Long lại một thân một mình lững thững đi ra Tây hồ nhìn trời non nước biếc. Cảnh vật ở quá khứ không hề giống so với những gì trong trí nhớ của hắn tại thời kim tiền. Có lẽ vì thời điểm hiện tại đang là năm 1250 nếu so với thời kim tiền 2021 thì cách nhau gần tám thế kỷ nên cảnh vật dẫu có khác biệt cũng là lẽ đương nhiên.
Đám tài tử, tiểu thư vẫn neo thuyền đậu ở giữa hồ. Những con người này chắc là vì nhàn rỗi quá nên đâm ra sinh sự. Nam nhân đứng tại mạn thuyền, nữ nhân thì ngồi trong lâu thuyền có mành che, suốt ngày cứ nhìn nhau rồi liếc mắt đưa tình, nào là tìm ý trung nhân, nào là tạo dáng dấp tiêu soái phong lưu khi ngâm thơ vịnh phú, nhưng thực chất lại là một đám thư sinh trói gà không chặt.
Long cũng không muốn để ý đến, nhưng mà người ta cứ đua nhau sàn sàn trước mặt của hắn, dù không muốn nhìn cũng buộc phải nhìn cho bằng được.
– Ta muốn thuê một chiếc thuyền độc mộc! Tiến lại một sạp cho thuê thuyền ở cập mé bờ hồ, Long tùy tiện mướn một chiếc thuyền đơn loại một người có tay chèo bên hông.
– Loại nhỏ à? Mười lăm quan tiền một giờ! Tên thuyền phu là một gã đàn ông trung niên mặt mũi gian manh, gã ta nhìn hướng chiếc thuyền mà ngón tay Long chỉ đến rồi giơ lên năm ngón tay lên vẫy ba lần, nhếch mép nói.
Thái độ khinh thường hiện rõ ra trên nét mặt, rõ ràng tên thuyền phu nghĩ rằng người thanh niên trước mắt này bộ dạng vừa nhìn đã biết là nghèo kiết xác rồi, gã ta cố ý không muốn cho Long mướn thuyền nên mới trắng trợn giở giọng nói thách nâng giá lên.
– Cái gì cơ? Rõ ràng trên bảng giá đề chỉ có năm quan tiền một giờ, chặt chém cũng vừa phải thôi chứ!
Long trợn mắt chỉ tay vào cái bảng giá mà gân cổ lên cãi, nếu không phải hơn tháng nay dì Linh vẫn một mực răn dạy hắn phải sống cho tử tế thì giờ đây hắn đã lao vào “bật co” với lão thuyền phu này rồi.
– Hừ! Ra giá là quyền của ta, còn có thuê hay không là quyền của ngươi! Lão thuyền phu nhướng mày một cái, cũng lập tức chống nạnh hất mặt lên ra vẻ láo xược vô cùng, đây chính là cậy lớn hiếp nhỏ ý mà!
– Đắt quá! Thôi không thuê nữa! Khẽ xoay người, Long làm bộ nói một câu trống không, nhưng ánh mắt liếc về phía gã phu thuyền thình lình lóe lên vẻ gian xảo. Đưa bàn tay vào túi áo kéo ra một xâu tiền xu, mỗi xu như vậy đều có một cái lỗ vuông nhỏ ở chính giữa được gọi là một quan tiền. Long có một xâu ước chừng hơn hai mươi đồng được một sợi chỉ đỏ xỏ xuyên qua buộc thành xâu chuỗi.
Lại là một món nghề tiểu xảo, Long cố tình vẫy tay giả bộ đếm tiền làm cho các đồng tiền xu lắc lắc đập vào nhau phát ra tiếng kim loại cắc cắc. Ánh đồng màu vàng rực lấp lóe tức thì thu hút được sự chú ý của lão thuyền phu, làm khơi dậy lòng tham của gã, lại thấy Long có vẻ khù khờ dễ dụ nên gã càng chắc chắn ý định trong đầu.
– Này! Chớ vội đi! Bên trong cái đầu liền nhảy số, lão thuyền phu dùng giọng hòa hoãn vẫy tay gọi Long lại. Thấy thanh niên trước mắt tựa hồ đã buông bỏ ý định mướn thuyền, gã bèn nói:
– Ta nhìn thấy ngươi cũng thuộc dạng thư sinh biết đọc sách, hay là ta và ngươi luận bàn một trận câu đối, ta đối ngươi đáp, nếu ngươi thắng thì ta cho ngươi mướn thuyền miễn phí, còn nếu thua thì phải đưa cho ta xâu tiền trong tay ngươi! Thế nào? Vẻ gian xảo hiện rõ trên nét mặt của gã thuyền phu, chiêu trò bẩn bựa dụ con nít liền bày bố ra để gài bẫy Long.
