Bất chợt nó chạy tới ôm lấy lưng tôi, miệng nói “muốn anh cả cõng Bánh Đậu.”
Tôi thoáng bất ngờ, nhưng rồi cũng hạ lưng xuống, cõng con bé lên, cả người con bé áp vào lưng tôi nhẹ bẫng, nhưng trong lòng tôi lại nặng trĩu âu lo. Bất quá, cố nặn ra nụ cười, đùa giỡn rất vui vẻ.
Anh em tôi vừa đi vừa trò chuyện. Bánh Đậu Ngọt ôm cứng lấy người tôi, thi thoảng lại thơm lên tóc tôi mấy cái.
Tôi cõng em đi trên biển 1 lúc mới chuyển sang trò chơi bắt ốc. Tôi nhanh chóng tìm được 1 con ốc biển to bằng nắm tay liền chuyển tới cho Bánh Đậu Ngọt xem. Em gái dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn nghịch ngợm phần vỏ ốc, nó thích thú hỏi: “Giữ con này được không anh cả?”
“Được chứ. Để anh chỉ cho em trò này.”
Bánh Đậu Ngọt tò mò nhìn tôi.
Tôi áp con ốc biển lên tai mình, làm bộ bí ẩn nói: “Con ốc này còn sống, nó biết nói chuyện này.”
Rồi tôi áp lên tai Bánh Đậu Ngọt con ốc đó. Tiếng động nghe như tiếng sóng êm tai bên trong con ốc biển làm con bé ngạc nhiên lẫn thích thú. Ban đầu con bé không nén nổi nét mặt tò mò, nhưng càng về sau nó hiểu ra rằng đây là do không khí. Bèn lè lưỡi trêu tôi:
“Con ốc nói đến giờ ăn rồi.”
Buổi trưa, mấy người chúng tôi dùng bữa ở nhà hàng nhỏ nằm trên khu Phố Cổ, ngồi trên ban công tầng 2 khí trời mát mẻ, nhìn ngắm phố phường và những mái ngói cổ kính bên dưới thật thích thú. Hạnh Nhi và Gái Hư đều lôi điện thoại ra chụp hình tí tách, hết tấm này đến tấm khác. Buổi sáng ngày hôm nay các cô đều được tắm biển 1 trận đã đời, bây giờ sinh lực rất dồi dào, ăn uống như rồng cuốn.
Chúng tôi gọi các món đặc sản Hội An, cơm gà, bánh đập và hến xào xúc bánh tráng, ăn xong món chính còn kêu thêm chè bắp ăn tráng miệng.
Ăn uống xong xuôi 4 du khách kéo nhau đi dạo phố lựa mua hàng. Đằng nào cũng là tiền của Búp Bê mà. Tôi mạnh tay chi thoải mái.
Chúng tôi quyết định tìm mua đèn lồng Hội An đầu tiên. Bởi vì ban nãy thấy ở nhà hàng có treo nhiều đèn lồng đẹp quá trời. Bánh Đậu Ngọt nhìn cái vàng, cái đỏ, cái xanh thích mắt lắm, thế nên tôi quyết định chiều lòng em gái, dù sao hôm nay cũng là Trung Thu mà. Tôi mua 3 cái bé bé xinh xinh cho 3 cô gái, mỗi cô một màu để tối nay còn kéo nhau đi rước đèn.
Bánh Đậu Ngọt nhìn cái đèn lồng màu đỏ tôi mua tặng rất vừa mắt, 2 tay con bé cứ ôm khư khư lấy lồng đèn, giữ nó vào trong lồng ngực. Con bé thấy tôi không mua thứ gì bèn cười bảo: “Tối nay anh cả đi tay không à?”
Chưa kịp trả lời đã nghe Hạnh Nhi nhảy chen vào: “Tối nay Tắc Kè xách đồ dùm bọn mình đấy.”
Cô Búp Bê nói vậy, mọi chuyện quả nhiên diễn biến y như vậy.
Chưa kịp chờ tới tối, tôi đã phải tay xách nách mang suốt trên con phố cổ.
Trời ngã bóng về đằng tây, chúng tôi vẫn đang mua sắm hả hê, mọi người hễ cứ thấy thứ gì lạ liền mua ngay thứ ấy, mà ở đây thì thứ gì cũng lạ.
Tôi cảm thấy em gái rất phù hợp với chiếc áo dài truyền thống, khi đi ngang qua tiệm áo dài bèn bảo em vào thử 1 chiếc. Mục đích của tôi vốn là để chụp hình lưu niệm cho em gái, vì hình như nó chả có tấm hình nào. Ai ngờ đâu, khi Bánh Đậu Ngọt bước ra từ sau tấm màn nhung, chiếc áo dài trắng tinh khôi ôm trọn từng đường nét cơ thể em. Hình ảnh đó thật sự đẹp đến nao lòng.
