc con Pikachu và con nào cũng ôm một cây kem to đùng. Có cần thiết phải thế không trời? – Tôi cười rồi nói với em:

– Thôi được rồi! Thì kem! Nhưng với một điều kiện! Ờ, ai bảo cô đòi quà sớm? Xem nào, ờ… thế này nhé, hãy hát một bài hát nhạc rock! Được chứ?

– Nhưng tớ không biết hát! – Châu lắc đầu – Tớ hát dở lắm!

– Tôi không biết, đấy là việc của cô. Nhanh lên nhé, sắp mùa đông rồi, hết ăn kem đấy!

Tôi cười ranh mãnh, tay xòe biểu tượng metal – horns (chi tiết xin google) chọc tức cô bé. Thực tình tôi chỉ trêu em chứ chẳng bắt em hát hò gì sất. Vả lại vì ngại đường xa để mua kem nên tôi mới bày ra yêu cầu không tưởng đó với Châu. Mà nó đúng là không tưởng thật! Suốt tháng ấy, cô bé chẳng đả động mấy cái kem nữa.

Sang tháng, tức là khoảng đầu tháng mười một, nhà trường tổ chức đi tham quan. Tham quan giờ này hơi sớm, nhưng nhà trường muốn học sinh lớp 12 vào năm sau sẽ hoàn toàn tập trung cho kỳ thi đại học và không bị phân tán tư tưởng. Nghe tham quan, đứa nào cũng háo hức, riêng tôi thì không. Không còn ở cái tuổi trẻ trâu thích bày trò chơi trội nữa, với tôi tham quan hay không cũng thế. Nhưng tôi chẳng thể ngờ đó lại là kỳ tham quan tuyệt vời nhất mà tôi từng biết.

Kỳ thực, toàn bộ chuyến tham quan nhạt thếch! Lớp tôi không đoàn kết lắm nên nhiều nhóm xé lẻ đi chơi riêng. Người ta nói thời cấp ba đẹp nhất đời người nhưng tôi không thấy thế. Ngó sang lớp thằng Choác, chúng nó kéo đàn kéo đống cùng vui đùa cùng phá hoại mà thèm. Hết buổi tham quan, cả lớp lên xe ô tô về Hà Nội, không khí tựu chung nhàn nhạt chẳng vui vẻ mấy. Lại một kỳ tham quan như kẹc nữa! – Tôi thở dài chán nản, mắt đăm đăm nhìn ánh đèn nhập nhoạng phía xa. Nhưng giữa lúc chán chường, cô bé “Trâu điên” lên tiếng:

– Này, sao cả lớp mình không hát chung nhỉ?

Hầu hết lớp không nói gì, chỉ vài đứa hưởng ứng theo lời Châu. Em nói:

– Thế này nhé, chúng ta sẽ hát theo chữ cuối cùng. Tức là chữ cái của bài kế tiếp phải trùng với chữ cái cuối cùng của bài trước, hiểu chứ? Bắt đầu nhé! Để tớ trước! Ờm… “Tình thôi xót xa” nhé!

Và rồi em cất tiếng hát. Em hát không hay lắm, so với cô bé Hoa Ngọc Linh năm xưa còn thua xa. Nhưng có một thứ gì đó rất đặc biệt trong giọng hát của em khiến cả lũ bị thu hút. Một đứa, năm đứa, mười đứa rồi cả lớp lắng nghe em hát. Em hát xong, lác đác tiếng vỗ tay vang lên, bỗng một thằng đứng dậy tuyên bố hùng hồn:

– Để anh đây hát “Anh vẫn đợi chờ” của Đan Trường nhé!

Nó hát và vài thằng bắt đầu hát theo. Khi nó kết thúc bài hát, nửa lớp vỗ tay khen nó hát hay. Rồi một thằng khác nhảy ra giữa hai hàng ghế, hắn dang tay như thể ca sĩ đón chào bầy fan hâm mộ:

– “Ở trọ” của Trần Hiếu nhé chúng mày!