– Đó cũng là một ý hay! Nhưng ta có một điều kiện, nếu ta thắng thì ông phải cho ta mướn chiếc hoa thuyền to nhất kia, phải đảm bảo là miễn phí nhá! Ánh mắt Long đột ngột nhảy lên một cái, nhoẻn môi cười tà tà làm kiểu y hệt một thằng nhóc đã bị dính bẫy.
Lời lẽ hắn toát lên ý háo thắng, vươn ngón tay chỉ về phía chiếc hoa thuyền bằng gỗ quý màu tím sẫm được trang trí đẹp nhất ở giữa sạp, đây là con thuyền dành riêng cho những vị bá quan viên chức trong triều đình thuê để lượn lờ ngắm cảnh đẹp trên hồ Tây. Trước giờ cũng chỉ mới có hai người dùng qua mà thôi, và hai người này rất có tiếng tăm ở kinh thành Thăng Long.
– Được! Nếu ngươi thắng, Tử Cẩm thuyền này sẽ cho ngươi thuê hẳn một ngày! Lão thuyền phu hơi chần chừ nhưng cuối cùng vẫn cắn răng hạ quyết tâm chơi khô máu. Đối với lão mà nói đây không khác gì trò chơi trẻ con, mà lão lại vừa hay gặp trúng một thằng nhóc dễ dụ, một con ngựa non háu đá.
Xung quanh Tây hồ bất chợt trở nên xôn xao hẳn lên, người này kéo người kia lúc qua đường đều đã nghe được cuộc đối thoại giữa vị chủ sạp thuyền và Long, thế là tức thì xuất hiện một đám đông tụ tập để hóng chuyện.
– Ngươi nghe thấy gì không? Thằng nhóc kia khẩu khí thật lớn, dám đòi thuê Tử Cẩm thuyền vốn chỉ dành cho quan chức cấp cao!
– Giá một lần thuê Tử Cẩm thuyền là mười nén bạc trắng trong vòng một giờ, lẽ nào lão ta dễ dàng đem ra thách đố như vậy chứ? Nếu thua thì sẽ mất toi hai trăm bốn mươi nén bạc ngay!
– Hừ! Lão già này lại giở trò dụ con nít đây mà, thằng nhóc nhà ta trước đây cũng từng bị lão lừa mất hai mươi quan tiền đấy! Đoán chừng thanh niên này rồi cũng sẽ tiền mất tật mang thôi!
Lập tức có những ý kiến được đưa ra từ chính miệng của những người dân hóng biến, lời xôn xao bàn tán tất cả đều lọt vào tai Long rồi từ tai bên này chui sang tai bên kia bị gió cuốn đi mất, Long xem như chỉ là gió thổi bên tai.
“Khà! Thằng Long này dễ dụ lắm ư? Ta thì không nghĩ như vậy đâu!” Hắn lẩm nhẩm trong lòng, trên gương mặt thiếu niên ngây ngô vẫn là một nụ cười tràn đầy tự tin, trong nụ cười ấy chứa cái ngông của một thằng từng đạt huân chương vàng học sinh giỏi văn cấp quốc gia. Hiện tại ở đây có nhiều người thích xem náo nhiệt như vậy, Long thắng cũng sẽ không sợ bị lão thuyền phu lật lọng.
– Thằng kia! Ta bắt đầu đối đây! Lão thuyền phu nhìn Long một cái rồi hét lớn. Đoạn lão vuốt lại tóc tai cất giọng ngâm: Thuyền Phu Tài, Chủ Bến Nước Tài.
Một vế đối có âm trùng tại chữ “Tài”, vừa ngạo mạn phô trương thanh thế lại có dụng ý nói lão thuyền phu tên Tài này là chủ của cái bến nước ven hồ Tây. Thực tế là bến của lão Tài có quy mô lớn nhất ở hồ Tây và trước giờ rất được khách thuê thuyền ưa chuộng.