Đây không phải lần đầu Bánh Đậu Ngọt khoác lên mình bộ áo dài, nhưng là lần đầu sau rất nhiều năm đã quên lãng đi chiếc áo truyền thống. Chẳng trách trông nó cứ lóng ngóng đan tay vào nhau. Mắt nhìn chăm chăm vào gương sửa sang lại tư thế. Khi con bé đưa tay vuốt tóc, hình như nó cũng ý thức được rằng mình đẹp, nên ánh mắt sáng trong tự tin hơn hẳn. Sau cùng Bánh Đậu Ngọt cũng tìm thấy niềm vui, con bé liền ngoảnh mặt lại nhìn chúng tôi, ánh mắt dìu dịu, đuôi mắt mơ màng, cộng với sóng mũi thanh tú có chóp mũi hơi nhọn, khiến cho mỗi khi nhìn nghiêng, ở con bé có 1 ma lực khó lòng cưỡng lại.
Tôi đứng ở bên này, toan đưa điện thoại lên chụp đột nhiên cả người cứng đơ. Các cô nàng khác đồng dạng trơ mắt ếch.
Người đẹp Hà Thành không hổ danh là quốc bảo thủ đô nha, vào tới miền trung vẫn kiên cường giữ trọn thể diện quê hương!
Bánh Đậu Ngọt và Má Nuôi quả nhiên theo lời ông Công nói – sinh ra để khoác lên những tà áo truyền thống này. Tôi cho rằng điểm mạnh của Bánh đậu nằm ở sự nổi bật trên khuôn mặt và phần thắt lưng ong đầy quyến rũ. Trong khoảnh khắc này đây, trông em gái tôi chẳng khác nào 1 pho tượng thần vệ nữ đặc trưng của nước ta.
Đột nhiên tôi có suy nghĩ sai lầm rằng, con mụ Lý tinh minh cả đời mà gu thẩm mỹ thiếu sót quá, nếu ngay từ đầu cho Geisha mặc áo dài, bảo đảm đại gia xếp hàng đổ cả tường Làng cho xem. Nghĩ xong rồi cảm thấy đầu óc mình bẩn thỉu quá liền tự đưa tay đấm lên đầu mấy cái.
Bánh Đậu Ngọt thấy tôi thừ người ra bèn lo lắng gọi: “Anh cả, sao anh cả tự đánh lên đầu?”
Tôi giật nẩy mình đáp: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi…”
Con bé vẫn nhíu mày chưa hiểu chuyện gì diễn ra.
Cô chủ quán nhìn mấy người chúng tôi cười cầu tài: “Anh ơi, mua luôn 7 bộ đi, mỗi ngày 1 bộ. Con bé ni mặc đẹp sảng hồn nè.”
Buổi chiều hôm đó, tôi cho em gái mặc áo dài đỏ dạo quanh phố phường. Cả du khách lẫn cư dân địa phương nhìn thấy em đều hơn một lần ngoảnh lại.
Tôi tự hào vì cô em gái này quá đỗi, bèn ung dung vượt lên đi trước dẫn đầu. Ý muốn nói rằng, đây là “gà nhà anh”, thắc mắc gì hỏi anh đây trước đã!
Cái mặt tôi đang dương dương tự đắc, bỗng đâu cảm thấy nơi tay mình mát lạnh, bèn nhìn sang bên cạnh, thì hóa ra Bánh Đậu Ngọt lại là người chủ động nắm tay tôi. Nguyên vì tôi phải khiêng, xách quá nhiều đồ đạc nên chẳng còn tay đâu mà cầm nắm nữa, con bé đành phải dùng 2 ngón tay ngoắc vào ngón cái còn sót lại của tôi. Anh em tôi song song đi cùng nhau, phía sau lưng là Gái Hư và Hạnh Nhi.
Có 1 điểm lý thú là cô búp bê trông thấy Geisha mặc áo dài đẹp quá, nên cũng ướm thử vài bộ. Có điều áo dài bày bán trong cửa hàng là loại mẫu, dĩ nhiên không hề vừa vặn với thân hình mũm mĩm này chút nào. Hạnh Nhi mặc “miếng vải” bó sát đó vào người, ôi thôi, thảm họa đối với thuần phong mỹ tục! Thế là cô nàng đành dẹp luôn ý định, đi qua các cửa tiệm áo dài lòng đau như cắt.
Chúng tôi đang trên đường về khách sạn cất bỏ đồ đạc, bỗng nhiên trên đường đi Bánh Đậu Ngọt dừng chân lại ở 1 cửa tiệm nhỏ. Mắt nó nhìn mấy chiếc chuông gió treo trên cao chăm chú.
