Hắn quay người mở lò đan, dứt khoát đem hơn phân nửa dược thảo ở trong túi trữ vật đều lấy cả ra, phối hợp với dược thảo của Huyết Khê Tông, trộn lẫn cùng một chỗ. Sau khi cải biến đan phương, lại điên cuồng luyện chế.
Lúc này hắn tóc tai bù xù, đã sớm quên mình không phải là ở Linh Khê Tông, mà là đang ở Huyết Khê Tông… Giờ phút này, toàn bộ tâm thần của hắn đều đã đắm chìm bên trong luyện dược. Bộ dạng hai mắt đỏ ngầu như Phong Ma kia, khiến cho hồn của Dạ Táng giả cũng kinh hãi lạnh mình, như là đã trở về Vẫn Kiếm Thế Giới khi trước, không dám quấy rầy chút nào.
“Bạch Tiểu Thuần này… Điên rồi.”
Vào lúc Bạch Tiểu Thuần đang luyện chế Linh Dược, thì ở bên trong Dưỡng Thi Phường này, Hứa Tiểu Sơn đang rất buồn bực. Gã phát hiện trong nửa năm qua, mức độ tiêu hao của Bí Huyết ở trong Dưỡng Thi Phường lớn hơn so với lúc trước một ít.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hứa Tiểu Sơn kinh ngạc, có chút đau lòng, bắt đầu điều tra. Nhưng ở trong Dưỡng Thi Phường này có hơn một nghìn chỗ luyện thi, nhất thời nửa khắc khó mà có thể tìm được nguyên nhân. Cũng may là sự tiêu hao này vẫn nằm trong phạm vi mà gã thừa nhận được.
“Mà thôi, mà thôi, tuy có tiêu hao, nhưng điều này cũng nói nên tốc độ tấn chức của Luyện thi ở chỗ của ta là rất nhanh.” Hứa Tiểu Sơn tự an ủi mình, không để ý đến nữa.
Một tháng sau, ở trong thi động, Bạch Tiểu Thuần nhìn lò đan ở trước mắt, phát ra từng trận tiếng cười kiệt kiệt. Vì luyện một lò hương thuốc này, hắn cũng không tiếc lấy máu của mình, mong chờ máu của mình sẽ dẫn động Huyết Khí của Huyết Khê Tông này, khiến cho đan dược đạt được biến hóa kinh người!
Giờ phút này hắn đưa tay phải lên vỗ mạnh. Một tiếng nổ vang lên quanh quẩn, sau khi lò đan mở ra, lập tức có một cỗ sương mù dày đặc bay lên. Sau khi Bạch Tiểu Thuần hất tay áo đem nó tản ra, hắn đỏ mắt nhìn chằm chằm vào một khối hương màu trắng chỉ lớn bằng móng tay ở trong lò đan, ngửa mặt lên trời cười to.
“Lần này nhất định là phải thành màu trắng!” Bạch Tiểu Thuần phấn chấn, cẩn thận gảy ra cái khối hương lớn bằng móng tay này, cầm ở trong tay nhìn kỹ một chút. Bạch Tiểu Thuần càng thêm kích động, hắn biết rõ, đừng nhìn khối hương này chỉ nhỏ một chút như vậy, nhưng trên thực tế đây là sau khi luyện mà hoàn toàn áp súc hình thành.
Như vậy công hiệu của một khối nhỏ này, dù là tất cả hương thuốc lúc trước gộp vào cũng không thể sánh bằng.
“Cương Thi lông trắng của ta, xuất hiện đi!” Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ gầm lên. Tay phải hắn vung lên, lập tức khối hương màu trắng nhỏ bằng móng tay này trực tiếp bay đến cỗ thi thể, xuyên qua bộ lông, rơi xuống mi tâm của cỗ Cương Thi này, nhanh chóng thiêu đốt. Oanh một tiếng, bạo phát ra sương trắng nồng đậm.
Màn sương này rất lớn, trong nháy mắt đã lan rộng. Bạch Tiểu Thuần vội vàng lùi lại, cho đến khi hắn sắp lùi ra đến lối ra thì màn sương trắng này mới dừng khuếch tán. Nó cực kỳ đậm đặc, không nhìn rõ mọi thứ ở bên trong, chỉ có thể nghe thấy được cỗ cương thi kia phát ra từng trận gào thét kinh người khó mà có thể hình dung.