“Con mẹ lão! Đây mà là câu đối à? Khoe khoang thì có!” Long mắng thầm một tiếng vì giọng điệu huênh hoang của lão Tài, chợt hắn liếc mắt thấy dưới con thuyền mà lão đang trú hiện tại có một con chó đực lông xám bị xích ở mũi thuyền. Con chó cứ nhảy tới nhảy lui, le lưỡi thở hì hục và nơi hạ thân nó có khúc thịt đỏ hồng lồi ra, nhà ai mà có nuôi chó thì sẽ biệt triệu chứng này của nó là gì.
Vô tình con chó đực đã khai mở khối óc sáng tạo của Long, chỉ trong vài giây kể từ khi nhìn thấy con chó, hắn lập tức ưỡn ngực chỉ tay vào con chó rồi ngâm:
– Con Chó Đực, Lên Cơn Động Đực!
Vế đáp trả “người” đối “chó” của Long cực kỳ tinh vi xoáy sâu vào tiềm thức của đám đông khiến cho những người này kinh ngạc hô hò vang dội một trận, còn lão phu thuyền thì sắc mặt tái xanh.
Nếu vế đối của lão thuyền phu có hai chữ “Tài” trùng nhau và lặp lại thì vế đối của Long cũng tương tự, có hai chữ “Đực” và được lập lại y chang, hơn nữa trong vế đối của Long còn có một chữ “Chó” hắn cố ý nhấn mạnh nhằm hạ nhục cái vẻ huênh hoang của lão.
Phải nói một điều là vế đối của Long quá xuất sắc và hiểm hóc, ăn khớp chuẩn xác. Ngoài ra nghĩa của câu đối còn có ý chửi khéo lão Tài là con chó đực tới cơn động dục sảng, điều này không khác gì một cái bạt tai vả mạnh vào mặt lão, khiến lão nghẹn họng trân trối, mất hết mặt mũi trước đám đông. Thử hỏi không giận mới lạ!
– Nhóc con! Ngươi hay lắm! Lão Tài gằn giọng nghiến răng, vẻ mặt lão nhăn nhó cay cú lắm nhưng phải cam chịu, bởi lần này đụng trúng thằng ba trợn là Long, hắn không hề hiền lành dễ dụ nhưng những thằng nhóc ngây thơ trước đây.
– Ê! Chơi hổng lại thì thôi chứ có gì đâu mà tức? Rồi giờ tính sao? Nuốt lời hay là giữ lời? Láo toét cầm xâu tiền đưa đưa trước mặt lão thuyền phu bằng điệu bộ trêu tức, Long hỏi nhẹ cái vấn đề lúc ban nãy lão ta hứa sẽ đáp ứng nếu hắn thắng cuộc.
– Một lời đã nói như đinh đóng cột! Bản thân Phát Tài ta tuy có chút xảo trá nhưng cam đoan trước giờ chưa từng lừa dối ai! Cầm lấy! Lão thuyền phu nghiến răng nghiến lợi, không muốn mất thể thể diện đành bấm bụng ném cho Long một tấm thẻ tre màu tím có khắc hai chữ “Tử Cẩm”, đây chính là mộc bài để dùng thuyền, chỉ cần cầm thứ này trong tay là Long có thể sử dụng Tử Cẩm thuyền ra vào hồ Tây tùy thích như lão Tài đã hứa hẹn.
Tức thì có một trận dị kiến từ nhiều phía nổi lên.
– Hắn thắng rồi kìa! Đây là người thứ 3 được lão Tài đồng ý cho thuê Tử Cẩm thuyền đấy, lại còn là thuê miễn phí nữa chứ!
– Ngươi la lối cái gì chứ? Thằng mất dạy này không biết học ở đâu ra cái thói hống hách đối đáp xấc láo như vậy? Thế chẳng khác nào mắng lão Tài kia là chó ư?
– Nhưng dù sao người ta cũng là thắng một cách quang minh chính đại! Các ngươi ý kiến ý cò cái gì? Có bản lĩnh thì tiến lên hạ người ta chỉ bằng một vế đối đi!
Cầm lấy mộc bài, Long ngạo nghễ tách khỏi đám đông, bước đi đến bên Tử Cẩm thuyền trước ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen ghét của đám người xung quanh.
– Long ca! Long ca! Chờ muội với! Chợt có một giọng nói trong trẻo thánh thót vang lên phía sau Long, chất giọng dễ thương đầy tính mềm mại truyền vào tai buộc hắn phải dừng cước bộ ngoái đầu nhìn sang.
Thấp thoáng trong đám đông, một thiếu nữ xinh xắn đáng yêu đang cố sức chạy về phía này, gương mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng vì phải tự lực bon chen tách khỏi đám người.