Tôi bèn hỏi em “Bánh Đậu thích chuông gió hả? Thích cái nào anh mua cho em cái đó.”
Con bé không nhìn quanh quất như mọi khi, mà ánh mắt chỉ hướng về 1 phía duy nhất, đó là chiếc chuông gió rất giản đơn cấu thành từ các mảnh vỏ sò.
“Em thích chuông gió vỏ sò hả?”
Bánh Đậu Ngọt gật gật đầu. Trong lòng tôi có ngay 1 chủ kiến.
“Đi, mình về khách sạn trước cái đã, rồi anh sẽ làm cho em 1 cái chuông gió thật đẹp treo ở cửa sổ.”
… Bạn đang đọc truyện Yêu nữ quầy bar 2 tại nguồn: http://truyensexhay.org/yeu-nu-quay-bar-2/
Khi những ánh nắng cuối cùng của buổi chiều tàn dần trên mặt biển bao la, bầu trời chuyển từ vàng sang đỏ lựng rồi tím ngắt chính là thời khắc hoàng hôn làm say đắm lòng người.
Ngắm nhìn cảnh biển vào lúc này sẽ khiến lòng bạn tự dưng lắng lại, mọi ưu phiền tất bật của quá khứ dường như tan biến theo những dải sóng tía dạt dào.
Đứng trước một màn hùng vĩ của thiên nhiên, tôi không cầm lòng nổi, thừ người ra ngắm mặt trời, bấy giờ chỉ còn lại phần chóp đỏ ối.
Bỗng dưng tôi thấy hơi nao nao, bèn ngoảnh mặt lại phía sau trông chừng Bánh Đậu, thì hóa ra, nó cũng đang xuất thần nhìn đau đáu lên nền trời xa.
Anh em tôi đã quanh quẩn trên dải cát này được chừng 15 phút, thu hoạch vỏ sò và vỏ ốc kha khá. Tôi đã hứa với em gái rằng sẽ dùng những vỏ sò, vỏ ốc tự tay chúng tôi tìm được để ghép lại thành một chiếc chuông gió nữ thần biển tuyệt vời.
Em gái thích ý tưởng này của tôi. Nó ngồi xổm trên bãi cát lần mò hồi lâu, mỗi lần tìm thấy 1 vỏ sò ưng ý, 2 đuôi mắt chau lại, đôi môi mim mím đánh giá. Tiếp sau đó nó sẽ chìa ngay tác phẩm ưng ý cho tôi xem.
“Anh cả, cái này được không?”
“Được, miễn lành lặn trắng trẻo là được.”
Tôi toan quay mặt đi, đột nhiên phát hiện thấy dáng điệu nó đang mặc áo dài mà ngồi xổm như vậy thật không hay, bèn lên tiếng nhắc nhở: “Bánh Đậu mặc áo dài đừng ngồi như vậy, người ta cười đó.”
Trông nó lúc này vẫn đẹp ngời ngời, tuy nhiên điệu bộ lại tiếu lâm quá mức, tôi nén tiếng cười vụt ra khỏi miệng. Nhìn con bé bẽn lẽn đứng thẳng lên, 2 tay nó nắm lại đấm đấm vào đùi, đại khái đang thanh minh rằng đứng lúi húi mãi mỏi chân quá.
Tôi mỉm cười, toan bảo nó mệt rồi thì cùng về thôi, đột nhiên cả người tôi đứng sững lại.
Hay nói đúng hơn là, có thứ gì đó khiến cho tôi không thể thốt lên thành lời, mà cũng không thể cử động thân thể được.
Thứ đó, còn gì khác ngoài 1 hình ảnh vượt thời gian!?
Bánh Đậu Ngọt mặc chiếc áo dài đỏ, diễm lệ bội phần, tóc sau búi lên gọn gàng, dưới ánh hoàng hôn đỏ tía, cả người em dường như được nhuộm bởi hằng hà vô số những hạt kim cương lấp lánh.
Đuôi mắt em dài thật dài, nheo nheo nhìn tôi, em chỉ cười nhoẻn miệng, chưa hề biểu lộ thứ cảm xúc nào vượt quá phạm vi. Ấy vậy mà tôi say em ngay từ dạo đó.
Tôi say em, hay là say con người của quá khứ!?
Còn nhớ hai chục năm về trước, trong một buổi hoàng hôn như thế này, tôi đã từng dùng ánh mắt đó để nhìn Má Nuôi. Bây giờ tôi lại dùng cùng một ánh mắt, bao bọc thân hình em gái tôi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Yêu nữ quầy bar 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện xã hội |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 28/06/2019 03:38 (GMT+7) |