Trong tiếng gào thét này thậm chí còn lộ ra một cỗ cuồng hỉ…
Bạch Tiểu Thuần càng thêm cao hứng, vội vàng chờ đợi. Cùng lúc đó, ở bên trong Dưỡng Thi Phường này, ở chỗ Hứa Tiểu Sơn, gã đang đau đầu đứng trước mặt một lão giả.
Lão giả kia mặc một bộ áo bào màu xám rộng thùng thình, ở trên áo bào có thêu một ngọn núi. Nhìn kỹ thì ngọn núi kia chính là Thi Phong, vị trí ống tay áo đều có một cái thi đầu dữ tợn. Khi lão phất tay áo thì thi đầu kia giống như sống lại, sinh động như thật, nhìn rất là kinh người.
Lão giả này một đầu tóc xám rối tung, thân thể thẳng tắp, mặt mũi nhăn nheo. Nhưng hết lần này tới lần khác, sinh cơ trên người lão lại tràn đầy, tựa như là tuổi thật của lão cũng phải là nhìn bề ngoài mà đoán được.
Mà tu vi của lão dù không phải là Kim Đan, nhưng cũng là Trúc Cơ đỉnh phong, đã tiến vào cảnh giới Giả Đan, khoảng cách đến Kết Đan chỉ còn kém một tia. Giờ phút này lão đang ngồi trên ghế, mắt lạnh nhìn Hứa Tiểu Sơn.
“Đại trưởng lão, chuyện này vẫn còn chưa tới thời hạn a. Đại trưởng lão yên tâm, Hứa Tiểu Sơn ta nếu như đã bao cái Dưỡng Thi Phường này một năm, thì làm sao lại không trả nổi linh thạch. Sau ba tháng là nhóm luyện thi đầu tiên sẽ xuất hiện, đến lúc đó cả gốc lẫn lãi ta đều sẽ trả cho ngươi!” Hứa Tiểu Sơn vội ho một tiếng, tranh thủ thời gian mở miệng. Gã cũng không ngờ hôm nay Đại trưởng lão của Thi Phong lại tự mình đến, hỏi gã vấn đề hao tổn khi bao xuống Dưỡng Thi Phường một năm.
“Hứa trưởng lão, hy vọng đến lúc đó thật sự ngươi có thể trả, bằng không thì coi như sau lưng ngươi có lão tổ, ta cũng nhất định sẽ bắt ngươi vấn trách!” Đại trưởng lão Thi Phong hờ hững mở miệng, đang định đứng dậy rời đi.
Nhưng đột nhiên cửa lớn của ốc xá lại bị người trực tiếp đẩy ra. Một thiếu niên mang theo sắc mặt kinh hoảng và không thể nào tin cấp tốc đi vào.
“Lớn mật!” Sắc mặt Hứa Tiểu Sơn trầm xuống. Gã thật vất vả mới qua loa tắc trách được với Đại trưởng lão, đối phương đã đinh rời đi, vậy mà tên nô tài mắt không mở này lại xông tới vào lúc này.
Giờ phút này trong mắt Hứa Tiểu Sơn mang theo ý muốn giết người. Thế nhưng lúc gầm nhẹ, gã nhìn thấy được vẻ mặt kinh hoảng của thiếu niên này, trong lòng cũng thấy kinh ngạc.
“Thiếu chủ, không xong rồi, đã xảy ra chuyện lớn!!”
“Bí huyết luyện thi tiêu hao… lập tức đã thiếu đi ba thành!!” Thiếu niên kia sắp khóc, sắc mặt trắng bệch. Gã phụ trách ghi chép bí huyết luyện thi, mới rồi nhìn thấy thiếu nhiều như vậy, cả người đều phát mộng. Giờ phút này nói xong mới thấy ở đây ngoại trừ có thiếu chủ Hứa Tiểu Sơn lại còn có một lão giả. Gã cảm thấy lão giả này có chút quen mắt, sau khi nhìn một lúc thì chỉ cảm thấy trong đầu oanh lên một tiếng.
“Đại… Đại trưởng lão…”
Hứa Tiểu Sơn nghe xong những lời này thì da đầu đếu muốn nổ tung.