Tuổi của nàng không lớn lắm, nhìn sơ qua cũng có thể đoán được đây là một tiểu nha đầu đương độ trăng rằm. Tấm dung diện như họa, rèm mi buông cong vút như liễu rũ, mắt phượng mày ngài, môi đỏ như son có nhãn thần long lanh sáng ngời. Tuy trên người nàng là một bộ quần áo thô sơ mộc mạc nhưng không hề làm giảm đi chút khí chất xinh đẹp nào của thiếu nữ, hất là nơi ngực đã sớm nhô lên hai khối tròn đầy đặn làm lớp áo căng phồng, vẻ đẹp không thể nào dùng một lời tả hết được! Vậy mới ứng nghiệm với câu: “Chỉ cần người đẹp thì dù mặc cái gì cũng đẹp! Đẹp nhất khi không mặc gì!”.
Thấy được thiếu nữ, Long chỉ hơi tỏ ra ngạc nhiên một chút rồi vội tiến đến xua tay với người xung quanh, mở một lối đi cho nàng.
– Hiền Nhi muội, tại sao muội không ở nhà mà lại chạy ra đây? Đám người này chen lấn thô bạo như vậy có làm muội đau không?
Long nhẹ ôm lấy thiếu nữ vào lòng và hỏi han bằng giọng yêu thương, nhìn giữa hắn và nàng tương quan không chênh lệch nhau quá ba tuổi, có điều Long có vẻ ngoài già dặn nên trông lớn hơn thiếu nữ một chút. Hai tay bất giác xoa xoa tấm lưng của Hiền Nhi rồi vuốt nhẹ một đường dọc theo sống lưng nàng cảm nhận từng tấc da thịt mịn màng của thiếu nữ. Ban nãy nhìn thấy thân hình nhỏ nhắn của Hiền Nhi phải cực khổ chen lấn giữa đám đông mà trong lòng Long bỗng nhói một cái, không hiểu vì sao tự nhiên thấy đau đớn lạ thường.
– Muội nhớ Long ca! Ngoài này vui quá, Long ca, ca dẫn muội đi dạo hồ Tây có được không?
Thiếu nữ khả ái chỉ đứng tới ngang vai Long, nàng dùng đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn Long ca, thỉnh thoảng lại nháy mắt một cái thật dễ thương làm cho mấy cái ý nghĩ đen tối cứ rục rịch lóe lên trong đầu hắn, tà hỏa dục vọng dâng trào đáy lòng.
– Ca cũng nhớ Hiền Nhi muội lắm! Đi, hôm nay Long ca không chỉ dẫn muội đi dạo chơi mà còn cho muội biết thế nào mới gọi là “sung sướng”!
Long yêu thương kéo tay Hiền Nhi đi đến bên Tử Cẩm thuyền, thiếu nữ lập tức tỏ vẻ e thẹn đến mê người, ngón tay bất giác cào nhẹ vào lòng bàn tay của Long một cái dỗi hờn. Chợt hắn quay sang hỏi lão Tài:
– Ta muốn dẫn thêm một người nữa lên thuyền, sẽ không có vấn đề gì chứ Tài thúc? Thắng nhưng mà không kiêu căng, trái lại lúc này Long cũng vui vẻ lễ phép xin ý kiến chủ bến nước.
Thấy vậy dù lão Tài vẫn còn cay cú nhưng cơn giận cũng tiêu tan không ít, lão thầm nghĩ người thanh niên này thật là khí độ bình phàm, biết nhìn trước hiểu sau và đặc biết cái cách mà hắn đối nhân xử thế khiến người ta phải bất ngờ.
– Không vấn đề gì! Tử Cẩm thuyền này sẽ cho ngươi sử dụng đến hết hai mươi bốn giờ, tiếng thứ nhất bắt đầu tính tại thời điểm này. Lão Tài trừng mắt nhìn Long một cái, sau đó lại quay sang mỉm cười gật đầu với Hiền Nhi đang thiện cảm chào lão. Tiếp đến mới xua tay cho một nam một nữ tùy ý lên thuyền.
Chốc lát Tử Cẩm thuyền mang theo Long và Hiền Nhi ra đến giữa hồ rồi neo đậu cạnh một cái cù lao nổi vốn là gò đất nhô lên từ bên dưới đáy hồ Tây.