Giọng thằng này thì vừa chua vừa rè như cái đài Liên Xô sắp hỏng. Nhưng nó bày trò uốn éo như mấy cô ca sĩ bên Mỹ nên cả bọn hưởng ứng nhiệt liệt. Từ đấy, chẳng còn phân biệt hát hay hát dở nữa, cứ thằng nào lên sâu khấu là cả lũ cổ vũ nhiệt tình. Ngay cả những đứa vốn im lặng cũng tham gia cuộc vui. Hài nhất là khi thằng Cuốc lẫn thằng Sĩ bày trò âu yếm nhau theo video clip của bài Lucky – Lucky Twice (lần đầu tiên tôi thấy lũ con trai không ghét thằng Sĩ). Chúng nó toàn hát nhạc Việt, mà tôi lại chẳng mấy khi nghe nhạc Việt. Nhưng nghe chúng nó hát, tôi cũng biết thế nào là “Công chúa bong bóng”, nào là “Trà sữa”, nào là “Xe đạp” , hay thế nào là “Tuyết yêu thương” – mấy bài hát làm mưa làm gió thuở đó.

Hôm tham quan, có một thằng mang đài và hễ có sẵn bài nào trong đĩa, nó lại bật lên cho cả bọn hát cùng. Và đó là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi nhìn thấy lớp mình đoàn kết đến thế. Vẫn có những hiềm khích, vẫn có những sự căm ghét, nhưng chúng là chuyện của ngày khác, còn hôm nay, trên chiếc xe này chỉ có sự hòa đồng. Lớp tôi hát hò to đến nỗi bọn học sinh trên mấy xe khác phải chú ý bằng ánh mắt ghen tị.

Chúng tôi cứ hát hò, nhảy múa hai tiếng liên tục. Cho tới khi về Hà Nội, cả bọn đều mệt lử, không nói năng được câu nào. Cô bé “Trâu điên” lên tiếng:

– Hay cả lớp mình hát thêm bài nữa đi?

– Sung thế cô ơi, cho bọn tôi nghỉ đi! – Một đứa nói.

– Mà bài nào cả lớp mình biết đây? – Đứa khác tiếp lời.

Châu nhoẻn miệng cười. Em vớ lấy cái đài rồi nhét đĩa vào, bấm bấm một hồi, sau lấy chai nước Lavie làm “micro” rồi chỉ tay về phía trước, trông hệt như một ca sĩ chuyên nghiệp đang khuấy động khán giả. Cái đài bắt đầu phát tiếng nhạc và tôi bỗng nhổm lưng dậy. Nhạc nghe quen quá! Châu nói lớn:

– Có một người yêu cầu tớ hát nhạc rock! Và sau đây “Tìm lại” của Microwave xin được bắt đầu!

Tôi không nghe nhạc Việt mấy, nhưng rock Việt lại tìm hiểu kha khá. Và chẳng có lý do gì tôi lại không biết bài hát “Tìm lại” đang nổi như cồn trên đài XoneFM thuở đó. Rồi bài hát bắt đầu, khi Châu mới cất giọng, chẳng ai bảo ai, tất cả chúng tôi hát cùng em:

“Chẳng muốn nghe gì
Chẳng muốn tìm khác…”

Năm 2006, Rock Storm chưa khởi động nhưng trên chuyến xe này, cơn bão Rock Storm đã xuất hiện. Lớp tôi có sĩ số là bốn mươi, và bạn tưởng tượng bốn mươi cái miệng cùng hò hét một giai điệu, bốn mươi đứa cùng quay cuồng theo âm thanh cuồng nhiệt, bốn mươi gương mặt đối diện nhau dưới ánh đèn tù mù của xe ô tô, nó tuyệt vời nhường nào? Lần đầu tiên tôi hát mà không phải ngượng, hát mà có người hát cùng, hát với tất cả những gì mình có trong tâm hồn. Những khoảnh khắc để bạn hết mình với tuổi mười bảy ấy không nhiều, tôi là một trong những người may mắn được tận hưởng những khoảnh khắc đó. Sau này, bọn trong khối thường lưu truyền câu chuyện về chiếc xe ồn ào nhất kỳ tham quan năm lớp 11 mang tên B4.