“Tiêu hao ba thành!!” Ánh mắt gã đều đã đỏ, trong nháy mắt xông ra, lao thẳng đến tổng đàn bí huyết của Dưỡng Thi Phường. Đại trưởng lão cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, bí huyết luyện thi này tuy là đồ vật mấu chốt để luyện thi, thế nhưng đều là chậm chạp giảm bớt, trừ phi là tiến giai quan trọng, nếu không sẽ không tổn thất quá nhiều.
“Giảm bớt ba thành?” Đại trưởng lão nhoáng một cái, cũng vội vàng đi theo.
Rất nhanh, Hứa Tiểu Sơn đã đi đến tổng đàn. Nơi đây có một cái ao máu cực kỳ lớn, có hơn một ngàn lối ra, dung nhập vào hơn một ngàn thi động ở nơi này. Gã vừa mới đến, sắc mặt của mấy tên đệ tử phụ trách nơi đây đều trắng bệch, vội vàng đến bái kiến.
Nhưng Hứa Tiểu Sơn nghe không được. Gã ngơ ngác nhìn ao nước to lớn ở trước mắt này, gã nhớ rõ vào hôm qua, nơi này vẫn còn lại hơn nửa già, nhưng bây giờ vậy mà ít đi mất một nửa…
“Điều này sao có thể!!” Toàn thân gã chấn động, trong lòng đau đớn kịch liệt. Những bí huyết này đều là do gã dùng tiền mua, lúc này gã chỉ cảm thấy trước mắt dường như đã biến thành màu đen. Khi gã gầm lên, thì lại nhìn thấy bí huyết trong ao thế mà lại một lần nữa giảm bớt, nháy mắt chỉ còn lại cái đáy, triệt để trống rỗng…
Tất cả bí huyết đều thuận theo một cái lối đi mà dũng mãnh lao tới…
“Đầu thông đạo kia… Đáng chết, là Dạ Táng!!” Toàn thân Hứa Tiểu Sơn bùng lên sát khí ngập trời, điên cuồng hét lớn một tiếng, mang theo tâm muốn giết người bay ra khỏi tổng đàn, muốn đi đến chỗ thi động của Bạch Tiểu Thuần.
Cùng lúc đó, ở trong thi động, Bạch Tiểu Thuần nhìn màn sương trắng đang nhanh chóng mỏng manh, đáy lòng cuồng hỉ. Lúc hắn đang muốn tiến lên thì bỗng biến sắc, hai mắt trợn to, lộ ra vẻ không cách nào tin cùng với hoảng sợ.
“Đây là cái gì!” Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm. Hắn dụi dụi con mắt, không thể tin được nhìn lại. Ở trong màn sương trắng mỏng manh kia, thế mà lại xuất hiện từng sợi tơ mỏng màu xanh lá. Những sợi tơ này có rất nhiều, đang không ngừng vặn vẹo, phi tốc lan tràn ra phía bên ngoài.
Thậm chí có một ít đụng phải vách tường, vậy mà lại trực tiếp chui vào…
Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy tê cả da đầu. Con mắt thứ ba dưới mặt nạ vào lúc này đột nhiên mở ra nhìn một cái. Ánh mắt nhìn xuyên qua sương mù cùng với sợi tơ, trực tiếp thấy được chỗ sâu trong thi động. Giờ phút này đầm nước đã không thấy, thi thể cũng không thấy. Cái hắn nhìn thấy là một đoàn… bộ lông màu xanh lục khổng lồ, khó mà hình dung!
Vô số sợi tơ màu xanh lá, lấy chỗ thi động này làm trung tâm, đang hướng về bốn vách tường chui vào, không biết lan tràn đến đâu…
“Những thứ này… Là bộ lông?” Trong đầu Bạch Tiểu Thuần ù ù, thân hình cấp tốc lùi lại.
Ngay lúc hắn lui lại, thì đồng thời hơn một ngàn đệ tử trong hơn một ngàn thi động của toàn bộ Dưỡng Thi Phường đều phát ra những tiếng kinh hô và nghẹn ngào.
“Đây là cái gì!!”
“Trời ạ, chuyện gì xảy ra. Những dây xanh này là cái gì!!”
“Đáng chết, những sợi dây xanh này thế mà chui được vào bên trong cương thi của ta!!”
Trong khoảnh khắc khi những âm thanh này truyền ra, thì trong nháy mắt, một tiếng nổ kinh thiên động địa bỗng nhiên từ trong cái Dưỡng Thi Phường này truyền ra.
Theo tiếng nổ truyền ra, rất nhiều thi động sụp đổ, mà vào lúc sụp đổ, vô số sợi tơ màu xanh lá lại toàn bộ lan tràn ra. Nhất là những cỗ cương thi của các đệ tử kia thì gần như đều bị sợi dây màu xanh chui vào. Nó chui vào, làm cho tất cả những cỗ cương thi bình thường này run rẩy, mà trên thân của bọn nó cũng có lông xanh xuất hiện. Cho dù là những con cương thi đã mọc ra lông trắng, cũng chấn động toàn thân, màu lông nháy mắt bị cải biến trở thành màu xanh lá.
Cái này còn chưa tính là gì, còn có một bộ phận dây xanh chui vào trong lòng đất, nhưng không cách nào chui được vào quá sâu, thế là quay ngược trở về, đột nhiên chui ra từ trong lòng đất.
Lúc Hứa Tiểu Sơn đến, cả người gã đều phát mộng. Gã nhìn Dưỡng Thi Phường đã sụp đổ, nhìn cây cối bốn phía vậy mà đều mọc ra lông xanh. Còn có các tảng đá, lầu các, hoa cỏ, tất cả mọi thứ ở bốn phía giờ phút này đã triệt để biến thanh thiên địa lông xanh.
Mà giờ này, ở Dưỡng Thi Phường sụp đổ lại có càng nhiều lông xanh khuếch tán về bốn phía, khiến cho tất cả mọi người sau khi nhìn thấy đều phải giật mình. Vô số đệ tử vội vàng chạy ra, thần sắc mang theo vẻ hoảng sợ. Trong lúc nhất thời không ngừng xôn xao, đều đã phát điên.
“Đây rốt cuộc là thứ gì. Luyện thi của ta, ta tân tân khổ khổ hai năm luyện thi a, vậy mà bị cái lông xanh này chui vào, màu sắc đều đã cải biến!!”
“Là ai làm!!” Trong lúc vô số người đang gào thét, Bạch Tiểu Thuần mang theo vẻ mặt kinh hoảng bay ra từ bên trong thi động của mình. Phía sau hắn là vô tận lông xanh đang thuận theo cửa hang mà bạo phát đi ra, rất là dễ thấy.
“Dạ Táng, đến cùng ngươi đã làm cái gì!!” Hứa Tiểu Sơn toàn thân phát run, sau khi vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì lập tức gầm thét.
Khi Hứa Tiểu Sơn gầm thét, thì những người khác ở bốn phía đều lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.
“Đây là vật gì! Đáng chết, là ai, là ai làm. Cương thi của ta a, ta vất vả nửa năm luyện thi a.” Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy như thế thì biết mình đã gặp phải rắc rối, trong lòng run sợ, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, bi phẫn muốn tuyệt. Bộ dạng như vậy, làm cho đám người sững sờ.
“Dám lừa gạt bản trưởng lão. Ta giết ngươi!” Hứa Tiểu Sơn giận quá hóa cười, trong mắt lóe lên sát cơ. Khi tay phải của gã nhấc lên, Địa Mạch Linh Hải ầm ầm bộc phát, hóa thành từng trận lực lượng triều tịch, khuếch tán tứ phương. Gã hướng về phía Bạch Tiểu Thuần chỉ một chỉ, lập tức một cỗ sát khí kinh người phát ra ngập trời, một đạo tử vong ba động bỗng nhiên bộc phát, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.
Người ở bốn phía không có một ai ngăn cản. Đại trưởng lão của Thi Phong đứng cách đó không xa cũng chỉ nhíu mày, nhưng cũng không ngăn cản.
Bạch Tiểu Thuần biến sắc, giờ phút này hắn không tiện triển khai ra tu vi chân chính. Nhưng nếu không triển khai thì dựa vào thực lực của Dạ Táng hiển lộ ra, vậy thì dưới một kích này hẳn phải chết không nghi ngờ!
Nhưng đúng vào lúc này, giống như phát giác ra được nguy cơ của Bạch Tiểu Thuần ở nơi này, một tiếng gào thét trầm buồn bỗng nhiên từ trong thi động sau lưng Bạch Tiểu Thuần truyền ra.
Ngay sau đó, lại có vô số tiếng gào thét, đồng thời ở trong từng cái thi động cùng nhau gào thét.
Bất ngờ xảy ra chuyện!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Vĩnh Hằng - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 27/09/2019 11:29 (GMT+7) |