Vẫn cái thói quen cũ chắp tay sau đít, Long ưu tư nhìn xuống làn nước trong veo, thấy được hình ảnh của chính bản thân mình phản chiếu trên mặt nước, một gương mặt phong trần bụi bặm, có đôi mắt sáng ngời cùng với hai hàng lông mày rậm đen, mũi to môi mỏng vén lên một nụ cười thân thiện. Có lẽ vì dang nắng mấy hôm mà mặt của Long đã hơi sạm đen một chút nhưng với dung diện như vầy cũng đủ vốn đốn tim phái nữ rồi. Ngoại hình của hắn bây giờ nếu nhìn vào, ai có thể nghĩ được đây chỉ là một thanh niên mới mười bảy tuổi đời cơ chứ?
Thân hình hắn sau hơn tháng trời không tiếp xúc với game online lại được ăn ngủ đều đặn nên đã trổ mã ra dáng của một thanh niên trưởng thành. Nếu bây giờ hắn khoác thêm trên người là một bộ áo dài khăn đóng hoặc là võ phục thì có lẽ so với đám thư sinh đang có mặt tại hồ còn muốn tuấn lãng, khí phách hơn rất nhiều. Chỉ tiếc hiện tại trên người hắn lại là bộ đồ vải thô rẻ tiền dùng để mặc giữ ấm chứ không phải mặc cho đẹp, dưới chân đi đôi giày rách bươm, nếu đem so sánh hình ảnh của Long cùng với đám tài tử kia thì hắn lúc này có chút bần tiện quê mùa quá. Những thứ Dì Linh mua cho Long vẫn cất kỹ chưa hề đụng đến, đối với hắn cái nào còn tận dụng được thì cứ tận dụng, không nhất thiết phải sửa soạn quá mức.
– Long ca! Ăn trái cây nhé? Hiền Nhi vô thức tiến đến đứng sóng vai với Long, thỏ thẻ vài tiếng thật dễ nghe cùng nhìn cảnh đẹp hoa lệ giữa hồ, trên tay nàng là một dĩa trái cây đủ loại gọt sẵn thơm ngon.
Lúc này vài tên thư sinh cùng tiểu thư cưỡi du thuyền vô tình lướt ngang qua, bọn họ trước đây nhìn thấy Tử Cẩm thuyền thì liền nghĩ là có nhân vật lớn nào đó lộ diện liền nảy sinh ý định tiến đến bắt chuyện làm quen, nào ngờ khi nhìn thấy bóng dáng của Long cùng Hiền Nhi một chỗ đứng trên đầu thuyền trong bộ trang phục thanh bần như nông dân kia, đám thư sinh, tiểu thư lập tức không cần nhìn kỹ mặt hai người nọ liền trực tiếp quay mặt rời đi. Đối với các tài tử, tiểu thư thì hai người nhà quê này không có tư cách để cho bọn họ bắt chuyện.
– Haha! Được! Nhưng muội phải đút cho ca ăn đấy nhé! Long cười to một tay tiếp lấy dĩa trái cây từ tay thiếu nữ, tay còn lại nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng rồi kéo Hiền Nhi ngồi vào lòng hắn. Thái độ thân thiết như một đôi tình nhân vậy. Hiền Nhi bây giờ cũng chỉ là một thiếu nữ mới mười sáu tuổi, tuy nhiên nàng lại thừa hưởng được nét đẹp mỹ lệ từ người mẹ cho nên nếu nhìn na ná cũng toát lên vài phần dáng dấp của Dì Linh.
– Ưm vâng! Long ca! Những người ở đây hình như không có mấy thiện cảm đối với chúng ta, tại sao vậy? Hiền Nhi bẽn lẽn vì thái độ thân mật của Long làm cho nàng hơi mắc cỡ trước đám đông, điềm đạm tựa vào ngực hắn tuy nhiên sau đó nàng lại giương đôi mắt tròn xoe nhìn Long bỗng hỏi.
– Ui hơi đâu mà quan tâm đến cái đám mèo mả gà đồng đấy! Chỉ cần Hiền Nhi của ta cảm thấy vui là được, mọi thứ khác đâu còn quan trọng nữa! Nào, bây giờ vừa ngắm cảnh Long ca sẽ vừa kể cho muội nghe một câu chuyện có tên là “Chuyện tình Lan và Điệp”!
Long bất lực lắc đầu thở dài, cái thể loại “thấy giàu liền nịnh, thấy nghèo thì khinh” tại đâu cũng có, người ở thời đại nào cũng đều giống nhau cả!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Xuyên không về Đại Việt |
Tác giả | Sài Lang |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xuyên không |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 15/12/2021 18:38 (GMT+7) |