“Tìm lại đi hãy tìm lại trong mỗi người
Để ta không thấy ta như lúc này
Đường xa quá dài, rồi ta mệt nhoài
Vì ta không đứng bên nhau nữa…”

Và người cho tôi tìm lại bản năng của mình, chẳng phải ai khác ngoài cô bé “Trâu điên” vô tư nọ. Tôi vẫn nhớ như in cô bé nhỏ nhắn cầm chai nước làm micro, đuôi tóc xõa tung cùng nét hồn nhiên bất tận trên gương mặt. Tôi tự nhận mình nghe rock, nhưng chỉ được cái vỏ mà không được cái hồn. Em không nghe rock, nhưng em “rock” hơn bất cứ ai. Tôi vẽ để tặng Hoa Ngọc Linh, nhưng người cho tôi động lực vẽ là Châu. Tôi vẽ những thứ quá xa lạ với mọi người, người đồng cảm với tôi cũng là Châu. Tôi không có ai để chia sẻ ước mơ và Châu lắng nghe những ước mơ xa vời ấy. Tôi…

Tôi không biết nữa…

Lúc xe về đến trường, em vỗ vai tôi rồi thì thầm:

– Tớ hát rock rồi nhé? Vậy kem ốc quế của tớ đâu?

Tôi cười mếu, đành trả lời:

– Thứ bảy tuần sau nhé! Được không?

– Được! “Chuận” luôn! – Châu giơ ngón cái – Năm giờ chiều, tớ đứng ở… nhé, đi qua sân vận động là tới, gần nhà tớ lắm! Nhớ đấy!

Tôi và Châu giữ kín lịch hẹn hò ăn kem. Suốt một tuần sau, em chẳng đả động gì chuyện đấy. Tôi cũng im lặng, tránh để hai ông bạn tọc mạch ngửi thấy. Đèo gái đi ăn kem à? Chắc là hay lắm! – Tôi mơ màng.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Thông tin truyện
Tên truyện Tuổi 23
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện teen
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 08/10/2016 06:25 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Em nữ sinh dâm đãng
Sau khi đi du lịch bãi biển về, hai ba ngày sau lỗ lồn mới hồi phục được một chút vẫn còn hơi rộng. Một buổi tối, sau khi ăn cơm, làm bài tập xong. Phượng nằm trên trên giường với gương mặt nhàm chán, đã vài ngày chưa thủ dâm, cả người ngứa ngáy giống như kiến bò, liền vô thức dùng tay...
Phân loại: Truyện sex dài tập Người và thú (Sex thú) Truyện sex mạnh
Ông già mất nết
Trinh nằm đè lên người ông Phong, hôn chán chê cô cúi xuống nút lấy núm vú ông, đá lưỡi lên nó, núm còn lại cô dùng tay se se, làm ông săn cứng vì nhột nhạt, cô nhìn thấy cười thích thú. Vân vê từng sợi lông ngực ông Phong, cô hướng ánh mắt tinh nghịch lên hỏi ông: Ba ngủ với mấy nhỏ kia...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện móc lồn Truyện sex ông già
Cô giáo Thu
Trong khi đó tại một căn hộ ở quận 6, Tuấn ngồi trầm ngâm phì phà điếu thuốc trên tay. Tối ngày mai nó phải bay về Mỹ theo đúng lịch của tấm vé khứ hồi. Nó về cũng khá lâu rồi, nhưng mẹ nó không hề biết. Nó về nhân dịp sinh nhật cô bạn gái xinh xắn theo đúng kiểu hot girl, ban đầu tính...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ máy bay Đụ mẹ bạn Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm đít Truyện sex cô giáo Truyện sex ngoại tình
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân